Chương 576- 577- 578

🍇 Chương 576:

Cảnh Thiên thấy Chiến Lê Xuyên nhai thuốc thì cười hỏi: "Ngon không?"

"Cảm giác như đang ăn kẹo."

Cảnh Thiên cười và tiếp tục hỏi: "Ngon không?"

"Ngon."

"Ngon là được."

Cảnh Thiên rất hài lòng với kiệt tác của mình, khóe môi nở nụ cười.

"Cái này cho tôi à?" Chiến Lê Xuyên vui vẻ hỏi.

Những viên thuốc của anh trước đây
đều có vị đắng, nên vợ anh đã làm những viên thuốc kẹo ngọt để dỗ dành
anh à?

Nghĩ đến đây, khóe môi Chiến Lê Xuyên không khỏi nhếch lên.

Trên thực tế, anh không hề làm mình làm mẩy như vậy. Nhưng... tấm lòng của bà xã, anh vẫn rất vui.

Cảnh Thiên lấy giấy gói kẹo tinh tế xinh đẹp từ cái lọ bên cạnh ra, sau đó đặt một viên thuốc đã nguội lên trên, gói lại và bắt đầu gói viên thứ hai.

Khóe môi tươi cười của Chiến Lê
Xuyên từ từ trở lại trạng thái bình thường.

"Thiên Thiên, thuốc này... không phải cho tôi à?"

Cảnh Thiên liếc anh một cái: "Đương
nhiên là không phải rồi, hiện tại anh
không cần uống thuốc gì cả. Ngoại trừ đau tùy thỉnh thoảng sẽ ảnh hưởng đến tim của anh ra, hiện tại hệ tuần hoàn bên trong của anh đã tự tái lập lại rồi, những cơ quan nội tạng bị suy kiệt đã tự phục hồi."

Cơ quan nội tạng bị suy kiệt còn có thể tự phục hồi được à?

Chiến Lê Xuyên nhướng mày, không phải tất cả nội tạng bị suy kiệt đều được cấy ghép hoặc chờ chết sao?

Nhưng bà xã không nói, anh cũng
không hỏi.

Nhìn thấy bà xã gói thuốc đẹp như vậy,
trong lòng anh thấy hơi khó chịu.

Thuốc của anh đều chỉ được đặt trong bình sứ, dựa vào cái gì mà thuốc của người này lại được bọc trong từng tấm
giấy gói kẹo đẹp thế này?

"Vậy vừa rồi em cho tôi uống thuốc, liệu có vấn đề gì không?"

Cảnh Thiên xua tay: "Đương nhiên là không viên thuốc này tăng cường tim, thông suốt mạch máu, có lợi đối với anh."

Chiến Lê Xuyên nhìn bà xã đang gói thuốc, đưa tay ra lấy một tờ giấy gói kẹo để bọc thuốc lại.

Khi Cánh Thiên nhìn thấy anh chỉ một lát mà đã học được cách gói nên cũng vui vẻ để anh giúp đỡ.

"Em nghỉ ngơi đi, tôi gói giúp em."

Chiến Lê Xuyên thương vợ, anh cảm thấy vợ mình còn bận hơn cả mình.

Cảnh Thiên lại mở một cái tủ trong phòng, kéo ngăn tủ lấy ra một ít dược liệu trong ô.

"Tôi vẫn cần làm một ít thuốc nữa."

Chiến Lê Xuyên: "..."

Vậy bây giờ, rốt cuộc anh có nên giả vờ không biết gì trước mặt cô nữa không?

Liếc nhìn chiếc đồng hồ đã sắp điểm một giờ sáng, Chiến Lê Xuyên cau mày: "Gần đây em đều dậy lúc sáu giờ hơn, cho dù bây giờ ngủ thì cũng không ngủ đủ năm tiếng."

"Ngày mai tôi không có cảnh quay, tôi hẹn Quan Vũ Thần cùng nhau đi mua sắm, buổi chiều đi uống cà phê với chị Thanh ở Quảng trường Tân Hà."

"Cho nên nhất định phải hoàn thành vào tối nay à?"

Ánh mắt Chiến Lê Xuyên nhìn Cảnh Thiên có vẻ oán hận.

"Ừ." Cảnh Thiên chớp mắt, mặc dù mềm mại nhưng không có ý định nhượng bộ.

Chiến Lê Xuyên thở dài: "Thôi được
rồi."

"Anh đi ngủ trước đi, làm xong tôi sẽ đi ngủ."

Đối mặt với sự quan tâm của Chiến Lê Xuyên, Cảnh Thiên thấy rất ấm áp.

Chiến Lê Xuyên lắc đầu: "Tôi ở cùng em, em làm nhanh lên, có gì cần tôi giúp thì để tôi làm cho."

Nhìn vào đôi mắt chân thành, sâu thẳm và trong veo của đối phương, cuối cùng Cảnh Thiên đã bị vẻ ngoài của anh hạ gục.

"Em cũng có thể gọi người máy tới bảo nó làm cùng. Ba người chúng ta cùng nhau làm, em làm phần quan trọng nhất, chúng tôi làm phần khác đơn giản hơn."

Mắt Cảnh Thiên sáng lên: "Được."

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 577:

Chiến Lê Xuyên phát hiện ra rằng Cảnh
Thiên không chỉ làm thuốc viên mà còn làm hương liệu nữa.

Đến khi gần xong việc thì cũng đã gần ba giờ sáng.

"Được rồi, tất cả đã làm xong rồi." Cảnh Thiên phủi tay, cảm kích nhìn Chiến Lê Xuyên: "Đã muộn quá rồi, anh mau đi ngủ đi."

Chiến Lê Xuyên đứng lên, ánh mắt không có gì khác biệt, vẻ mặt chân
thành: "Ừ, em cũng ngủ sớm đi, đi tắm cho đỡ mệt."

"Có cần tôi mát xa cho em không?"

Chiến Lê Xuyên đột nhiên hỏi.

"Không cần đâu, muộn như vậy rồi, anh mau đi ngủ đi. Nếu tôi cần mát xa thì sẽ gọi Đại Khả Ái làm."

Chiến Lê Xuyên gật đầu: "Được, ngủ ngon."

"Ừ, ngủ ngon."

Sau khi nói lời chúc ngủ ngon với Chiến
Lê Xuyên, Cảnh Thiên đi tắm rồi quấn khăn tắm đi ra.

Nhìn thấy Đại Khả Ái vẫn đang đứng ở
chỗ cũ chờ lệnh, nhìn khuôn mặt và dáng người không khác Chiến Lê Xuyên một chút nào của nó, cô liền hỏi: "Mi... là Đại Khả Ái à?"

"Vâng, tôi là Đại Khả Ái của chủ nhân."

"Mặc dù mi trông giống y hệt như A Xuyên, nhưng mi thực sự là người máy đúng không?"

"Đúng vậy, tôi là người máy."

"Vậy ta có thể thay quần áo trước mặt mi không?"

"... Có thể."

Cảnh Thiên không nghi ngờ gì, người không bao giờ nhìn sắc mặt người khác, cũng không để ý đến sự do dự của Đại Khả Ái, sau khi nghe thấy câu có thể đó, cô cởi khăn tắm đang quần trên người mình ra.

Sau khi cởi bỏ khăn tắm, lúc này cô mới
bắt đầu lục tung căn phòng để tìm bộ đồ ngủ của mình.

Cảnh Thiên vừa tìm đồ ngủ vừa hỏi:"Đại Khả Ái, nếu ta ôm mi ngủ có phải sẽ rất cứng không, dù sao thì trên người mi cũng toàn là chất liệu nano mà."

"Chất liệu nano có thể co lại theo ý
muốn. Nó có thể rất mềm mại."

Vừa mặc quần áo, Cảnh Thiên vừa nhìn người máy giống như tiểu thịt tươi bị cô ép phải thực hiện quy tắc ngầm vậy, không khỏi phì cười thành tiếng.

Đại Khả Ái: "..."

"Mi thật đáng yêu. Mau qua làm ấm giường cho ta đi!"

Đối với cô, chuyện hạnh phúc nhất trong đời người là được ôm một người máy mềm mại không chút tình cảm nào, nhưng lại đẹp trai đến bi thảm và ngủ.

Đại Khả Ái nghe vậy liên phục tùng mệnh lệnh không hề do dự, nó đi tới trước cửa sổ và hỏi: "Tôi có cần cởi quần áo không?"

Cảnh Thiên: "..."

Cô ho khan một tiếng: "Không cần."

"Được, vậy chủ nhân chờ một lát, tôi thay quần áo sạch sẽ rồi quay lại."

Nhìn thấy Đại Khả Ái rời đi rồi lại quay lại và trèo lên giường, trong lòng Cảnh Thiên cảm thấy hơi kỳ lạ.

Cô cảm thấy sống chung với Đại Khả Ái như vậy hơi giống cảm giác sống chung với Chiến Lê Xuyên.

"A Xuyên đã về phòng chưa?".

"Cậu ấy đang ở trong phòng làm việc."

Cảnh Thiên cau mày: "Muộn như vậy
rồi mà anh ấy còn làm việc, không muốn
sống nữa à?"

"Cậu ấy không có giường, cho nên chỉ có thể ngủ trên ghế sofa trong phòng làm
việc."

"Giường của anh ấy đâu?"

"Giường lúc trước vô dụng rồi, đã bị
cậu ấy xử lý, giường mới còn chưa đưa tới."

Cảnh Thiên nhanh chóng mở cửa phòng đến phòng làm việc.

Cửa phòng làm việc không khoá, Cành Thiên cũng không có thói quen gõ cửa, đi thẳng vào luôn.

Cô không thấy có ai trong phòng làm việc, đèn vẫn sáng.

Cảnh Thiên nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, cô bèn đi vào.

Bên trong, Chiến Lê Xuyên cởi áo, cúi người bên bồn rửa để rửa mặt.

Ánh sáng ấm áp chiếu vào tấm lưng
trắng mịn của anh, tỏa ra tia sáng dịu dàng.

Vết thương dữ tợn ở sống lưng vẫn còn hơi đỏ, rất chói mắt.

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 578:

Chiến Lê Xuyên nghe thấy có người bước vào liên lập tức quay người lại, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén khiển Cảnh Thiên hơi ngơ ngác.

Bởi vì cô chưa bao giờ nhìn thấy biểu cảm như vậy của Chiến Lê Xuyên kể từ khi cô quen anh, cho dù là lần đầu tiên cô tiếp xúc với anh.

Đợi khi Cảnh Thiên nghĩ mình đã nhìn nhầm rồi, chớp mắt nhìn lại thì làm gì còn người đàn ông mạnh mẽ và hung ác như vậy nữa?

Đứng trước mặt cô dường như là một con chó lớn bị bỏ rơi và không biết làm thế nào.

Mấu chốt là con chó này còn vô cùng thê thảm.

"Sao anh lại chảy máu mũi nữa thế?"

Lúc trước khi bị bại liệt, có một lần vì bị chảy máu mũi mà phải vào phòng kiểm tra, bây giờ lại chảy máu mũi nữa rồi.

Cảnh Thiên đi thẳng đến trước mặt Chiến Lê Xuyên, lấy bàn tay ướt đẫm
của anh ra và đặt ngón tay lên.

Chiến Lê Xuyên liếc nhìn đường nét giữa váy ngủ bằng lụa của vợ mình, máu mũi không kìm được mà lại chảy ra.

Cảnh Thiên bỗng thấy một giọt máu
tươi rơi bên cạnh ngón tay đang bắt mạch của mình, cô ngẩng đầu nhìn, thấy đối phương lại chảy máu mũi, cô nhanh chóng giơ tay ra ấn vào huyệt vị bên dưới mũi.

Không lâu sau, máu ngừng chảy.

Sau khi Cảnh Thiên giúp anh xử lý chỗ
máu mũi kia xong mới hỏi: "A Xuyên, anh có khó chịu chỗ nào không?"

"Không."

Giọng Chiến Lê Xuyên rất khàn, Cảnh Thiên thấy vậy liền rối loạn.

"Vậy thì... mau mặc quần áo vào đi, đừng để bị cảm lạnh."

Tâm trạng Chiến Lê Xuyên vô cùng tốt sau khi nhìn thấy ánh mắt của Cảnh Thiên lướt qua cơ thể mình và có vẻ hốt hoảng.

"Phòng ngủ của anh không có giường à?"

"Ừ, đó là giường bệnh, tôi đã bảo người xử lý rồi."

"Giường mới thì sao? Khi nào thì giường mới được mang tới?"

"Còn đang được đặt làm."

Cảnh Thiên: "..."

"Vậy trong thời gian này, anh định ngủ trên ghế sofa à?"

"Tôi không có giường."

Nhìn vào đôi mắt trong veo của Chiến Lê Xuyên, cô muốn nói "Tôi tin anh quá cơ", nhưng lời nói đến bên môi lại nuốt vào.

"Nhà họ Chiến lớn như vậy, nhiều phòng như vậy, anh muốn loại giường gì mà không có?"

"Tôi không thích ngủ trên giường của
người khác. Tôi không thể nằm trên giường của người khác được."

"Vậy anh nằm trên giường của tôi như thế nào hả?" Cảnh Thiên phản pháo lại mà không cần suy nghĩ.

Chiến Lê Xuyên cũng trả lời không cần suy nghĩ: "Em đâu phải là người khác."

... Được rồi.

"Vậy..."

Cảnh Thiên băn khoăn hồi lâu, cũng không nhẫn tâm để một bệnh nhân giúp cô đến tận ba giờ sáng ngủ một mình trên ghế sofa: "Hay là anh ngủ chỗ tôi?"

Chiến Lê Xuyên kìm nén khóe môi sắp không nhịn được mà nhếch lên, nghiêm túc hỏi: "Tôi ngủ trên giường em, vậy em ngủ ở đâu?"

"Giường của tôi rộng hai mét ba, thế nào
cũng đủ để cho hai người chúng ta ngủ
chứ. Anh cũng không thể để tôi ngủ sofa được!"

Nhưng sau khi nói xong, Cảnh Thiên lại
có cảm giác đang lợi dụng người khác.

"Được, cảm ơn Thiên Thiên."

Đang nghĩ bản thân làm vậy liệu có sai
không, Chiến Lê Xuyên đã cảm ơn cô rồi. Cảnh Thiên liếc nhìn đôi mắt trong veo sáng ngời của anh, ngay lập tức bỏ
những suy nghĩ bấn thiu đó ra khỏi đầu.

"Vậy thì đi thôi. Trước khi giường của anh được chuyển tới thì anh cứ ngủ ở chỗ tôi đi."

"Được."

Chiến Lê Xuyên được Cảnh Thiên dắt đi, giả bộ từ chối, mang theo chút khó xử chính thức bước vào phòng ngủ của Cảnh Thiên.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro