Chương 564- 565- 566

🍇 Chương 564:

Sau khi đánh xong, Đại Khả Ái thu tay lại và nhìn Cảnh Thiên, chớp đôi mắt xinh đẹp, ánh mắt mong chờ khen
ngợi.

Nếu đây thực sự là Chiến Lê Xuyên thì chắc chắn Cảnh Thiên sẽ không thấy
anh dễ thương.

Nhưng đây là người máy mà Chiến Lê Xuyên tặng cho cô, người máy chớp mắt nhìn cô, Cảnh Thiên lập tức cảm thấy Đại Khả Ái của cô thật sự quá đáng yêu.

"Ông ta muốn tiêu hủy mi rồi mà mi chỉ ngốc nghếch đánh ông ta hai cái thế thôi à?"

Đại Khả Ái chớp mắt, rất ngoan và dịu dàng nói: "Do cài đặt hệ thống của tôi nên chỉ khi cô bị tổn thương, tôi mới có thể khởi động chế độ tấn công."

Cảnh Thiên nhìn Chiến Lê Xuyên đang ngồi trên xe lăn bên cạnh, giọng nói dịu
dàng mềm mại hơn bao giờ hết: "A
Xuyên."

Nghe âm cuối kéo dài, Chiến Lê Xuyên
cảm thấy tim mình như bị khiêu khích, tim ngừng đập mất một nhịp.

"Sao anh không cài đặt chức năng bảo vệ bản thân cho nó thế? Nếu nó bị bắt nạt thì phải làm sao?"

Chiến Lê Xuyên cố kìm nén trái tim
đang đập loạn xạ của mình, giọng nói nhẹ nhàng, ngữ điệu y hệt như của người máy.

"Không sao đâu, nó có chức năng tấn công và tự vệ của mình. Yên tâm đi, nó sẽ không bị tổn thương gì đâu."

"Tại sao lại không? Nó sẽ bị lời nói làm tổn thương. Anh đổi lại chương trình của nó đi, sau này nếu có người mắng nó, nó sẽ phản pháo lại, nếu có người đánh nó, nó sẽ đánh lại đối phương. Nếu không người máy của tôi bị tổn hại thì ai chịu trách nhiệm chứ?"

Từng câu từng chữ có vẻ như đang hỏi nhưng thực ra là làm nũng, khiến Chiến Lê Xuyên không thể chống đỡ được.

"Được, sau này tôi sẽ thay đổi chương
trình một chút."

Cảnh Thiên mỉm cười ngay lập tức.

"A Xuyên là tốt nhất!"

Nhìn hai người trong mắt không hề có
người lớn, đánh người rồi mà còn ở đó tình tứ, trong lòng Chiến Nhân Cẩm
tràn đầy lửa giận, nhưng khi đối mặt với
con trai và cháu trai gần như nổi điên sau khi bị đánh ngã trên mặt đất.

Chiến Nhân Cầm nhìn họ cảnh cáo, sau đó ông ta mới nói với Chiến Lê Xuyên:"A Xuyên, chúng ta đều là người một nhà, ông hai biết cháu tức giận, nhưng mọi người đánh gãy xương vẫn còn liên gân, đều có quan hệ huyết thống cả, cháu cần gì phải tuyệt tình như vậy?Ông hai cũng không phí lời với cháu. Bây giờ cuối cùng chúng ta cũng biết
bản lĩnh của cháu lớn như thế nào rôi

Cho dù bản thân bị liệt, không đứng dậy được, thậm chí tay chân cũng không thể cử động được, nhưng cháu lại có thể tạo ra một người máy chăm sóc bản thân, còn có thể tạo ra một người máy thông minh có tư duy giống hệt mình để ở bên Cảnh Thiên, thậm chí là kiểm soát công ty. Những chuyện này ông hai đều thấy được, cũng biết chỉ cần cháu còn sống thì Tập đoàn AUPU Group của chúng ta và hai tập đoàn chi nhánh sẽ có thể đi đến đỉnh cao dưới sự dẫn dắt của cháu. Điều này khiến cho ông hai rất yên tâm."

"Tập đoàn của chồng tôi, ông yên tâm
cái quái gì? Chẳng lẽ ông còn cảm thấy trong đó cũng có một phần của ông à?"

Bắt nạt Đại Khả Ái của cô, Cảnh Thiên đang xem kịch vui chắc chắn phải lên sàn cắn xé.

Chiến Khôn Vũ đang tức tối không thể nghe nổi những lời này, bây giờ công ty của hắn ta đang nguy cơ trùng trùng và cần tiền gấp. Cảnh Thiên chết tiệt này chẳng những không giúp họ làm êm xuôi mọi chuyện mà còn muốn đồ thêm dầu vào lửa, Chiến Khôn Vũ tức giận mắng: "Cảnh Thiên, ông nội tôi đang nói chuyện, không đến lượt một kẻ đến xung hỉ như cô châm ngòi li gián đâu!"

"Câm miệng!"

"Vả mồm."

Hai giọng nói đồng thời vang lên

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 565:

Lần này, Đại Khả Ái đi thẳng tới trước
mặt Chiến Khôn Vũ khiến hắn ta sợ hãi đến mức vội vàng đứng dậy để bảo vệ mình.

Kết quả lại bị Đại Khả Ái túm lấy cổ áo rồi nhấc lên, "bốp— bốp— bốp— bốp—" vả mấy cái vào mặt, cuối cùng ném Chiến Khôn Vũ đi.

Chiến Khôn Vũ bị ngã đầu óc choáng váng, nhất thời chóng mặt hoa mắt không nói nên lời.

"Nếu còn dám nhục mạ chủ nhân của tôi nữa thì anh chỉ có thể bị khiêng ra khỏi nhà họ Chiến thôi." Đại Khả Ái uy hiếp.

"Ông hai đưa cả nhà đến nhà tôi để chịu đòn à? Bây giờ đã bị đánh rồi, tôi cũng biết được thái độ của mọi người rồi. Nếu ông hai quên mất ban đầu ông dẫn theo cả nhà chú hai và chú ba quỳ gối khóc lóc cầu xin ông nội tôi thu nhận mấy người, quên mất lời thề của ông, không làm người nhà họ Chiến, chỉ làm chó của nhà họ Chiến thôi, vậy thì tôi không còn gì để nói cả. Nếu cả nhà ông hai chướng mắt vợ tôi như vậy, một đàn chó mà cũng dám có ý đồ bắt nạt vợ tôi, vậy thì tôi không cần đàn chó như mấy người nữa. Biết điều thì ông tự dẫn họ cút khỏi nhà họ Chiến, không thì đừng trách tôi không nể tình cũ, đóng cửa thả chó."

Khuôn mặt Chiến Nhân Cẩm lập tức méo mó.

Sự mất mặt đến tột độ khiến ông ta nhớ lại cảnh năm đó mình dẫn theo cả nhà quỳ trước mặt người anh cả.

Tuy nhiên, anh cả lại nói với ông ta rằng: Tôi không cần em trai, chỉ cần một con chó biết nghe lời, còn hỏi ông ta có hiểu
chó là như thế nào không?

Bao năm nay, ông ta nỗ lực làm việc chăm chỉ để giúp đỡ anh cả, khó khăn lắm mới thoát khỏi bóng đen trong lòng, thậm chí hàng năm còn nhận được phần thưởng cổ tức.

Tuy nhiên cổ tức của cổ phần này khác với của người khác, đó là cổ phần có điều khoản sỉ nhục. Bởi vì cổ phần trong tay họ không thể chuyển nhượng, chỉ cần Chiến Nhân Hạo muốn lấy lại thì số cổ phần đó sẽ được trả lại cho anh cả của ông ta vô điều kiện.

Mà đời cháu như Chiến Nghệ Hòa và Chiến Khôn Vũ không biết chuyện này.

Hai người ngồi trên mặt đất, ngơ ngác nghe những lời nói gần như tuyệt tình và ác độc đến cực điểm của Chiến Lê Xuyên, trên mặt lộ ra vẻ bàng hoàng và phẫn nộ.

Một ông cụ đã gần 80 tuổi như Chiến Nhân Cẩm, lúc này hai tay nắm chặt lại, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, hai bàn tay cũng run lên.

Còn hai anh em Chiến Quân Khải và Chiến Quân Hàng mặt trắng bệch vì bị làm nhục.

Cảnh Thiên lại chê chưa đủ lớn chuyện, hỏi với vẻ mặt ngây ngô: "A Xuyên, những lời anh nói vừa rồi là có ý gì vậy?Không phải ông hai là em trai của ông nội sao? Sao lại là con chó bên cạnh ông nội được chứ?"

Mặc dù hoàn toàn không muốn biết câu trả lời nhưng Chiến Nghệ Hòa và Chiến Khôn Vũ vẫn nhìn Chiến Lê Xuyên.

"Bởi vì khi cụ ông và cụ bà qua đời đã để lại tài sản cho ông nội, để ông nội quản lý nhà họ Chiến và chăm sóc cho ông hai. Ông hai vì tranh giành tài sản mà suýt nữa đã hại chết ông nội. Ông hai cấu kết với người ngoài hãm hại ông nội, sau khi đuổi ông nội ra khỏi nhà họ Chiến lại không ngờ rằng mình là đồ ngu, dẫn sói vào nhà, không những không lấy được tài sản của cụ, mà còn bị những họ hàng kia đuổi ra khỏi nhà. Sau đó ông hại nghèo đói khó khăn, gặp được ông nội đã trở thành người giàu có phú quý, ông hai dẫn theo chú hai và chú ba quỳ dưới đất cầu xin ông nội tha thứ, cho cả nhà họ một con đường sống.

Khi đó ông nội thiếu người nên đã nói với ông hai, nhà chúng ta không cần người, chỉ cần chó. Nên ông hai đã nói mình có thể làm con chó trông nhà cho nhà chúng ta. Nhưng mấy năm nay, cùng với việc nhà chúng ta càng ngày càng giàu có, hình như ông hai cảm thấy mình đã thành chủ nhân rồi. Vừa rồi còn dung túng cho Chiến Khôn Vũ nói em chỉ là một kẻ đến xung hỉ nữa chứ."

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 566:

Cảnh Thiên liếc nhìn Chiến Khôn Vũ nhịn đến mức hai mắt gần như đỏ ngầu, bĩu môi: "Tôi còn tưởng anh ghê gớm lắm, hóa ra chỉ là con của một con chó trông nhà thôi à! Con của một con chó trông nhà như anh thì có tư cách gì mà khinh thường một người xung hỉ như tôi? Tôi có là một kẻ đến xung hỉ thì cũng là vợ của A Xuyên. Đúng không A Xuyên?"

Nhìn vào đôi mắt đang tít lại vì cười của vợ mình, Chiến Lê Xuyên cưng chiều gật đầu: "Ừ."

"Chiến Lê Xuyên! Cảnh Thiên!" Chiến Khôn Vũ đỏ hoe mắt, gần như nghiến răng nghiến lợi mà hét lên.

"Cháu câm miệng cho ông!" Trong lòng Chiến Nhân Cẩm biết không hay rồi, nhanh chóng mắng Chiến Khôn Vũ.

Chiến Quân Khải và Chiến Quân Hàng ở bên cạnh cũng vô cùng phẫn nộ sau khi nghe những lời không hề nể nang gì của Chiến Lê Xuyên, nhưng lại không
dám mắng người ta như Chiến Khôn Vũ.

Họ nhớ quá rõ những ngày tháng đi theo bố mình còn không bằng chó lợn kia. Lúc đó, cho dù làm một con chó bên
cạnh bác cả cũng tốt hơn làm người mà nghèo khó khốn đốn.

"Ông hai, trước kia ông nội tôi không so đo chuyện quá khứ thu nhận ông, xem ra chúng tôi không phải nuôi chó, mà là nuôi sói. Nếu ông hai làm chó mà lại có chủ kiến như vậy, vậy thì từ giờ trở đi không cần ở lại trong nhà tôi nữa. Từ hôm nay trở đi, cổ phần nhà họ Chiến cho ông sẽ chính thức bị thu hồi. Còn về chức vụ quản lý cấp cao của ông, cũng sẽ bị thu hồi luôn."

"Anh nói thu hồi là thu hồi à? Đó là ông cả tặng cho chúng tôi!"

"A Xuyên là cháu trai của tôi và là người thừa kế của nhà họ Chiến. Thằng bé nói thu hồi thì là thu hồi, dù sao thì cổ phần cũng không thể mang tên mấy người được. Mấy người chỉ có quyền sử dụng và nhận cổ tức, không có quyền mua bán và quyền quyết định."

Chiến Khôn Vũ vừa mới dứt lời đã bị ông cụ Chiến đang đi từ trên tầng xuống cắt ngang.

Lần này, cả căn nhà lập tức lặng ngắt như tờ.

Mọi người đều không thể tin được nhìn ông cụ Chiến sau mấy chục năm vẫn có thể nói ra những lời tuyệt tình như vậy.

"Anh, em là em trai ruột của anh đấy!Bây giờ Cát An bị cảnh sát bắt đi rồi, em là người bị hại! Em còn chưa kịp nói câu nào cả đã bị người máy của A Xuyên đánh rồi. Quân Hàng chỉ nói người máy kia mấy câu thôi, A Xuyên và Cảnh Thiên liên hùng hổ hăm dọa, nói ông hai như em là chó, còn nói Khôn Vũ và Nghệ Hòa là chó con, không có tư cách thảo luận chuyện của chủ nhân."

Ông cụ Chiến ôn hòa ngồi xuống, uống một ngụm nước do Quản gia Từ đưa cho, nhìn em trai mình hỏi: "Sao hả, lẽ nào em không phải là chó à?"

Chiến Nhân Cẩm: "..."

Chiến Nghệ Hòa và Chiến Khôn Vũ:...!!!

Là phận con cháu, đây là lần thứ hai nhìn thấy địa vị trên trời dưới đất của nhà mình và dòng chính.

Ban đầu, Chiến Nghệ Hòa và Chiến Khôn Vũ luôn phàn nàn vì mình là con cháu của nhà họ Chiến nhưng lại không
có cổ phần trong tay.

Bây giờ, khi nghe thấy ông cả mỉa mai và sỉ nhục ông nội của mình một cách trắng trợn ngay trước mặt Chiến Lê Xuyên và Cảnh Thiên như vậy, cả người đều run lên vì tức giận, cảm thấy lòng tự tôn của mình đang bị người ta chà đạp dưới đất. Nhưng nhìn một lúc lại không dám nói một lời nào.

Dù sao thì họ vẫn cần phải phát triển, họ vẫn cần dựa vào cổ tức của nhà họ Chiến để kiếm tiền về cho mình.

Nếu trở mặt với ông cả thì sau này sẽ chẳng là gì cả. Vậy nên cả hai chi biết nắm chặt tay, chôn chặt mọi hận thù.

"Ông, cháu tuyệt đối không thể cho qua việc Chiến Cát An mua sát thủ trên Secret Web để giết Thiên Thiên. Hoặc là gã ngồi tù cả đời này, hoặc là... chết."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro