Chương 443- 444

🍇 Chương 443:

"Anh ta đâm cô à?"

"Đúng vậy, may mà anh Đế kịp thời xuất hiện giúp tôi."

Chiến Lê Xuyên chắc chắn phải đòi lại công bằng cho vợ mình.

"Anh Đỗ, chuyện này là sao thế?"

"Đâm phải Thiên Thiên là lỗi của tôi..."

"Mời anh gọi cô ấy là mợ ba, cô ấy là vợ tôi! Chúng tôi có giấy chứng nhận kết hôn!"

"Có chứng" này hai chữ làm Đỗ Ngôn Tranh đôi mắt không vui mà nheo lại.

Nếu là Saka trước đây, chẳng sợ anh ta liều mạng không cần mạng này, cũng tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn cô cùng nam nhân khác bên ngoài ở bên nhau ngoại trừ anh ta ra.

Nhưng Saka đã chết, cũng thay đổi một cái thân xác. Mà cái thân xác này, cũng đã trước một bước cùng Chiến Lê Xuyên kết hôn.

Có chứng.

Ha hả.

Có chứng thì ghê gớm lắm à?

Chính là làm sao bây giờ?

Anh ta thực sự rất ngưỡng mộ.

Ngưỡng mộ đến mức gần như muốn phát điên.

Đỗ Ngôn Tranh có thể cảm nhận được tay mình hơi run lên, anh ta hít thở sâu vài lần mới có thể khống chế được.

Nhìn Cảnh Thiên một lần nữa, trên mặt Đỗ Ngôn Tranh mang theo sự cầu xin hèn mọn.

"Cô Cảnh, tôi đã đặt bàn tại Nhà hàng Hoa Viên vào cuối tuần này, muốn mời cô ăn một bữa cơm. Cảm ơn cô, cũng muốn nói lời xin lỗi với cô. Tôi còn tìm được đĩa gốc của Michelle, khi ăn cơm tôi sẽ đưa cho cô."

Đỗ Ngôn Tranh nhìn Cảnh Thiên, ánh mắt lộ vẻ khẩn cầu.

Chiến Lê Xuyên nghe xong, ánh mắt trầm xuống.

Đĩa gốc của Michelle?

Cái gì thế?

Là chồng Cảnh Thiên, tại sao anh lại không biết mà Đỗ Ngôn Tranh lại biết?

Cảnh Thiên và Đỗ Ngôn Tranh thực sự có quan hệ với nhau à?

Trong lúc nhất thời, Chiến Lê Xuyên căn bản không đem chuyện Đỗ Ngôn Tranh đương hồi, nháy mắt trong lòng vang lên chuông cảnh báo.

Đỗ Ngôn Tranh đã hoàn toàn gỡ bỏ sự mạnh mẽ và cứng rắn thường ngày, cả khuôn mặt đều trở nên ôn hòa. Cảnh Thiên thấy vậy cũng choáng váng.

Cái người từ nhỏ làm bạn cùng cô lớn lên. Mặc dù người đàn ông này chưa bao giờ dịu dàng, nhưng anh ta của trước đây cũng khiến người ta yêu quý như thế.

Thậm chí có thể nói anh ta là người đàn ông duy nhất từng khiến cô động lòng.

Anh ta giống như một người anh trai, cũng giống như một người cha già, chỉ cần anh ta ở đó, sẽ tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai bắt nạt cô.

Cô có tính cách như bây giờ là nhờ vào sự chăm sóc bảo vệ của anh ta.

Cô đã từng rất cảm mến anh ta, dựa dẫm vào anh ta, cảm thấy anh ta chính là tất cả ánh sáng trên thế giới này.

Lúc này nhìn thấy khuôn mặt của Đỗ
Ngôn Tranh đã trở nên ôn hòa, Cảnh Thiên mím môi.

"Đĩa gốc của Michelle? Là đĩa gốc nào vậy? Đĩa súp à? Xin lỗi, nếu là lẩu thì tôi thích ăn ớt bột khô hơn, không có hứng thú với đĩa gốc."

Đỗ Ngôn Tranh ngây người nhìn Cảnh Thiên. Bây giờ anh đã chắc chắn 100% rằng cô là Saka rồi.

Chỉ là...

Cô lại không muốn thừa nhận.

Càng không muốn có bất kỳ dính líu nào với anh ta.

Chắc hẳn là cô hận anh ta lắm đúng không?

Chính anh ta là người đã tạo ra một thế giới cổ tích cho cô, nhưng sau đó lại tự tay phá hủy nó.

Anh ta còn nhớ rõ lúc đó trong mắt có chứa sự căm hận, nói từng câu từng chữ: "Tôi ghét anh, cả đời này tôi sẽ không ở bên anh đâu. Hoặc là từ bỏ ý
nghĩ đó, hoặc là giết chết tôi."

Anh ta biết mình sai rồi, anh ta cũng biết mình khốn nạn, cho nên anh ta đã tiếp nhận điều trị.

Sau một đợt điều trị đau đớn, giờ anh ta đã có thể kiểm soát được bản thân rồi.

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 444:

Anh ta quay về muốn sám hối với cô, nói với cô rằng, thật ra sau này anh ta đối xử với cô rất điên cuồng như vậy là vì anh ta cũng bị bệnh giống như cô. Hiện tại anh ta gần như đã khỏi bệnh rồi, sau này anh ta nhất định sẽ tiếp tục cưng chiều cô, tuyệt đối sẽ không hung dữ với cô nữa.

Anh ta hy vọng rằng cô vẫn có thể tươi cười gọi anh ta là anh Tranh như trước đây.

Nhưng khi anh ta quay lại, những gì anh ta nhìn thấy lại là thi thể lạnh lẽo của cô.

Nhìn chằm chằm ánh mắt đầy khiêu khích và sáng ngời của Saka, đây là thứ đã rất lâu rồi anh ta không nhìn thấy.

Kể từ khi bị bệnh, cô dần dần không còn hứng thú với bất kỳ thứ gì khác nữa, bao gồm cả anh ta.

Dù anh ta có kích thích cô như thế nào, cô cũng chỉ lạnh nhạt nhìn mình.

Yết hậu Đỗ Ngôn Tranh khẽ động đậy, lúc trước anh ta đã dùng sai cách để yêu thương cô.

Sau này... sẽ tuyệt đối không như vậy nữa.

Bị Cảnh Thiên giận dỗi, Đỗ Ngôn Tranh cũng không có tức giận, nhưng mà đang định lên tiếng thì điện thoại bên cạnh đột nhiên đổ chuông.

"Alo, ai vậy?"

Giọng của một người già truyền đến qua điện thoại.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Đỗ Ngôn Tranh cau mày nhìn Chiến Lê Xuyên với vẻ mặt không thể tin được.

"Ông Đỗ, cháu là Chiến Lê Xuyên của nhà họ Chiến."

"Hóa ra là A Xuyên à! Chào cháu, chào cháu. Ông nghe nói ông nội cháu bị tai nạn xe, hôm nay còn bảo Ngôn Tranh thay mặt ông đến thăm ông cháu, thằng bé đến chưa?"

"Vâng, anh ta đến rồi ạ."

"Chiến Lệ Xuyên, anh dám!"

Đế Vân Hi nhìn pha xử lý này của Chiến Lê Xuyên, kinh ngạc đến mức khóe môi giật giật.

Đã bao nhiêu tuổi rồi hả, chỉ là ghen tuông thôi mà, lại còn phải mách phụ huynh!

May là Cảnh Thiên là em gái thân yêu của anh ta, không thì anh ta bị mách lẻo như vậy, bố mẹ anh ta còn tưởng anh ta muốn làm người thứ ba, không đánh gãy chân anh ta mới lạ.

"Ha ha ha, đến rồi thì tốt! Ông nội cháu không có gì đáng ngại nữa chứ?"

"Vâng, đã không còn gì đáng ngại nữa
rồi ạ. Cảm ơn ông đã bảo anh Đỗ đến thăm ông nội cháu, nghe nói khoảng thời gian trước ông đột nhiên bị tràn khí phổi, không biết dạo gần đây thế nào rồi?"

Chiến Lê Xuyên vừa nói chuyện vừa nhìn Đỗ Ngôn Tranh mà mặt không đổi sắc, trên môi chỉ bật ra hai chữ "mợ ba".

Mặt Đỗ Ngôn Tranh đã bị cái tên hèn hạ này chọc cho co giật rồi.

Đây là cô gái của anh ta, dựa vào cái gì mà bảo anh ta gọi là mợ ba chứ?

Con ngươi của Đỗ Ngôn Tranh dần nhuộm một màu tăm tối.

Cảnh Thiên biết, đã từng, chỉ cần con ngươi anh ta đổi sang màu đen sâu không thấy đáy, kia đó là thời điểm muốn ra mạng người.

Nhưng là kia thì thế nào? Cùng lắm thì về sau cô mỗi ngày đều đi theo Chiến Lê Xuyên bên người bảo hộ anh, làm Đỗ Ngôn Tranh không có biện pháp ra tay.

Anh ta nếu thật sự không quen nhìn cô, cùng lắm thì đem cô cấp làm rớt. Dù sao đời này, anh ta cũng đừng lại mơ tưởng ý đồ khống chế cô.

Cô đối anh ta kính ngưỡng cùng sùng bái đã sớm đã không có.

Chiến Lê Xuyên không để ý đến sự đe dọa của Đỗ Ngôn Tranh, tiếp tục nở nụ cười nghe ông cụ Đỗ ở đầu dây bên kia nói chuyện.

"Đã tốt hơn nhiều rồi, hôm qua đã có thể đi lại được. Người già ấy à, kiểu gì cũng sẽ có bệnh này bệnh kia thôi. Nhưng may mà ông già này may mắn, gặp được nữ thần y trẻ tuổi cứu mạng, không thì sợ là cái mạng già này đã mất ở trong phòng khám Đông y kia rồi."

Chiến Lê Xuyên cười trầm thấp, nhìn cô gái đang ngồi trên người mình, dựa sát vào mình rồi nói: "Ông Đỗ khen cô là thần y đấy."

Cảnh Thiên cũng biết Chiến Lê Xuyên muốn làm gì, về chuyện Đỗ Ngôn Tranh, cô và Chiến Lê Xuyên đã thành liên minh từ lâu rồi.

Nên cô cười xảo quyệt, nói ——

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro