Chương 513- 514- 515
🍇 Chương 513:
Hình Mỹ Kỳ nhìn ánh mắt lạnh lùng của Vân Tiêu khi đối diện với mình và ánh mắt dịu dàng đầy tình cảm khi nhìn Cảnh Thiên khác hoàn toàn một trời một vực, cảm xúc đố kị phát triển điên cuồng trong lòng cô ta.
Biết rõ Vân Tiêu là ông chủ của mình, mọi danh dự địa vị trong giới điện ảnh truyền hình đều là Vân Tiêu cho cô ta, nhưng lúc này cô ta vẫn không nhịn
được.
Nén giận quá lâu khiến giọng điệu khi Hình Mỹ Kỳ nói chuyện với Vân Tiêu tăng cao lên hai mức.
"Nhưng mấy ngày đó hoàn toàn không phải ngày quay cảnh của em, thế nên quản lý sắp xếp quảng cáo cho em cũng không được sao? Trước đó vì giúp Cảnh Thiên mà em đã mất một quảng cáo rồi, bây giờ lại phải mất thêm một quảng cáo nữa vì cô ta. Vân Tiêu, em mới là đối tác của anh, vì sao anh lại đối xử tốt với Cảnh Thiên hơn em nhiều như thế? Anh có nghĩ đến cảm nhận của em không?"
Đối mặt với đôi mắt thâm thúy của Vân Tiêu, Hình Mỹ Kỳ cảm thấy chính mình tâm đều phải nát. Càng nói càng thấy ấm ức.
Hoa trên non cao vừa có tiền vừa có sắc vừa có chỗ dựa trong giới giải trí, lúc này lại đỏ hoe vành mắt, nước mắt trào ra.
Lúc này gần đó vẫn còn vài diễn viên, tuy Hình Mỹ Kỳ đã chọn nơi vắng vẻ để nói chuyện nhưng vẫn có hai ba người nhìn về hướng này.
Vân Tiêu lạnh lùng liếc nhìn những người kia, lặng lẽ ghi nhớ rồi mới nói với Hình Mỹ Kỳ: "Có lẽ là vì tôi nể phần cô kiếm tiền về cho Hoàn Thụy nên bình thường đối xử tốt với cô hơi quá một chút."
Hình Mỹ Kỳ ngơ ngác: ????
Một dự cảm không lành dâng lên trong lòng khiến cô ta vội vàng lên tiếng: "Vân Tiêu, anh đừng hiểu nhầm, em..."
Vân Tiêu lạnh lùng ngắt ngang: "Có một việc tôi nghĩ cô nên làm rõ, đối với tôi mà nói, cô không phải đối tác của tôi, chỉ là một diễn viên nữ kiếm được nhiều tiền trong Hoàn Thụy mà thôi. Nể tình việc, cô muốn tạo couple màn ảnh, tôi vẫn có thể thỏa mãn cô. Nhưng hình như cô đã coi chuyện này là thật rồi. Vậy thì bây giờ cô vui lòng nghe cho kỹ, tôi chỉ là ông chủ của cô, cô cần làm theo yêu cầu của tôi, hoàn thành những việc mà tôi cần cô làm. Mọi thứ cô đang có bây giờ đều là tôi cho cô. Đừng nói là mất một hai cái quảng cáo và yêu cầu của tôi, cho dù mất mười mấy hai mươi quảng cáo, cô cũng không được phép cãi lại. Nếu cô muốn ca thán, vậy thì hãy rời khỏi Hoàn Thụy đi."
Tức là bây giờ trong lòng Vân Tiêu, cô ta chỉ là một cấp dưới có cũng được mà không có cũng chẳng sao?
Như vậy làm sao được?
Cô ta cố gắng bao nhiêu năm, vì người đàn ông này nên cô ta mới gia nhập Hoàn Thụy, từng bước đi đến ngày hôm nay. Khi cô ta đã 28 tuổi rồi, anh ta lại nói rằng cô ta chỉ là cấp dưới thôi?
"Em chỉ báo với anh rằng em đã lỡ mất hai quảng cáo vì Cảnh Thiên mà thôi, vậy mà anh lại bảo em rời khỏi Hoàn Thụy? Cô ta quan trọng với anh như thế sao? Em ca thán vài câu cũng không được à? Không được thì thôi, anh cần gì phải làm tổn thương em như thế?"
Hình Mỹ Kỳ đã quyết định lùi bước ngay lập tức, nhưng Vân Tiêu đã không thể bỏ qua cho việc cô ta chống đối em gái mình hết lần này đến lần khác.
"Xem ra cô vẫn chưa hiểu những gì tôi nói. Nếu cô đã nghĩ rằng quảng cáo đó là của cô, đến yêu cầu của tôi mà cô cũng cảm thấy ấm ức, vậy thì sau này cô đừng nhận quảng cáo nữa. Tránh việc quay phim thinh thoàng sẽ ảnh hưởng đến thời gian của cô."
Hình Mỹ Kỳ:...!!!
"Cô cũng biết là tối ghét cấp dưới không nghe lời, càng ghét người chưa biết chạy đã đòi bay lên. Còn về Cảnh Thiên, tôi đối xử với cô ấy như thế nào là chuyện của tôi, không liên quan gì đến cô."
..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 514:
"Tôi không nghĩ rằng ông chủ cần phải giải thích bất cứ chuyện gì với nhân viên
của mình. Còn thái độ của cô với Thiên Thiên, tôi không ép. Nhưng tôi mong cô có thể hiểu được rằng, hôm nay khiến cô phải quay bù với Mẫn Trạch, kẻ có lỗi là Tần Dịch, không liên quan gì đến Cảnh Thiên cả. Hiểu chứ?"
Hình Mỹ Kỳ: "..."
Nhìn theo Vân Tiêu đang sải bước bỏ đi, Hình Mỹ Kỳ cảm thấy như có gì đó đang dần trôi đi mất.
Tình cảm mấy năm nay giữa cô ta và Vân Tiêu đã xa dần theo bóng lưng anh.
Mà kẻ đầu sỏ gây ra mọi chuyện chính là
Cảnh Thiên!
...
Tuy lần nào Cảnh Thiên cũng ăn sáng rồi mới đến trường quay, nhưng lần nào đến trường quay, Vân Tiêu cũng sẽ mang rất nhiều đồ ăn ngon đến cho cô.
Cảnh Thiên đã trang điểm xong rồi ra ngoài, trông thấy Vân Tiêu đang xách túi lớn túi nhỏ trong tay.
Hôm nay Quan Vũ Thần cũng đến, thấy có nhiều đồ ăn ngon như vậy bèn sang nhận hộ Cảnh Thiên, vừa nhận vừa không kìm được mà khen: "Cảm ơn anh Tiêu! Anh Tiêu đúng là chu đáo quá!Ngày nào cũng chuẩn bị bao nhiêu là đồ ăn cho Thiên Thiên, anh đúng là tuyệt vời nhất thế giới!"
Vân Tiêu cũng nhận ra em gái mình thực sự khá thân thiết với Quan Vũ Thần, thế là bỏ vẻ lạnh lùng với Hình Mỹ Kỳ ban nãy, trên mặt toàn là nét cười dịu dàng.
"Nghe nói hôm nay cô đến nên có mua cả đồ cô thích đấy."
Quan Vũ Thần sáng mắt: "Còn có cả phần của tôi á? Anh Tiêu, anh biết người ta thích ăn gì sao?"
Ngoại hình Quan Vũ Thần không yêu nghiệt được như Cảnh Thiên, nhưng phong thái nửa ngầu nửa lả lơi toát ra từ tận xương tủy là thứ mà rất nhiều phụ nữ không có.
Vân Tiêu vẫn mỉm cười: "Trôi nước cơm rượu, bánh rán ngào đường, sủi cảo hồ tiêu, cả quẩy nữa. Trong này có hết, có hộp giữ nhiệt đấy."
Quan Vũ Thần sững sờ, không ngờ Vân Tiêu lại biết thật.
"Hôm nay sao chị Thanh không đến thế ạ?" Cảnh Thiên hỏi.
"Có lẽ hôm nay chị ấy có việc rồi."
Bình thường người nhà Vân Tiêu trừ ông bố cùng bà bô là cùng một giuộc ra những người khác đều là mỗi người một phương.
Nếu không phải vì anh ta đột ngột tìm được em gái, mẹ anh ta cũng chẳng thèm đi theo bên cạnh suốt ngày như thế.
Thế nên Tạ Thanh Nghiên không đến mới là chuyện bình thường.
Vân Tiêu cũng không nghĩ ngợi gì nhiều về chuyện này.
Nhưng Cảnh Thiên lại khẽ cau mày, nhắn tin Weibo cho Tạ Thanh Nghiên.
Tạ Thanh Nghiện đang chăm sóc chồng thì nhận được tin nhắn, không kìm được mà cảm thán: "Con gái đúng là chu đáo. Em không đến một ngày mà con gái đã nhắn tin hỏi em rồi. Mình xem thằng con mình đi, có quan tâm đến vợ chồng mình bao giờ đâu."
Đế Tịnh Hiên tựa người vào đầu giường, nhìn thấy sự hạnh phúc tràn ngập và lưu luyến nhè nhẹ trong ánh mắt trách móc của vợ mình.
Ông rất muốn sống hạnh phúc như thế này mãi mãi, cho đến khi hai người đều bạc cả mái đầu, không thể đi lại được nữa.
Nhưng ông biết rằng bệnh của ông chỉ Saka mới có cách chữa.
Trừ Saka ra thì không ai dám làm phẫu thuật cho ông.
Trừ Saka ra, không ai có thể điều chế được loại thuốc hữu dụng như vậy nữa.
Nếu thuốc hết, tính mạng của ông có thể dừng lại bất cứ lúc nào.
Đôi mắt Đế Tịnh Hiện tối đi, sau đó ông mỉm cười, đưa tay ra: "Tôi xem nào."
Tạ Thanh Nghiên đưa tin nhắn do bé con gửi đến cho chồng xem, trên đó hỏi:
[Sao chị Thanh không đến? Có phải là gặp chuyện gì rồi không?]
"Em định trả lời thế nào?"
Tạ Thanh Nghiên gõ một đoạn chữ vào điện thoại rồi đưa cho chồng xem, bà hỏi: "Thế nào?"
Đế Tịnh Hiền nghĩ một lát rồi gật đầu: "Ừ."
Cành Thiên đang chuẩn bị ngồi ăn với Quan Vũ Thần thì nhận được tin nhắn trả lời.
..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 515:
[Chồng chị không khỏe, hôm nay bị ốm rồi. Chờ anh ấy đỡ hơn một chút rồi mai lại đến. À đúng rồi, chồng chị cũng là fan của em, buổi hẹn ở Quảng trường Hoành Tân cuối tuần này, chị có thể đưa anh ấy đi cùng để xin chữ ký của em không?]
Ý định của Tạ Thanh Nghiên là phụ chồng một tay, cho ra mắt con gái để cày cảm giác tồn tại. Không thì cứ đột ngột xuất hiện như thế, bà cũng cảm thấy lo thay chồng.
Nhưng Cảnh Thiên lại để ý đến chuyện "chồng chị không khỏe" hơn.
[Chồng chị sao thế?]
Bởi vì đây là bố ruột của cơ thể này, hơn nữa còn là người thực lòng đối xử tốt với cô, Cảnh Thiên nhất quyết sẽ không keo kiệt y thuật của mình.
[Tim anh ấy có vấn đề, bệnh lâu rồi, không có vấn đề gì lớn quá đâu. Thiên Thiên, em có đồng ý với đề nghị vừa rồi của chị không? Chị có thể đưa chồng chị đi cùng không?]
Tạ Thanh Nghiên không có ý định nói bệnh tình thật sự của Đế Tịnh Hiên với con gái.
Họ vẫn chưa cho con gái được gì mà đã để cô đối mặt với việc bố ruột bệnh tật, hơn nữa còn có thể rời khỏi cô trong thời gian ngắn. Bản thân Tạ Thanh Nghiên đã kiên quyết không muốn thừa nhận rồi, bà càng không muốn để Cảnh Thiên biết được.
Làm vậy chỉ khiến con gái lo lắng hơn.
Nhưng khi thấy Tạ Thanh Nghiên nhắc đến bệnh tim, Cảnh Thiên đã đoán được tình hình ngay.
Đế Tịnh Hiên cũng có thể coi là khách quen của cô, năm nào cũng đến chỗ cô khám bệnh rồi mua thuốc, còn cô thì cũng tiến hành điều chỉnh thuốc theo tình trạng bệnh hằng năm của ông.
Hồi trước không biết tên thật của người này là Đế Tịnh Hiên, nhưng sau khi xem bệnh án của Đế Vân Hi và Lăng Thiên Thần, cô đã có thể chắc chắn được cơ bản rồi.
Thuốc của Đế Tịnh Hiên không còn nhiều nữa, chắc chắn mẹ cô đang lo lắng cho ông ấy nhỉ?
Cảnh Thiên khẽ cười.
Đúng là duyên phận.
"Tư Kỳ, cô có muốn ăn gì không?"
Ba người đang ngồi nói chuyện cười đùa với nhau đều ngơ ngác liếc nhìn Cảnh Thiên đang tỏ ra khác thường.
Đặc biệt là Quan Vũ Thần con mắt như muốn rơi ra ngoài
Cô ta cảm thấy như mình gặp ảo giác rồi.
Đại ca không thích thân cận với người khác, hình như ban nãy đã chủ động chăm sóc Lăng Tư Kỳ vừa đi ngang qua trước mặt bọn họ?
Lăng Tư Kỳ không ngờ đột ngột bị Cảnh Thiên gọi lại.
Nhìn Cảnh Thiên cười tươi rói, Lăng Tư Kỳ không biết vì sao trong đầu lại đột ngột xuất hiện hình ảnh người đàn
ông cũng cười tươi, trông thì vô hại nhưng thực ra lại chẳng khác nào một con cáo.
"Cảm ơn, tôi ăn sáng rồi, mọi người ăn thong thả."
Lăng Tư Kỳ khẽ gật đầu một cách lịch sự với Cảnh Thiên rồi bỏ đi trước đôi mắt hoa đào tít lại vì cười của Cảnh Thiên.
Cảnh Thiên sờ mũi.
Hình như cô chưa có bất cứ mâu thuẫn nào với Lăng Tư Kỳ mà nhỉ. Sao cô ấy lại sợ mình thế?
Là vì Dương Duyệt à? Hay Cảnh Lạc? Hay là Tần Dịch?
Cô đâu có làm gì cô ấy đâu!
Dù sao cô cũng là chị dâu của cô mà, có cả cháu rồi cơ.
"Chị Thiên, cô ấy không trêu chọc gì chị đâu đúng không?" Quan Vũ Thần hỏi, giọng thấp đi tàm độ.
Ai mà còn không có mắt, không cần Cảnh Thiên ra tay, cô ta sẽ ra tay hộ Cảnh Thiên.
"Tôi thấy cô ấy thuận mắt nên mời cô ấy lại ăn chung với chúng ta thôi, cô đừng có mà rước kẻ thù giả tưởng cho tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro