Chương 615- 616- 617

🍇 Chương 615:

Cảnh Thiên cười: "Thực ra hôm nay tôi đến chỉ để xem bộ dạng thảm hại của chị thôi, sau đó thuận tiện nói với chị rằng, dù chắc chắn là chị không thể trả nổi phí tổn thất 1 tỷ, nhưng dù gì chị và chồng chị vẫn chưa ly hôn, lại thêm số tiền chị gửi ở Ngân hàng Trung Châu nữa, gộp lại kiểu gì cũng phải hơn trăm triệu. Dù vẫn còn kém nhiều, chị vẫn phải ngồi tù, nhưng cũng coi như là chị trả giá rồi. Tôi ấy mà, cái khác thì còn đỡ, nhưng không thích chịu thiệt cho lắm. Chỉ cần là người khiến tôi chịu thiệt, tôi đều sẽ khiến kẻ đó còn phải chịu thiệt nhiều hơn."

Una mở to mắt, nhìn chòng chọc vào Cảnh Thiên.

Cô tìm được cả tiền mà bà ta gửi ở Ngân hàng Trung Châu nữa.

Nhưng nghĩ lại, Una cười mỉa: "Cô tưởng cô nói vậy là có thể dọa được tôi à? Tiền trong Ngân hàng Trung Châu, cô muốn thu là thu được chắc? Sở dĩ tôi liều mình gửi tiền ở bên chầu Trung chính là để đảm bảo tài sản riêng của tôi không bị xâm hại, tôi..."

Una vẫn đang nói thì Cảnh Thiên mở một ứng dụng ra, đó là ứng dụng Ngân hàng Trung Châu, nhưng trên đó lại viết tên của Una.

"Làm sao cô có được tài khoản và mật khẩu của tôi?"

Una gần như phát điên.

Sau khi xảy ra vụ con khốn kia, Una biết ngay là mình nuôi ong tay áo rồi, con gái nuôi đã dấm dúi với chồng mình. Về sau bà ta ra tù rồi thì chẳng liên quan gì đến bà ta nữa, thế nên cho dù ngồi tù, bà ta cũng không muốn đưa số tiền đó cho chồng kinh doanh.

Như vậy thì ít nhất sau khi ra tù, bà ta vẫn có thể sống năm tháng tuổi già sung túc.

Ai ngờ bây giờ tài khoản của bà ta lại đang nằm trong tay Cảnh Thiên.

Chuyện này còn khiến bà ta tuyệt vọng hơn cả việc ngồi tù mười năm.

"Việc mà chị nghĩ rằng không thể, có lẽ lại rất đơn giản với người khác đấy. Ví dụ như hồi xưa chị nghĩ việc nhỏ tiền trảm hậu tấu, làm xong báo với tôi một tiếng là được, nhưng đó chỉ là suy nghĩ của bản thân chị mà thôi. Thế nên, bất cứ lúc nào, đừng đổ sự ngu xuẩn của mình lên đầu người khác. Tiền, tôi lấy rồi, Una, chị cử ngoan ngoãn ngồi trong tù mà hối cải, tranh thủ ra từ rồi còn làm người!"

Nói xong, Cảnh Thiên định đi.

Una lại la hét điên cuồng: "Cảnh Thiên, cô ác độc như thế, chẳng lẽ thực sự không sợ trời phạt à? Cô đừng quên, nhà họ Chiến đã quy định từ khi mới cưới cô về rồi. Họ không cho phép cô có bất cứ qua lại mập mờ nào với đàn ông, nếu không thì sẽ tịch thu toàn bộ số tiền đã cho cô. Thức thời thì trả lại tiền cho tôi và cứu tôi ra ngoài đi, như vậy thì việc giữa chúng ta coi như xong, bằng không thì cô khiến tôi khó sống, cô cũng đừng hòng được sống yên."

"À, quên mất chưa nói với chị, chị gái thân yêu Lý Ngọc Phương của chị đã vào trại tạm giam rồi, Tần Dịch mà chị nhắc đến cũng bị tạm giam rồi đấy. Tôi từng chăm sóc cho các người vì quan hệ giữa Tần Dịch và Cảnh Lạc thôi, nhưng bây giờ Tần Dịch và Cảnh Lạc đã chia tay rồi, tất cả mọi người trên mạng đều biết, tôi cũng không có gì cần phải chăm sóc nữa. Thế nên... cứ vậy đi nhé. Chị cải tạo cho tốt, tôi sẽ cho người thỉnh thoảng đến thăm chị, kể cho chị nghe những chuyện về chồng chị và con gái nuôi của chị, coi như cảm ơn sự chăm sóc của chị trong thời gian làm quản lý của tôi."

Nhìn dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ của Cảnh Thiên, Una tức đến muốn hộc máu.

Bà ta nhìn chòng chọc vào Cảnh Thiên như phát điên, tiếng ù ù phát ra trong cố họng nhưng không thể thốt nổi một chữ nào.

Có thể nào cũng không ngờ được, con ngốc ngày xưa luôn bị người ta bắt nọn, giờ lại thành người thắng cuộc lớn nhất.

Cô ta đã kéo cà Tần Dịch vào rồi, vậy thì bà ta... còn phần thắng nào nữa đây?

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 616:

Cảnh Học An đã nằm trong phòng bệnh mấy ngày rồi.

Mấy ngày nay, Cảnh Lạc chưa từng đến thăm ông ta một lần, Trình Thục Ngọc cũng chỉ ghé qua một lần mỗi ngày, nhưng nội dung nói chuyện lại là bắt ông ta cắt đứt quan hệ bố con với Cảnh Lạc.

Trong thời gian đó, hầu như đều là họ hàng nhà họ Cảnh chăm sóc ông ta, nhưng những người đó đều nhòm ngó sản nghiệp mà ông ta khó khăn lắm mới cải tử hoàn sinh, còn có ý moi ít tiền từ chỗ Cảnh Thiên.

Còn ông ta thì đã bị liệt rồi, sau này dù có hồi phục tốt đến mấy thì chung quy vẫn chỉ có thể chịu cảnh liệt nửa người, đáng thương đến mức chẳng có ai quan tâm.

Hôm nay, Trình Thục Ngọc lại đến.

Bây giờ Cảnh Học An còn chẳng muốn liếc nhìn bà ta lấy một cái.

Nhưng hôm nay Trình Thục Ngọc lại không hề cáu bẳn như bình thường. Bà ta dịu dàng đến bên cạnh Cảnh Học An, gọt táo rồi cắt nhỏ cho ông ta, đút cho ông ta từng miếng một.

Cảnh Học An cũng chẳng nói gì, để mặc người kia làm.

"Chồng à, tôi biết mình đang giận, nhưng giận thì cũng đành thôi, bây giờ chuyện đã thế rồi, kiểu gì mà chẳng phải sống tiếp? Có điều, cuối cùng thì hôm nay cũng có một tin tốt rồi."

Những gì Trình Thục Ngọc nói khiến Cảnh Học An lay động.

Dù bị liệt, ông ta vẫn nghĩ đến công ty của mình, ông ta có một chấp niệm với
công ty đó.

"Ban nãy cậu Bạch gọi điện thoại cho Tiểu Lạc, cậu ấy nói có thể tha thứ cho những chuyện trước kia của Tiểu Lạc và Tần Dịch. Nhưng... nhưng nhà họ Bạch không thể chấp nhận những bê bối xảy ra với Tiểu Lạc trước khi kết hôn, tức là, nếu Tiểu Lạc thật sự muốn gả vào nhà họ Bạch thì nó buộc phải vạch rõ giới hạn với công ty. Nói cách khác, Tiểu Lạc không thể sản sinh nợ nần trước khi bước vào cổng nhà họ Bạch."

Cảnh Học An nghe vậy, nổi cáu nhìn về phía Trình Thục Ngọc: "Tiền... cho các người, tôi... chịu nợ? Cút!"

Vì tràn máu não nên Cảnh Học An không chỉ bị đơn giản là tay chân không nhanh nhẹn, thần kinh bị tổn thương nên bây giờ ông ta cũng không thể nói chuyện rõ ràng. Nói mãi mới chỉ thốt được một câu như thế.

Trình Thục Ngọc nghe khá mất sức, m lòng cũng thấy ghét. Tuy bà ta đã thầm nguyền rủa Cảnh Học An cả trăm ngàn lần nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình
thường.

Bà ta dỗ dành: "Sao thế được? Tôi là kẻ không màng đến tình cảm vợ chồng hay sao? Ông đã thành thế này rồi làm sao tôi có thể bỏ mặc ông được? Tôi nói cho ông biết, khi nghe cậu Bạch tha thứ cho Tiểu Lạc, tôi nghĩ đến ông đầu tiên đấy. Tôi còn xin cậu Bạch tìm người phục hồi chức năng tốt nhất Châu Đế cho ông nữa."

Cảnh Học An nghe vậy, mắt sáng lên.

Trình Thục Ngọc thấy ông ta có hứng thú nghe tiếp rồi mới lên tiếng: "Tôi đã nghĩ ra cách vẹn cả đôi đường, đó là ông nhường công ty cho Tiểu Kiệt, sau đó ông cắt đứt quan hệ bố con với nó. Chỉ có như vậy thì mảnh đất ông mua dưới danh nghĩa Tiểu Lạc mới không bị đóng băng vì nợ."

Cảnh Học An trợn to mắt nhìn Trình Thục Ngọc: "Bà... điên rồi sao? Nó... là con trai tôi!"

Cảnh Học An thừa nhận rằng mình có ích kỳ, nhưng đối với đứa con trai duy nhất, cho dù nó bị khiếm khuyết bẩm sinh, ông ta vẫn không nỡ để nó chịu khổ.

Huống hồ là giao một công ty nát tươm cho Cảnh Kiệt.

"Cũng vì nó là con trai tôi nên tôi mới làm như thế. Ông nghĩ thử xem, khi đi nó còn chẳng mang đồng nào theo người. Đợt này nó đi đâu? Ai sẽ giúp đỡ nó? Rất rõ ràng, con khốn Cảnh Thiên đó tuy hận chúng ta nhưng nó lại rất quan tâm đến thằng em Tiểu Kiệt"

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 617:

"Chỉ cần chúng ta giao công ty cho Cảnh Kiệt và cắt đứt quan hệ với nó, chắc chắn Cảnh Kiệt sẽ không làm tiếp, vậy thì khi ấy ai sẽ ra giúp đỡ nó?"

Những gì Trình Thục Ngọc nói khiến mắt Cảnh Học An càng sáng thêm.

Rõ ràng đã chỉ còn con đường cụt, nhưng lại bỗng thông thoáng hẳn ra vì mấy câu nói của Trình Thục Ngọc.

"Thế nào? Ông cũng thấy chuyện này được phải không? Ông vay tiền bằng danh nghĩa của Tiểu Lạc, nhưng lại giao công ty cho Tiểu Kiệt. Bây giờ ông đã liệt nửa người, không thể điều hành công ty nữa, cũng không thể bắt Tiểu Lạc trả nợ của Tiểu Kiệt được chứ? Như vậy thì không những Tiểu Kiệt có công ty mà Tiểu Lạc cũng có tiền, chắc chắn sẽ không bị khổ khi gả vào nhà họ Bạch. Ông trở thành bố vợ của nhà họ Bạch, cũng sẽ có được chữa trị tốt nhất."

...

Lúc này đang là trận bán kết bảng liên đoàn quốc gia "Phản Kích Z16".

Nửa đầu trận đấu, trong cuộc đấu giữa Đội Brilliant và Đội Dragon, Đội Brilliant thắng ba trong năm trận, hạ gục tổng cộng 198 kẻ địch, nhiều hơn Đội Dragon 96 người.

"Thành tích như thế này thì ăn chắc rồi còn gì?"

"Quả nhiên Đội Brilliant không phụ mong đợi của tôi, cũng chỉ có Đội Brilliant của tôi mới có thể đạt được thành tích nghiền ép như thế này."

"Khoe cái gì? Đội The Peak vẫn chưa ra đâu."

"Thôi đi! Lần đó là Ngô Cực của Đội Brilliant không ra trận nên mới để Đội The Peak vượt qua một lần thôi. Bây giờ Ngô Cực đã quay lại rồi, còn có việc của Đội The Peak nữa chắc?"

"Có phải mọi người đã quên mất Đội Shadow rồi không? Nghe nói đội đó năm nay mới gia nhập thêm một người tên là J Thần, cậu nhóc đó xuất quỷ nhập thần lắm."

"Thứ một đội cần là hợp tác ăn ý, chỉ dựa vào mỗi một J Thần thì có tác dụng gì? Hơn nữa J Thần đó là người mới, giỏi giang gì cũng chỉ là bốc phét thôi."

"J Thần có gì hay không thì tạm thời chưa nói vội, chỉ riêng Đội trưởng Tề Thịnh của bọn họ cũng là người bị loại khỏi Đội Brilliant, có tư cách gì mà đòi đấu với Đội Brilliant?"

"..."

"..."

Trong tiếng bàn tán của khán giả tại trường thi đấu và khán giả trên kênh truyền hình trực tiếp, cuối cùng nửa trận sau của vòng bán kết cũng đã bắt đầu.

"Phản Kích Z16" là một trò chơi do bên Trung Châu sáng tạo ra, sau mấy năm vận hành, hiện trò chơi này đã phủ
sóng toàn cầu.

Đây là một trò chơi kết hợp cả đánh tay không, đấu súng và cả võ cổ đại.

Hai bên đầu tổng cộng năm trận, mỗi trận có một trăm kẻ địch. Những kẻ địch này có cả sủng, đánh tay không và võ cổ đại.

Hai bên lại không có thứ gì trong tay.

Trong trận đấu, hai bên không những phải giết kẻ địch mà còn phải giết cả đội còn lại, cuối cùng xem ai lấy được nhiều mạng nhất thì thắng.

Trận đấu càng về sau, kẻ địch trong game sẽ càng mạnh.

Hai trận một và hai là trận mở đầu, để người chơi có thể nhặt được nhiều vũ khí hơn, giết được nhiều kẻ địch hơn, chiếm ưu thế đầu người.

Kẻ địch có súng hạng nặng trong hai trận đấu không nhiều, kẻ địch có cấp bậc lính đánh thuê cũng không nhiều, càng không có kẻ địch cấp bậc võ cổ đại.

Vừa mới bắt đầu, hai đội đã lao vào chiến đấu, không những điên cuồng ăn mạng mà còn tìm cách tìm đội còn lại rồi giết lấy mạng.

Bởi vì chỉ cần số người trong đội còn lại ít đi thì số mạng lấy được cũng sẽ ít đi.

"Cảnh Kiệt, chạy!"

Trò chơi bắt đầu, Cảnh Kiệt ngơ ngác giành mạng, đầu óc hoàn toàn không tập trung, không hề để ý đến kẻ địch đang ở phía trước.

Khi đồng đội nhắc nhở cậu và cậu phản ứng lại, tay phải đã bị thương rồi.

Khẩu súng mới nhặt được đã tuột khỏi tay.

"Ôi chao, chuyện gì thế?"

"Trình độ này thì nghiệp dư quá rồi đấy!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro