Chương 405- 406

🍇 Chương 405:

Nhưng khi nói xong, ông cụ Chiến lại  m không thấy Chiến Lê Xuyên ừ hừ gì. Sắc mặt còn hồng hồng một cách mất tự nhiên. Ông cụ nổi giận: "Sao cháu không nói gì hả?"

Chiến Lê Xuyên liếc nhìn Cảnh Thiên, vẻ mặt như "có lời này không biết có nên nói hay chăng".

Cảnh Thiên tưởng anh không biết luật sư đã đến nên nói: "Ông nội, ban nãy trong lúc A Xuyên đang ngủ, luật sư
đã đến và nói là A Xuyên đã chuyển 40% cổ phần của Trung Bác và Dương Quang Xuyên Đẩu sang tên cháu rồi."

Ông cụ Chiến đột ngột mở to mắt.

Sau đó ông lại sợ cháu dâu nghĩ rằng mình tỏ vẻ mặt như vậy là do tiếc của, rồi sẽ nghĩ rằng mình nhỏ nhen, ông vội vàng gầm lên: "Thằng nhóc này được!"

Vì nói to quá, tác động đến vết thương, ông bắt đầu họ khù khụ.

"Ông nội!"

Cảnh Thiên bèn ấn tay vào ngực ông cụ Chiến, sau đó truyền một luồng nguyên khí vào trong.

Ông cụ Chiến đang ho bỗng bình thường trở lại rất nhanh.

Lúc này ông cụ Chiến mới bất ngờ nhận ra, dường như có một luồng khí gì đó man mát thoải mái truyền vào người ông qua tay Cảnh Thiên, không chỉ khiến ông ngừng ho mà nội tạng đang đau nhói lên như bị xé rách vì họ cũng đỡ đau nhanh chóng.

Hồng Lục nghe thấy ông cụ Chiến bị ho, vội vàng đẩy cửa đi vào.

Cô ta cầm một cái ống tiêm to, thấy ông cụ Chiến đã dịu đi dưới sự hỗ trợ của đại ca, cô ta vội vàng tiêm một ống thuốc vào túi truyền dịch.

Chiến Lê Xuyên để ý thấy nước thuốc này có màu xanh ngọc. Trên túi thuốc truyền của ông nội chỉ dán một miếng giấy nhớ viết tay đề tên thuốc, trên đó ghi hai chữ "tiêu viêm".

Thấy chỗ thuốc sắp truyền hết lại thêm một ít thuốc màu xanh lam, Chiến Lê Xuyên hỏi: "Giáo sư Hồng Lục, đây là thuốc gì thế?"

"Đây là thuốc tiêu viêm mà Viện Nghiên cứu Lawrence chúng tôi sáng chế ra, vì khá quý nên không cho lưu thông trên thị trường. Nội tạng của ông cụ có nhiều chỗ xuất huyết, loại thuốc này có thể giúp nội tạng lành lại nhanh hơn."

Cũng tương tự với loại thuốc suy tim của anh lần trước, tất cả đều do vợ anh tự điều chế.

Sở dĩ tác dụng của thuốc tốt như vậy chắc chắn có liên quan với loại nước được truyền vào này.

Nếu đoán không sai, thành phần chủ yếu trong loại nước thuốc này chính là loại nước mà Thiên Thiên cho anh uống hằng ngày.

"Tưởng ông cụ sẽ tỉnh lại trong vòng 48 giờ cơ, không ngờ ông ấy lại tỉnh lại nhanh như vậy." Hồng Lục cười tươi, hỏi: "Cụ vẫn ổn cả chứ? Có chỗ nào khó chịu không ạ?"

Lúc này ông cụ Chiến vẫn đang nghĩ về chuyện cháu dâu chỉ ấn ngón tay vào ông một cái mà cơn đau ở nội tạng ông đã dịu đi chỉ trong nháy mắt. Nghe Hồng Lục hỏi vậy, ông vội vàng nói: "Tôi cảm thấy rất ổn, không thể ổn hơn được nữa. Lúc bị tai nạn, tôi còn tưởng là không thấy được mặt trời hôm nay, không ngờ không chỉ có thể thấy được mặt trời mà còn có thể thấy nắng sớm đẹp đẽ đến nhường này. Giáo sư Hồng Lục, thật lòng cảm ơn mọi người."

"Không cần cảm ơn tôi, người thực sự cứu mạng cụ chính là Giáo sư J."

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 406:

"Giáo sư J là ân nhân cứu mạng của nhà họ Chiến này!" Ông cụ Chiến cảm khái: "Giáo sư J đâu? Giáo sư có đến nữa không? Tôi muốn trực tiếp cảm ơn giáo sư."

Hồng Lục nở nụ cười chuyên nghiệp:"Giáo sư J rất khiêm tốn, không thích lộ diện, đã rời khỏi đây sau khi phẫu thuật xong cho cụ rồi."

Ông cụ Chiến ngẩn ra: "Rời khỏi đây? Thế lúc nào thì tôi có thể gặp Giáo sư J?"

"E rằng tạm thời không thể gặp được."

"Như vậy sao được? Giáo sư J giúp cháu trai tôi có thể đứng dậy được, đây chính là sự cứu rỗi lớn nhất đối với nhà họ Chiến, giáo sư..."

"Ông nội." Chiến Lê Xuyên ngắt lời ông.

"Giáo sư J có y thuật tuyệt vời đến đáng kinh ngạc, trên đời này có bao nhiêu người nhòm ngó? Vì sự an toàn của giáo sư, cứ như vậy đi ạ. Cháu sẽ ghi nhớ sự tốt bụng của Giáo sư J trong lòng, ông nội cứ yên tâm."

Cảnh Thiên liếc nhìn Chiến Lê Xuyên, cảm thấy người đàn ông này cũng hiểu chuyện lắm.

Tuy cô không hề sợ có người nhòm ngó gì mình.

"Khi nào thì ông nội có thể chuyển về khu nội trú?" Cảnh Thiên hỏi.

"Bây giờ tôi sẽ đi sắp xếp. Mọi người trong cả đêm cũng mệt rồi, có thể về khu nội trú rồi nghỉ ngơi một lát."

"Vụ tai nạn lần này..."

Ông cụ Chiến định hỏi Chiến Lê Xuyên về vụ tai nạn nhưng lại bị anh ngắt lời:"Ông yên tâm dưỡng thương đi ạ, mấy chuyện vặt này chờ ông khỏe lại rồi giải quyết tiếp."

Nhìn thấy vẻ lạnh lùng và sát khí trong mắt Chiến Lê Xuyên, ông cụ Chiến gật đầu rồi không hỏi lại nữa.

...

Chiến Thư Du biết tin ông cụ Chiến đã thoát khỏi nguy hiểm, chuẩn bị chuyển sang phòng bệnh bình thường khi Hồng Lục thông báo ra ngoài.

Thế nên sau khi ông cụ Chiến chuyển phòng bệnh chưa đến một tiếng đồng hồ, tất cả người nhà họ Chiến đều đã đến bệnh viện.

Nhưng khi muốn vào trong phòng, họ lại bị vệ sĩ bên cạnh Trạch Ngăn chặn hết ở bên ngoài.

"Trạch Ngôn, mấy người này là người của anh à?"

Trạch Ngôn cao 1m85, anh ta đứng nghiêm chỉnh bên cạnh cửa.

Nghe Chiến Vũ Hằng hỏi vậy, Trạch Ngôn khẽ gật đầu: "Đây đều là người của Giám đốc - Điều hành."

Ý anh ta là các người bị Giám đốc - Điều hành cản lại rồi.

"Anh xem Weibo chưa?"

Khương Vũ Hi đi theo bên cạnh Chiến Vũ Hằng, hít sâu một hơi rồi hỏi.

"Trừ bỏ mợ chủ, không ai có thể truy hỏi tôi."

Khương Vũ Hi tức đến tắc cả thở: "Nếu anh không theo dõi thì tôi có thể nói lại cho anh biết. Trước đây tôi đã bảo Cảnh Thiên là một người không tuân thủ chuẩn mực đạo đức rồi nhưng cô ta không thừa nhận. Bây giờ cả Weibo đều nổ tung lên vì chuyện của cô ta, mặt mũi của nhà họ Chiến đều không còn gì vì cô ta rồi, chuyện này cô ta bắt buộc phải có một câu trả lời hợp lý."

Trạch Ngôn chăm chú lắng nghe Khương Vũ Hi nói rồi hỏi lại: "Cô Vũ Hi, vì sao mợ chủ chúng tôi gặp chuyện trên Weibo lại phải cho cô một câu trả lời hợp lý?"

Bị anh ta nói vặn lại như vậy, Khương Vũ Hi không thốt nổi một câu nào nữa.

"Trạch Ngôn, anh không được nói Vũ Hi như vậy. Vũ Hi là cháu nuôi của ông nội, cũng có thể coi là một phần trong nhà họ Chiến."

Lần này, Chiến Thư Du luôn đứng về phía Chiến Lê Xuyên và Cảnh Thiên lại đứng ra bất bình thay cho Khương Vũ Hi.

"Chị hai..."

Khương Vũ Hi cảm động, nước mắt rưng rưng.

Chiến Thư Du nói tiếp: "Ngày trước Thiên Thiên là do tôi tìm, tôi cũng có mặt thời điểm ông nội ký thỏa thuận cùng với Cảnh Thiên. Anh cũng biết rằng tôi không có bất cứ yêu cầu gì với Thiên Thiên, chỉ huy vọng cô ấy có thể đối xử tốt với A Xuyên, một lòng một dạ với cậu ấy."

"Nếu một yêu cầu nhỏ nhoi như thế mà cô ấy cũng không thể làm được, cô ấy có tư cách gì để làm cháu dâu nhà họ Chiến này? Có tư cách gì đề ở bên A Xuyên? Tuy A Xuyên bị liệt nhưng không phải con chó con mèo gì cũng chấp nhận."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro