Chương 182

Vì tránh gây chú ý và để khỏi làm kinh động đối phương trong lúc đánh đòn phủ đầu, y tắt đèn pin, chỉ dựa vào chút ánh đèn nê-ông hắt lại từ những tòa nhà xa xa cùng khả năng quan sát trong đêm của mình.

Tân Hòa Tuyết nhớ trên mạng có một câu: “Mọi nỗi sợ hãi của con người đều bắt nguồn từ súng không đủ đạn.”

“Bịch.”

Một bàn tay trắng bệch thò ra trước, dẫn đầu bò lên chỗ ngoặt của cầu thang.

Tân Hòa Tuyết lập tức siết chặt cò súng.

Theo lý mà nói, y từng sống trong khu ô nhiễm thời tận thế, những hình dạng quái dị, giống loài dị biến y đã gặp không thiếu. Lại trải qua hệ thống huấn luyện tổng hợp của quân đội, trong rất nhiều tình huống khắc nghiệt y vẫn có thể giữ được bình tĩnh.

Nhưng dù là “không phải người”, thì mức độ uy hiếp của từng loại đối với con người vẫn rất khác nhau.

Những loại dị chủng trong tận thế đa phần bắt nguồn từ động thực vật. Nhưng thứ này… thì hoàn toàn không giống.

Tân Hòa Tuyết áp sát vào bức tường sau lưng, nghiêng người liếc xuống khung cảnh ở cầu thang, đồng tử lập tức co siết.

Một đám tóc đen rối bù kéo lê trên mặt đất.

Nó không phải sinh vật bốn chân. Nó đang bò.

Khi con người nhìn thấy một thứ “giống người nhưng không phải người”, nhận thức bị xung đột, lập tức kích hoạt hạch hạnh nhân và thùy đảo trong não. Nỗi sợ hãi và chán ghét kiểu bản năng ấy tựa như đã được khắc vào DNA từ thời viễn cổ.

Hiệu ứng hoang tưởng bị hại ngấm ngầm phát tác, khiến Tân Hòa Tuyết cắn mạnh đầu lưỡi. Cho đến khi vị máu tanh lan ra, y mới miễn cưỡng giữ vững tay cầm súng.

“Mẹ… mẹ… ăn…”

Giọng của quái vật nhỏ đột ngột vang lên. Trái tim Tân Hòa Tuyết giật thót, ngón tay run lên khiến khẩu súng cướp cò trong nháy mắt.

Viên đạn lệch khỏi quỹ đạo dự tính, bắn thẳng vào bức tường bên cạnh thứ đang bò.

Cạch… cạch…

Thứ đang bò quay đầu nhìn lỗ đạn. Cổ nó xoay vặn, vang lên thứ âm thanh khiến người ta ê răng, như thể đang dùng tay bẻ gãy những đốt sống của chính mình đưa trở về đúng vị trí.

Khi Lý Chính nhảy lầu, cổ cũng bị vặn gãy theo kiểu đó.

Khác mỗi chỗ… là cổ của “nó” dài vô cùng, dài đến mức dị thường.

“A—!”

Từ yết hầu phát ra tiếng rít nghẹn ngào, nó bật nhảy lên nhanh như loài chân đốt.

Không kịp nữa rồi!

Tiếng súng liên tiếp vang vọng giữa đêm tối, nhưng xung quanh lại như hóa thành một hố đen hút sạch âm thanh, không một ai ở tầng mười phát hiện ra điều bất thường.

Đạn bắn vào cơ thể thứ đang bò chỉ khiến nó đau và khựng lại trong thoáng chốc, ngoài ra gần như không có tác dụng nào khác.

Tân Hòa Tuyết lập tức xoay người bỏ chạy về phía hành lang.

Một cái đầu thò dài ra, vòng ra sau lưng, bất ngờ hiện ngay trước mặt y.

Cùng lúc đó, những ngón tay xanh trắng túm chặt lấy gót chân y.

Cú kéo bất ngờ khiến y ngã sấp, khẩu súng cũng bay xa khỏi tay.

Mái tóc đen của sinh vật đó rối tung, dùng giọng nữ rít lên đầy uy hiếp:

“A… a a— a—?”

Tân Hòa Tuyết vừa bật dậy khỏi mặt đất, thì “nữ quỷ” đang áp sát lên đùi y bỗng trở nên cực kỳ thẹn thùng. Nàng ngượng ngập kéo lại lớp váy xộc xệch đang phủ lên đùi y.

Sau đó lúng túng đứng dậy.

À… thì ra cô ta có thể đứng lên, chứ không phải chỉ có thể bò dưới đất.

Tóc đen dài chưa từng được chăm sóc kéo lê trên sàn. Khi đứng, cái cổ dài dị thường ấy khiến đỉnh đầu cô ta gần như chạm vào trần nhà.

Vì vậy, để nhìn thẳng Tân Hòa Tuyết, cô ta ngượng ngùng xoay xoắn cái cổ lại, giống như một cái ống mềm xoắn ốc. Một lúc sau, cô ta mới hạ thấp được độ cao, đủ để đối diện với y.

Hai bàn tay xanh trắng vội vàng vén mái tóc rối bù. Cô quay mặt về phía cửa sổ kính nhỏ ở hành lang, tô lại son môi.

Tân Hòa Tuyết cũng không rõ son kem cô ta lấy ở đâu, có khi là trong túi đồng phục?

Đúng vậy, nhìn cách ăn mặc, cô gái này trước khi chết có lẽ là một học sinh trung học. Bộ đồng phục cô mặc chính là đồng phục tiêu chuẩn của trường tư thục Bắc Đảo, ngôi trường có tỉ lệ đỗ đại học cao tới 99%, được phụ huynh ở Bắc Đảo Thành vô cùng ưa chuộng.

Việc nhập học ở trường đó không chỉ đòi hỏi một khoản phí báo danh không nhỏ, mà điểm vào trường theo kỳ thi tuyển sinh trung học cơ sở cũng thuộc hàng cao nhất toàn Bắc Đảo Thành.

“Mẹ ơi, ăn…”

Con quái vật nhỏ hình như rất thích “ăn” những quái vật khác.

Mặt Tân Hòa Tuyết lạnh tanh, khẽ cảnh cáo một câu:

“Không được ăn.”

Quái vật nhỏ im bặt. Không biết có phải lại ngủ hay không.

Chuyện này để sau rồi tính tiếp.

Trước mặt y, nữ quỷ đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sáng lên, khe khẽ hỏi:

“Chị ơi, vừa rồi chị nói gì vậy?”

Thấy đối phương hoàn toàn không có ý công kích, Tân Hòa Tuyết nheo mắt. Trực giác khiến y cảm thấy tốt nhất là cứ để cô ta hiểu lầm về giới tính của mình như vậy.

“Không có gì.” Tân Hòa Tuyết chuyển đề tài rất nhanh. “Cô… tối nay sao lại ở đây?”

Nữ quỷ đáp:

“Chị à, em cũng đang muốn hỏi chị đó. Nửa đêm nửa hôm thế này chạy một mình tới đây, nguy hiểm lắm nha.”

… Chắc chắn sẽ không ai nguy hiểm hơn chính cô ta.

Tân Hòa Tuyết phủi tro bụi dính trên váy, giữ nụ cười ôn hòa, thử hỏi:

“Người giao thư nhảy lầu là bị cô hù sao?”

Người đưa thư là người chơi. Vì Tân Hòa Tuyết phát hiện số lượng người tồn tại thực tế trên bản đồ đã giảm đi một người.

“Không có! Không phải em!”

Nữ quỷ vội vàng xua tay. Có lẽ bởi dáng vẻ nữ sinh trung học mặc đồng phục, trên người cô thậm chí còn có chút “sức sống” hiếm thấy ở quỷ hồn.

“Hắn tự nhảy từ trên lầu xuống, em cũng chẳng rõ chuyện gì xảy ra. Em còn định oán trách nữa, rõ ràng đó là công việc của em, sao lại đi cướp mất suất nhảy lầu của em chứ? Em cực khổ bò mãi mới lên được tầng mười cơ mà.”

Nói đến đây, cô ta lại không chắc chắn lắm mà quay đầu nhìn về phía thang bộ:

“Nơi này… là tầng mười, đúng không?”

Tân Hòa Tuyết hiểu ngay. Lúc nãy y gặp “quỷ đả tường” khi xuống lầu là vì phía dưới có một con quỷ đang bò về phía trước, tạo ra một vùng nhiễu loạn.

“Mỗi tối tám rưỡi em đều đúng giờ đứng chờ trên sân thượng.”
Nữ quỷ nhìn xuống dưới, đầy tiếc nuối.
“Haiz… tối nay đông người quá… Tuy bọn họ không nhìn thấy em, nhưng em vẫn cứ thấy lúng túng…”

“Tối nay vậy thì đừng nhảy nữa.”

Cô ta phấn chấn hẳn lên, vẻ mặt sáng bừng.

“Chị gái, để em đưa chị về nhà.”

Nữ quỷ có chút thẹn thùng khi nói câu đó.

Tân Hòa Tuyết không tránh khỏi nghi vấn:

“Cô… vì sao lại nhảy lầu?”

Cô ta trông còn trẻ lắm, vẫn mặc đồng phục học sinh.

“Áp lực học tập ở trường trung học phổ thông Minh Đức tại Bắc Đảo lớn đến vậy sao?”

“Cũng được mà. Lúc em còn sống, em nằm trong top năm của khối năm.”

Nữ quỷ hơi kiêu ngạo khi nói đến đây.

Nhưng nhắc đến chuyện khi còn sống, giọng cô ta bỗng thấp xuống, như có bóng đen phủ lấy đỉnh đầu.

Tên nữ quỷ khi còn sống là Lôi Niệm Xảo, con gái trong một gia đình đơn thân. Sau khi cha mẹ ly hôn, quyền nuôi dưỡng thuộc về cha.

Cha Lôi làm việc bốc vác ở bến tàu. Một con người cần cù, thật thà như trâu già cày đất, sinh ra ở nông thôn, chữ nghĩa chẳng biết mấy. Nhưng con gái ông thì hoàn toàn trái ngược: trong kỳ thi chuyển cấp, cô thi đỗ vào trường trung học phổ thông Minh Đức với hạng 50 toàn Bắc Đảo. Nhờ vậy cô được miễn một nửa học phí và toàn bộ phí tài liệu học tập. Dù đã giảm kha khá, học phí một trường tư thục danh tiếng vẫn là con số lớn.

Nhưng nghĩ đến địa vị số một của trường trung học phổ thông Minh Đức ở Bắc Đảo, cha Lôi vẫn cắn răng thề: dù phải bán nồi bán sắt, ông cũng muốn cho con được vào học.

May mắn thay, Lôi Niệm Xảo dường như thừa hưởng khả năng học vượt trội từ cả hai bên gia đình. Thành tích của cô vô cùng xuất sắc, mỗi học kỳ đều có thể đạt học bổng toàn phần cuối kỳ. Vì vậy học phí hầu như không còn là vấn đề nữa. Thấy hoàn cảnh gia đình cô khó khăn, nhà trường còn trợ cấp cho cô 500 tệ tiền cơm mỗi tháng.

Biến cố xảy ra vào học kỳ một lớp 12.

Lôi Niệm Xảo bị mời phụ huynh vì sau giờ tự học buổi tối, cô và bạn cùng bàn bị giáo viên chủ nhiệm bắt gặp đang hôn nhau bên hồ nước.

Bạn cùng bàn của cô cũng là một nữ sinh học giỏi.

Phụ huynh hai bên lập tức cãi nhau trong văn phòng giáo vụ, tranh xem ai mới là người “làm hư” con nhà người ta, đến mức đỏ mặt tía tai.

“Rõ ràng chẳng phải chuyện gì to tát,” Lôi Niệm Xảo lẩm bẩm. “Chỉ là tan giờ tự học buổi tối, hôn tạm biệt bạn tốt thôi mà.”

Nhưng bất kể họ nghĩ thế nào, bạn cùng bàn của cô cuối cùng vẫn bị buộc phải chuyển trường, còn Lôi Niệm Xảo thì bị đưa vào một ‘trường đặc thù’.

So với Minh Đức, học phí nơi ấy còn cao đến mức bằng nửa đời tích góp của cha Lôi. Ông chỉ muốn họ trả lại cho ông một đứa con gái khỏe mạnh.

“Kết quả hóa ra toàn là lừa đảo! Bọn họ căn bản chẳng cho ta uống thuốc bắc gì hết!”

Lôi Niệm Xảo phẫn nộ tột cùng.

Từ ống tay áo và ống váy mùa hè lộ ra những mảng da đầy vết bỏng rát như bị điện giật chồng chất lên nhau, trên trán còn in rõ những vết sẹo nhỏ giống như bị tàn thuốc dí vào. Nhìn sơ qua cũng đủ đoán cô từng trải qua những gì.

Cuối cùng, một ngày nọ, Lôi Niệm Xảo trốn thoát thành công. Từ địa ngục trở về nhân gian, cô phát hiện cha mình vì dồn hết tiền tích góp cả đời để nộp cho trường “đặc thù” kia, cuối cùng lâm bệnh nặng, không tiền chữa trị, và đã qua đời.

Công ty bảo hiểm tìm đến, trao cho cô một khoản tiền vì cô là người thụ hưởng được ghi trong gói bảo hiểm bệnh hiểm nghèo mà cha mua.

Từ trước đến giờ, thứ chống đỡ Lôi Niệm Xảo cắn răng sống sót thoát khỏi địa ngục, không phải là hy vọng vào cuộc đời mới, cũng không phải nỗi lưu luyến với cô bạn cùng bàn, mà chính là hận thù với cha.

Thế nhưng cha nàng chưa đợi được cô trả thù đã qua đời rồi. Hận ý chất nặng trong lòng, không biết trút vào đâu, nên cô đã gieo mình từ sân thượng.

Gió xuân thổi vù qua, phiền não như lá khô bay là đà xuống mặt đất.

“Thật ra em đã nghĩ kỹ rồi,” Lôi Niệm Xảo kể, “Đầu thai lại một lần nữa, kiếp sau làm một con heo vui vẻ cũng được… Nhưng không hiểu sao lại thành ra thế này. Em không thể rời khỏi nơi này. Không còn việc gì để làm, mỗi tối em lại leo từ tầng 16 lên sân thượng, rồi nhảy thêm một lần.”

“Cảm giác nhảy bao nhiêu cũng không chết nổi ấy… kỳ lạ đến mức khiến người ta nghiện luôn.”

Tân Hòa Tuyết: “…”

Gặp loại chuyện dở khóc dở cười thế này, muốn an ủi cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu. Huống hồ, dường như cô ta cũng chẳng cần được an ủi.

Có lẽ vì đã lâu không gặp ai chịu trò chuyện với mình, cô ta nói thao thao bất tuyệt như chiếc máy phát hết ga.

“Nhưng nhảy nhiều quá, em lại đột nhiên nhớ ra một chuyện.”
Lôi Niệm Xảo trịnh trọng nói tiếp:
“Em nhớ lúc đầu, tuy không khí giữa em và cha có chút căng thẳng, nhưng chưa đến mức nghiêm trọng như vậy. Nghĩ đến việc em đang lớp 12, vốn dĩ ông định chờ em thi đỗ đại học rồi mới tính tiếp.”

“Thế mà ông lại đột nhiên quyết tâm cho em nghỉ học giữa chừng để đưa vào cái trường đặc thù kia. Đoạn thời gian đó, ông luôn chạy đến phòng khám ở thành trại để hỏi tư vấn. Ông bảo bác sĩ ở đó chẩn đoán em bị… bệnh tâm thần, cần phải chữa trị sớm. Người bác sĩ đó chính là người giới thiệu em vào trường đó, có thể còn được chia phần tiền.”

Ngay khi nghe đến hai từ “bệnh tâm thần”, Tân Hòa Tuyết lập tức nhìn cô, hỏi:

“Phòng khám Erick?”

Lôi Niệm Xảo nghĩ nghĩ, rồi gật đầu:

“Hình như tên vậy.”

“Hắn chắc chắn nhận tiền của trường!”
Trong lòng cô đầy căm phẫn nhưng sau lại nhụt chí:
“Nhưng em chỉ hoạt động được trong hành lang này và sân thượng thôi, chẳng thể đi tìm tên bác sĩ kia để tính sổ…”

“Chị ơi, nếu chị có thấy hắn, nhớ giúp em… trùm bao tải đánh hắn một trận cho bõ tức!”

Lôi Niệm Xảo chắp tay khẩn cầu.

“Em có thể trả tiền cho chị. Tiền cha em để lại em còn chưa dùng, chỉ là… có lẽ hơi mốc rồi…”

Tân Hòa Tuyết đành phải thành thật nói:

“Hắn mất tích rồi. Hai năm trước.”

Đây là lời đồn y nghe từ hàng xóm. Một ngày nọ, vị bác sĩ này bỗng biến mất như bốc hơi khỏi nhân gian, không bao giờ quay lại phòng khám nữa.

Sau đó, mặt bằng phòng khám bị Cố Mịch Phong mua lại.

“Làm sao có chuyện như vậy được!”
Lôi Niệm Xảo phát điên giựt tóc mình.
“A a a chết tiệt! Chắc chắn là hắn ôm tiền bỏ trốn!”

Tân Hòa Tuyết cụp mắt suy nghĩ, y không nói gì.

Trong đầu y lúc này là một đống manh mối rối tung như một cuộn len bị mèo cào: không biết là sợi dây đầu mối nằm dưới sofa hay bị nhét vào thùng carton.

Đột nhiên, một tia sáng lóe lên trong đầu y.

“Cô nói mỗi tối 8 giờ rưỡi cô đều đúng giờ nhảy xuống đúng không?”

Lôi Niệm Xảo gật đầu.

Tân Hòa Tuyết hỏi tiếp:

“Vậy đêm mưa mấy hôm trước… lúc cô nhảy, có thấy người nào đứng ngoài cửa sổ phòng 511 không?”

Hôm đó, y từng nhìn thấy một đôi mắt dán chặt lên cửa sổ.

Khi ấy cũng là hơn 8 giờ.

“Phòng 511…”
Lôi Niệm Xảo vỗ tay cái “bốp”, bừng tỉnh.
“Đúng rồi! Em thấy phòng đó thường xuyên!”

Cô ta gãi đầu, hơi ngượng nhưng cũng thật thà nói:

“Thật ra, năm đó lúc em nhảy, em… không chết. Vì em mắc vào một cành cây bên ngoài toà nhà.”

“Cành cây già đó có một nhánh nhỏ chia ra, đầu em kẹt đúng vào chỗ đó. Cảm giác cơ thể nặng trịch, kéo cái cổ em dài ra… Gió thổi qua, người em cứ treo lủng lẳng mà lắc qua lắc lại…”

Lời kể khiến người nghe không khỏi gai sống lưng.

“Cây cổ thụ đó cao lắm, từ đó nhìn rõ được phòng 511.”
Lôi Niệm Xảo nói tiếp:
“Phòng đó… không phải là phòng nhà chị  sao, chị gái?”

Tân Hòa Tuyết gật đầu, rồi hỏi ngay:

“Thế cô thấy gì?”

Giọng y hơi gấp, như đang muốn xác nhận một phán đoán nào đó.

Lôi Niệm Xảo cũng thu lại vẻ cợt nhả  nghiêm túc trả lời:
“Vậy chị phải cẩn thận đó, có một thứ đen sì luôn theo dõi chị.”

“Nó bám ngoài cửa sổ, bò vào phòng tắm, trốn dưới gầm giường, rồi còn nhét cả cơ thể vào trong tủ bát.”

“Khi chị ngủ, nó mặc bộ đồ màu trắng, treo lủng lẳng trên trần nhà, mỗi ngón chân đều mọc đầy mắt.”

Chín giờ tối, sau rằm không lâu, trăng sáng lác đác vài vì sao.

Cố Mịch Phong vừa ngân nga một khúc hát nhỏ vừa trở về phòng khám.

Phòng ở của hắn nằm ngay phía sau phòng khám, còn trợ lý thì thuê phòng ở một khu nhà khác, đã rẽ sang đường khác từ sớm.

Đặt chiếc hộp dụng cụ khám bệnh lên bàn, treo áo blouse trắng lên móc, Cố Mịch Phong vừa nới lỏng cà vạt đỏ vừa đi vào trong.

Đèn cảm ứng trong hành lang bật sáng loá.

Trong khoảnh khắc đó, hắn bất ngờ bị một lực mạnh đẩy vào tường; nòng súng lạnh lẽo kề sát dưới cằm.

Ánh đèn vàng lặng lẽ chiếu xuống.

Trong ánh sáng ấy, khuôn mặt trắng mịn như tuyết của mỹ nhân hiện rõ. Đôi mắt đen sâu sắc nhìn thẳng vào hắn. Chân trái y gập lại, đặt ngay giữa hai chân hắn, khóa chặt như đang khống chế một phạm nhân.

Ánh mắt Cố Mịch Phong không kìm được mà trượt xuống dưới.

Do động tác nâng chân của Tân Hòa Tuyết, vạt xường xám bị kéo lên, để lộ một khoảng lớn làn da trắng nõn. Còn khẩu súng đang chĩa vào cằm hắn, chính là được móc ra từ bao súng ẩn bên đùi y.

Thấy ánh mắt hắn không yên phận, Tân Hòa Tuyết tăng thêm lực, giọng lạnh lùng nhưng rõ ràng:
“Thành thật thì khoan hồng, chống đối thì nghiêm trị.”

“Làm ơn thẩm vấn em thật mạnh vào, trưởng quan.”

Cố Mịch Phong nhìn y chằm chằm, ánh mắt đầy khao khát.

Thực ra ngoài đồ tránh thai, hắn còn mua vài món “không tiện để lộ” ở cửa hàng đồ người lớn trong trại; vẫn chưa dám mở.

Dạng người như hắn, một tên si mê kiểu đàn ông mơ mộng, chỉ cần có cơ hội ngàn năm có một, hoàn toàn trái ngược với kiểu bị anti-fan truy đuổi nhục nhã.

[Thật ra lúc bị mèo nhỏ dùng súng uy hiếp, thứ hắn cảm nhận đầu tiên là hương thơm phả đến, rồi mới tới nòng súng. Khi mùi hương tràn đầy xoang mũi, hộp sọ như bùng nổ nóng rát, cảm giác ấy không phải đau, mà là… sướng.]

[Tôi là M trời sinh.]

“…”

Tân Hòa Tuyết khẽ nhíu mày.

Cố Mịch Phong liếc xuống nòng súng đen trơn bóng:
“Tôi dám chắc súng không có đạn.”

“Nếu có thì sao?” Tân Hòa Tuyết bình thản hỏi, “Không sợ tôi bóp cò ngay lập tức à?”

Cố Mịch Phong:
“Chết dưới hoa mẫu đơn, làm ma cũng còn vương vấn.”

Hắn hoàn toàn không chống cự:
“Cậu cứ bắn đi. Dù trong game tôi có bị bắn chết, thì tôi vẫn sẽ chạy theo cậu.”

Nghĩ tới gì đó, hắn lại nghiêm túc nói:
“Tôi chỉ có một nguyện vọng… kiếp sau tôi vẫn có thể làm tiểu tam của cậu được không?”

“Tôi đầu thai trước, vậy tôi có thể đặt lịch giữ chỗ trước không?”

Tân Hòa Tuyết nhìn hắn từ đầu tới chân, rồi dứt khoát buông tay, như thể vừa chạm phải thứ gì tởm lợm.

Khẩu súng rơi xuống chưa kịp chạm đất đã bị Cố Mịch Phong nhanh tay chụp lấy.

“Quả nhiên là không có đạn. Tôi biết cậu sẽ không nhẫn tâm với tôi mà.”

Hắn kiểm tra băng đạn, cười hạnh phúc.

Tân Hòa Tuyết liếc nhìn:
“…… Chỉ là vì tôi lỡ tay bắn hết thôi.”

Xác định người đàn ông này xét về mọi phương diện đều vô hại, cũng không có khả năng đang giở trò, Tân Hòa Tuyết ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh:
“Chuyện này chắc anh biết rồi, nên tôi mới tìm anh.”

Y hỏi Cố Mịch Phong:
“Erick đã làm gì Đàm Nga?”

“Câu hỏi mới của cậu có liên quan đến Erick?”
Cố Mịch Phong nhướng mày.

“Không,” y phủ nhận, “nhưng có liên quan đến Đàm Nga.”

“Bảo sao… tấm ảnh lúc sáng…”
Hắn hiển nhiên đã biết phần nào sự thật.

Tân Hòa Tuyết nói ra suy đoán mà y nắm chắc tám, chín phần:
“Erick đang ở trong nhà tôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro