Chương 606- 607- 608
🍇 Chương 606:
"Cô ấy rất giỏi về mảng nghiên cứu thần kinh, bố có thể tìm đến cô ấy. Bên phía Liên minh Y học không chỉ tự đề cao bản thân mà còn đều là bác sĩ rởm, huống hồ là nhà họ Phong còn không lấy nổi cả huy chương của Hiệp hội Y học. Không cần phải lãng phí thời gian, lãng phí thể diện 1àm gì, thứ hai tuần sau hai người tìm đến Giáo sư J đi."
"A... ha ha."
Nếu không phải vì có nhà họ Tạ, chỉ dựa vào mỗi nhà họ Đế thì không thể bám được vào nhà họ Phong, trong mắt bé con nhà bà lại là lãng phí thời gian, lãng phí thể diện?
Tạ Thanh Nghiên rất muốn nói với con gái rằng căn bệnh này của bố con ấy à, lúc trước ngay cả người của Hiệp hội Y học cũng không thể đảm bảo tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật đạt trên 50%. Một Viện Nghiên cứu Lawrence đã không còn Saka của hiện tại càng không thể nào.
Nhưng bà không muốn làm con gái mình mất thể diện, nên gật đầu nói: "Được, nếu con đã nói như vậy rồi thì mẹ và bố con sẽ đến xem sao. Con bảo bố mẹ đến thẳng đó à? Chúng ta quen Hồng Lục, cần hẹn trước với Giáo sư Hồng Lục không?"
"Không cần đâu, con giúp bố đặt lịch trước. Thứ hai tuần sau hai người đến thẳng chi nhánh tạm thời tại Thành phố
H của Viện Nghiên cứu là được rồi."
"Được, cảm ơn con, Thiên Thiên."
Mặc dù đối với Đế Tịnh Hiên thì đi khám ở đâu cũng như nhau cả thôi, khả năng có thể điều trị được vô cùng thấp, nhưng đây là tấm lòng của con gái, ông vẫn vô cùng vui vẻ.
"Bố, bố chắc chắn có thể sống lâu trăm tuổi."
Sau khi nghe thấy lời nói của Đế Cảnh Thiên, Đế Vân Mặc cũng lập tức lấy lại tinh thần.
"Đúng thể ạ, chỉ cần em gái lên tiếng thì chắc chắn là không sao. Bố mẹ không cần lo lắng quá đâu. Có điều..."
Đế Vân Mặc liếc nhìn Cảnh Thiên, nói:"Lúc trước con nghe Saka nói là năm ngoái cô ấy đã đưa thuốc cho bố rồi, sao bố lại chỉ có thuốc của ba năm trước thế?"
Tạ Thanh Nghiên và Đế Tịnh Hiên đều sững sờ.
"Bố chưa từng lấy."
Nói xong, ông gọi Bạch Chinh.
Bạch Chinh đi vào phòng, tất cung tất kính chờ đợi hỏi chuyện.
"Một năm trước cậu đã giúp tôi lấy thuốc ở chỗ của Saka à?"
Bạch Chinh ngẩn ra: "Không ạ?"
Đế Tịnh Hiên nhìn Đế Vân Mặc, nói:"Thuốc của bố đều là Bạch Chinh lấy hộ, Bạch Chinh cũng không lấy thì chắc chắn bố không có. Hay là con nhớ nhầm rồi, không thì là Saka nhớ nhầm rồi."
Ánh mắt Đế Cảnh Thiên hơi tối lại, sau đó cô cười: "Không sao đâu, dù sao thì thứ hai tuần sau cũng đi khám rồi, không phải là chuyện gì to tát cả."
Sau đó, Đế Cảnh Thiên đẩy hộp hương làm đêm qua cho Đế Tịnh Hiên: "Đây là hương tối hôm qua A Xuyên đã cùng làm với con, khi bố ở nhà thì cứ đốt liên tục, còn cái này nữa."
Nói xong, cô lại lấy một cái lọ sứ từ trong túi xách ra.
Nhìn thấy chiếc lọ sứ, ánh mắt Đế Tịnh Hiên sững lại.
Bởi vì mỗi lần Bạch Chinh đến chỗ Saka mua thuốc cho ông, đối phương cũng bỏ thuốc vào lọ sứ. Hơn nữa... kiểu dáng cũng khá tương đồng giống nhau.
"Đây là..." Tạ Thanh Nghiên cũng rất quen thuộc với lọ thuốc của Saka, cho nên khi nhìn thấy bình sứ, Tạ Thanh Nghiên mở to mắt.
"Đây là thuốc viên, có lợi cho tim của bố. Nếu con không có mặt, bệnh tim của bố phát tác thì mẹ cho bố ngậm một viên thuốc như thế này trong miệng. Đừng uống cùng nước, ngậm tan. Loại thuốc này không thích hợp tiếp xúc với không khí, để trong không khí năm phút sẽ bị chảy ngay."
Đế Tịnh Hiên và Tạ Thanh Nghiên trợn mắt nghe Đế Cảnh Thiên nói.
Điều này...
Thực sự giống y hệt như cách mà Saka giải thích cho họ về cách uống thuốc lúc trước.
..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 607:
Tạ Thanh Nghiên kích động đến mức hai mắt đỏ hoe, nhanh chóng cầm lấy lọ thuốc trong tay Đế Cảnh Thiên, mở ra
ngửi thử.
"Mę ơi!!!!!"
Cùng với tiếng kêu kinh ngạc của Tạ Thanh Nghiên, Đế Tịnh Hiên cũng cầm lọ thuốc lên mũi ngửi, đồng tử chợt co
lại.
Ngay lập tức, trong mắt ông hiện lên sự vui mừng.
Tạ Thanh Nghiên không kìm được vui sướng, nắm lấy con gái hỏi: "Bé con, con nói với mẹ đi, con lấy thuốc này ở đâu vậy?"
Đế Cảnh Thiên nói thẳng: "Con lấy nó từ chỗ Giáo sư J."
"Cô ấy! Cô ấy!!! Cô ấy thực sự có thể điều chế ra loại thuốc giống y hệt như của Saka à? Chuyện này đúng là..."
Tạ Thanh Nghiên đã mừng đến mức không biết phải nói gì nữa.
Quả nhiên là sơn cùng thủy tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng. Vốn dĩ cảm thấy mình đã đến đường cùng rồi, nhưng lại vô tình tìm ra lối thoát từ chỗ con gái một cách dễ dàng như vậy.
"Thiên Thiên, con đúng là ngôi sao may mắn của bố mẹ! Bé con, sao con lại ngoan thế nhỉ?"
Đế Cảnh Thiên: ???
"Con không biết mẹ lo lắng cho bố con như thế nào đâu. Mấy ngày trước bố con vừa mới phát bệnh, hơn nữa một khi phát bệnh là đổ ập đến không kịp trở tay. Mấy ngày nay bố con không ra ngoài mà chỉ ở nhà nghỉ ngơi. Trong lọ thuốc của ông ấy chỉ còn có năm viên thôi, bình thường muốn ông ấy uống thêm một viên để củng cố hơn một chút mà cũng không dám. Hu hu hu.."
Nói đến đoạn sau, Tạ Thanh Nghiên bật khóc.
Đế Cảnh Thiên cảm thấy cổ mình hơi lành lạnh, cô vươn tay ôm mẹ mình, vỗ nhẹ vào lưng bà.
Tạ Thanh Nghiên được an ủi lại càng khóc to hơn.
"Thực ra vốn dĩ mẹ muốn mua một căn nhà ở bên này để chăm sóc con, dùng thân phận chị Thanh để chung sống với con như một người bạn tốt trước đã. Đợi sau khi xử lý xong chuyện tráo đổi trẻ sơ sinh, mẹ có thể cho con một lời giải thích rồi mới nhận con. Nhưng thời gian gần đây bệnh tim của bố con thường xuyên phát tác, một tháng nay đã uống hai viên thuốc rồi. Mẹ sợ để lại tiếc nuối trong lòng ông ấy nên mới mặt dày mày dạn dẫn ông ấy tới nhận con. Nhưng mẹ không thể ngờ được rằng, thật sự không thể ngờ được rằng...Thiên Thiên, cảm ơn con!"
"Mẹ, có được bố mẹ tốt như hai người con cũng rất vui. Trước đây bố mẹ nhà họ Cảnh chỉ muốn đòi hỏi từ con, chưa bao giờ quan tâm đến cảm nhận của con. Mà hai người lại luôn nghĩ cho con, hai người cho con tất cả những thứ tốt nhất. Cho dù là khoảng thời gian ở cùng mẹ hay là ở cùng hai anh trai thì con đều cảm thấy vô cùng ấm áp. Nếu con đã là con gái của hai người, là người một nhà thì nên giúp đỡ lẫn nhau mới phải. Mẹ đừng cảm ơn con nữa, mẹ và bố vừa mới cho con 400 triệu rồi, con có bố mẹ giàu có như vậy, thật lòng cảm thấy rất tốt ấy."
"Ừ...ừ...ừ." Tạ Thanh Nghiên gật đầu liên tục: "Nhà họ Đế chúng ta là người giàu nhất nước Z. Nhà mình chẳng có gì ngoài tiền. Sau này con muốn bao nhiêu thì cứ nói với bố mẹ một tiếng, chỉ cần bố mẹ có thì đều cho con hết."
Đế Cảnh Thiên liếc nhìn Đế Vân Mặc lúc này đang ỉu xìu ngồi ở phía đối diện, nhướng mày nhìn anh ta.
Đế Vân Mặc: "..."
Cảm thấy có khả năng là mình được bao nuôi.
Đợi bà xã khóc xong, hô hấp ổn định lại rồi, lúc này Đế Tịnh Hiên mới hỏi điểm mấu chốt ẩn trong lời nói của Cảnh Thiên.
"Thiên Thiên, con biết bố bị bệnh tim nên mới đến tìm Giáo sư J để lấy thuốc à?"
"Vâng." Đế Cảnh Thiên mim cười.
Dù sao thì cũng sắp lộ rồi, cô cảm thấy không có gì phải giấu giếm cả.
Giống như cô nói, người nhà cô đối xử tốt với cô, đương nhiên cô cũng sẽ đối tốt với người nhà của mình.
..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 608:
Lúc này Tạ Thanh Nghiên cũng đã phản ứng lại, nước mắt đầm đìa nhìn cô con gái nhỏ trong sáng và tốt bụng của mình, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
"Bé con, làm sao con biết bố con bị bệnh tim?"
Đế Vân Mặc ở bên cạnh điều định: "Mẹ, mỗi người đều có bí mật, không phải trước khi nhận em gái về, hai người cũng đã tìm người thăm dò trước sao?Cái này có gì để hỏi chứ? Có thể thăm dò được tình hình của nhà họ Đế chúng ta không phải chứng tỏ rằng em gái không tầm thường à?"
Tạ Thanh Nghiên lập tức bị con trai nói đến mức phát ngượng. Tuy vậy bà cũng cảm thấy con trai nói đúng, dù sao thì cho dù là con gái của mình, nhưng bà cũng chưa từng nuôi nấng, có tư cách gì mà hỏi lung tung?
Cho dù là do mình nuôi lớn thì con trai con gái trưởng thành rồi cũng sẽ có năng lực riêng, giống như ba đứa con trai của bà vậy, chẳng phải đứa nào đứa nấy đều vô cùng thần bí sao?
Bà đang định lên tiếng bảo bé con không cần trả lời nữa, Đế Cảnh Thiên lại nói.
"Lúc trước sau khi bị bố mẹ nuôi bán đi, con cảm thấy vô cùng kỳ lạ cho nên đã làm xét nghiệm quan hệ huyết thống, phát hiện con không phải là con của họ. Sau này khi anh hai lấy tóc của con, con đã để ý đến anh ấy. Sau khi xác nhận anh ấy là anh trai ruột, con đã tìm A Xuyên giúp con điều tra nhà họ Đế!"
Nói đến Chiến Lê Xuyên, Đế Tịnh Hiên và Tạ Thanh Nghiên đều hiểu rồi.
Dù gì thì anh ta cũng là người giàu nhất
Thành phố H. Tuy không có bối cảnh trong ngành cảnh sát, nhưng thế lực phía sau cũng tuyệt đối không thể coi thường được.
Mà Chiến Lê Xuyên đổ vỏ, lúc này đang ngồi trên xe lăn của mình đi vào trong Quảng trường Hoành Tân.
Đế Cảnh Thiên đã không tránh né gì mà chủ động đề cập đến Chiến Lê Xuyên rồi, khiến Đế Tịnh Hiên và Tạ Thanh Nghiên không thể không đối mặt với con lợn mà ông bà hận không thể đánh chết này được.
"Thiên Thiên nhà chúng ta nhắc đến A Xuyên tận hai lần, quan hệ của con và thằng nhóc nhà họ Chiến đó tốt lắm à?"
Tuy rằng trong lòng vô cùng căm hận con lợn này, giống như hận những kẻ đã đánh tráo con gái của họ vậy, nhưng câu hỏi của Đế Tịnh Hiên lại giống như gió xuân, dáng vẻ như có quan hệ rất tốt với nhà họ Chiến và Chiến Lê Xuyên.
Đế Cảnh Thiên không nghi ngờ gì về điều đó, gật đầu khá thẳng thắn: "Vâng."
Dù sao thì cô cũng đã quyết định sẽ ở bên cạnh Chiến Lê Xuyên thêm năm năm nữa, vì vậy cô cho rằng bố mẹ cần phải biết mối quan hệ của cô và anh.
"Khi đó cặp bố mẹ lòng dạ đen tối nhà họ Cảnh vì công ty của gia đình mình mà bán con cho nhà họ Chiến, để con xung hỉ cho nhà họ, trong lòng con không tức giận sao?"
Không tức giận sao?
Đế Cảnh Thiên nhớ lại tâm trạng của nguyên chủ khi đó, gật đầu: "Lúc đầu cũng rất tức giận."
"Vậy thì tại sao sau này lại cảm thấy tốt chứ?" Tạ Thanh Nghiên vội vàng hỏi.
"Lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, con cảm thấy anh ấy rất đẹp trai."
Tạ Thanh Nghiên: "..."
Đế Cảnh Thiên bổ sung thêm một câu:"Thân hình cũng rất đẹp, bị bại liệt mấy tháng rồi mà thân hình vẫn có thể đẹp như vậy, cho thấy trước khi bại liệt, thân hình của anh ấy còn đẹp hơn."
Đế Tịnh Hiên vốn dĩ chỉ bị đau tim, đột nhiên cảm thấy huyết áp dồn lên não.
Tạ Thanh Nghiên thậm chí còn mang bộ dạng đau răng.
Có thể nào cũng không thể ngờ được, tại sao bé con thông minh lanh lợi nhà mình lại là một người mê sắc đẹp chứ?
Vì ngoại hình và dáng người, thậm chí con bé còn chẳng quan tâm đến chuyện đối phương bị bại liệt.
So với bại liệt, ngoại hình và dáng người là trọng điểm à???
Nhìn dáng vẻ đau khổ của vợ mình, Đế Tịnh Hiên ra hiệu bằng mắt với bà, sau đó nhìn Đế Cảnh Thiên, dịu dàng mim cười.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro