Chương 747- 748- 749

🍇 Chương 747:

"Nếu không phải tin chắc rằng cô không thể làm hại em gái tôi, hôm nay chắc chắn tôi sẽ cho cô phải nằm ngang mà ra ngoài. Nhưng bắt đầu từ hôm nay, nhà họ Đế sẽ cắt đứt mọi quan hệ với nhà họ Phong vì cô. Thế nên sau này đừng ra ngoài nói nhà họ Đế thân thiết với nhà họ Phong nữa. Không thì tôi gặp cô lần nào sẽ đánh cô lần đó!"

"Đế Vân Mặc, anh quá đáng rồi đấy! Anh là con thứ ba không có công ăn việc làm đàng hoàng trong nhà họ Đế thì có tư cách gì mà nói với tôi như thế?" Phong Uẩn tức đến phát điên, không những Đế Vân Mặc đánh cô ta mà còn nói muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Phong.

Cho dù coi như có muốn tuyệt giao, chẳng lẽ không phải nhà họ Phong tuyệt giao nhà họ Đế sao?

"Nó không tư cách nhưng tôi có. Nếu cô nghĩ tôi vẫn không có thì bố mẹ tôi đều ở đây, cô có thể hỏi họ thử xem em trai tôi có tư cách này hay không." Khuôn mặt cáo già luôn cười tươi của Đế Vân Hi đã trở nên sầm hẳn xuống.

"Thiên Thiên là con gái của Đế Tịnh Hiên tôi, tôi yêu con bé còn hơn cả tính mạng mình. Nếu ai muốn đối đầu với nó, vậy tức là đối đầu với nhà họ Đế."

Chuyện xảy ra bên này, sớm đã kinh động đến Đế Tịnh Hiên và Tạ Thanh Nghiên, cả hai đều đang lạnh lùng nhìn Phong Uẩn. Đế Tĩnh Hiên càng là nói thẳng ra cùng nhà họ Phong là địch.

Ông cụ Tạ chống gậy đứng bên cạnh Tạ Thanh Nghiên, vẻ mặt lộ rõ sự lạnh giá.

Ông chầm chậm nói: "Năm xưa nước nhà gặp nạn, nhà họ Phong chuyển ra nước ngoài. Sau này kinh tế đất nước dần tốt lên, nhà họ Phong dần sa sút ở nước ngoài, Phong Thành đã đến tìm tôi, nói muốn về nước phát triển. Tuy tôi đã đồng ý và hứa sẽ tạo điều kiện cho nhà họ Phong, nhưng điều kiện tiên quyết chính là nhà họ Phong có thể tận tâm cống hiến cho sự nghiệp chữa bệnh nước nhà. Khi đó Phong Thành đã đồng ý, nói là sẽ cống hiến hết mình cho đất nước, dâng hiến hết y thuật."

"Bây giờ mới qua được mấy năm? Nước ngoài đã thành lập một Liên minh y học rồi, các giáo sư chuyên gia ở đó giỏi hơn trong nước nên có rất nhiều người đến cầu cạnh các người, khiến các người kiếm được nhiều tiền hơn, nhưng đó không phải thứ để các người có thể coi thường người khác. Những gì mà nhà họ Phong các người có đều là đất nước này ban cho, nếu các người thấy Liên minh y học mới là chốn về của các người, vậy thì quốc gia cũng có thể thu hồi mọi ưu ái đặc biệt dành cho nhà họ Phong các người."

Các vị khách xung quanh nghe xong, trong lòng cũng vô cùng khinh thường nhà họ Phong.

"Việc kinh doanh của nhà họ Phong luôn không tốt, danh tiếng cũng không tốt. Là do khi bọn họ sa sút muốn về nước, quốc gia thấy bọn họ có thành tích rất cao trong phương diện tây y nên mới cho họ cơ hội và điều kiện để bọn
họ về nước xây dựng đất nước, rồi mới trở thành hào môn hàng đầu ở nước nhà."

"Đúng vậy, bây giờ mới im được mấy năm trong nước đã bắt đầu nhảy nhót ra nước ngoài rồi. Đúng là thứ ăn cháo đá bát!"

"Cũng không nghĩ lại xem, nếu không được quốc gia ủng hộ thì cái y thuật đông y của bọn họ có thể giành mấy thành tích trước tây y ở nước ngoài chứ?"

"Còn chẳng phải sao? Bọn họ không nghĩ xem nên giúp đỡ đồng bào như thế nào, lại còn hét giá tận trời. Hồi trước ông nhà tôi bị ốm, muốn nhờ họ liên hệ giúp với chuyên gia của Liên minh y học, không ngờ bọn họ đòi phí giới thiệu bằng một mảnh đất. Đất ở châu Đế thì có chỗ nào dưới một tỷ đâu? Có chỗ nào mà không tăng giá? Cũng chẳng phải bọn họ làm phẫu thuật, thế mà đòi một phát liền lên tận một tỷ tiền giới thiệu, ăn cướp à!"

Một vị khách tức giận, thấy nhà họ Phong chọc giận ông cụ Tạ bèn tát nước theo mưa.

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 748:

Có một người tát nước theo mưa thì sẽ có hai người, ba người, mười người...

Chẳng mấy chốc, đa số mọi người trong sảnh tiệc đều bắt đầu trách móc sự tham lam của nhà họ Phong.

Phong Uẩn đã hối hận về việc mình làm trong buổi chiều hôm nay lắm rồi, bây giờ lại càng thêm hối hận.

Nếu ông nội biết buổi chiều cô ta đã đắc tội với Liên minh y học, chọc giận nhà họ Đế, nhà họ Chiến và ông cụ Tạ, lại liên lụy đến nhà họ Phong lần nữa, khiến các nhà giàu quý tộc ở cả châu Đế và thành phố H đều bắt đầu công kích bọn họ, vậy thì cô ta sẽ không chỉ bị lột một lớp da thôi đâu.

Phong Uẩn cắn môi, nhục nhã đến cùng cực nhưng lại không dám nói gì, chỉ có thể lặng lẽ đứng dậy, tập tễnh đi ra ngoài.

Khi đi ra ngoài, Phong Uẩn tình cờ bắt gặp Đỗ Ngôn Tranh như ngọc như ngà đang đi vào.

Lúc vừa nhìn thấy Đỗ Ngôn Tranh ánh mắt Phong Uẩn sáng lên.

Vì người đàn ông này là người mà cô ta yêu mà không có được.

"Ngôn Tranh!"

Tuy đối phương chưa bao giờ chấp nhận cô ta nhưng so với những người phụ nữ khác, cô ta vẫn là người may mắn.

Cho nên tại nhìn thấy Đỗ Ngôn Tranh một chớp mắt kia, Phong Uẩn đáy lòng vẫn là dâng lên cảm giả ấm áp trong lòng. Cô ta hy vọng Đỗ Ngôn Tranh có thể trợ giúp cô ta khi gặp chuyện bị sỉ nhục như này.

Thấy Đỗ Ngôn Tranh đi đến trước mặt mình rồi dừng lại, Phong Uẩn tưởng rằng ít nhất thì anh ta cũng sẽ đứng về phía mình, dành cho cô ta sự quan tâm mà cô ta cần.

Ai ngờ đối phương lại lạnh lùng nói: "Cô ức hiếp cô ấy!"

Sao Đỗ Ngôn Tranh lại quen Đế Cảnh Thiên?

Đỗ Ngôn Tranh không bệnh cũng không tật, không hề có bất cứ quan hệ hợp tác nào với nhà họ Chiến, sao lại hỏi cô ta như vậy?

Trong lúc Phong Uẩn sững sờ nhìn Đỗ Ngôn Tranh, không biết nên trả lời như thế nào.

"Cút!"

Giọng nói Đỗ Ngôn Tranh mang theo một loại cảm xúc kim loại lạnh tanh, khiến trái tim Phong Uẩn co lại dữ dội.

Đây là nam thần mà cô ta luôn ao ước đấy!

Vậy mà lại đối xử với cô ta như vậy vì Cảnh Thiên!

Phong Uẩn cảm thấy thế giới của chính mình đã bị lật đổ.

Nước mắt không kìm được mà tuôn ra, nhưng cô ta vẫn cố gắng kìm lại.

Phong Uẩn bỏ đi không hề khơi được sự xót thương của mọi người, có người chỉ thổn thức.

Đây chính là xã hội thượng lưu.

Nếu hôm nay Phong Uẩn chọc vào con gái gia tộc khác, cho dù là Giáo sư J, ít nhất sẽ có quá nửa số khách mời ở đây đứng về phía Phong Uẩn.

Nhưng tiếc rằng người mà cô ta trêu vào không chỉ là Giáo sư J mà còn là vợ của Chiến Lê Xuyên, con gái của nhà họ Đế, cháu gái của nhà họ Tạ, thậm chí còn là bạn của nhà họ Đỗ.

Thế nên, mọi người chỉ có thể đứng về phía Cảnh Thiên.

Thấy Đỗ Ngôn Tranh đi về phía mình, Cảnh Thiên vô cùng tự tin.

Bởi vì bây giờ cô không chỉ có Chiến Lê Xuyên mà còn có các anh trai thực sự của thân phận hiện tại nữa.

Nhà họ Chiến, nhà họ Đế, nhà họ Tạ đều là chỗ dựa của cô.

Người đàn ông duy nhất mà Saka từng thích và từng hận, cho dù sau này anh ta làm gì, cô cũng không sợ anh ta nữa.

Trong tâm hồn mỗi người đều có một con hổ, cho dù trưởng thành mạnh mẽ đến mức như thế nào, chỉ cần không vượt qua, con hổ đó sẽ luôn chiếm giữ tâm hồn.

Nhưng bây giờ Cảnh Thiên dám nói, trong lòng cô đã không còn con hổ đó nữa.

Thế nên khi Đỗ Ngôn Tranh đi về phía cô, cô vẫn chào đón anh ta bằng khuôn mặt tươi cười.

"Chào anh Đỗ, quý hóa quá."

Đỗ Ngôn Tranh nghiêm túc đi đến trước mặt Cảnh Thiên rồi mới dừng lại, nhìn cô một lúc lâu, chỉ có một mình Cành Thiên hiểu được sự sâu thăm trong ánh mắt anh ta.

Nhưng ngay sau đó, hình phản chiếu Đỗ Ngôn Tranh trong mắt cô đã biến thành Chiến Lê Xuyên.

Chiến Lê Xuyên cũng cao như Đỗ Ngôn Tranh, anh đứng ra trước mặt Đỗ Ngôn Tranh, chặn hết tất cả tầm nhìn của anh ta.

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 749:

Các anh trai đứng bên cạnh thấy vậy thì hiểu ra.

Thực ra thì họ nên đứng về phía em rể, nhưng... có cạnh tranh thì mới có cảm giác nguy hiểm, có cạnh tranh thì mới có thể ngăn ngừa độc chiếm một mình.

Cả nước đều đang chống lũng đoạn, tình cảm cũng vậy.

Tuy họ không hề nghĩ rằng Đỗ Ngôn Tranh tốt hơn, nhưng để Chiến Lê Xuyên có cảm giác áp lực và nguy hiểm, khiến anh biết bên cạnh mình vẫn có một tình địch mạnh như vậy cũng hay.

"Anh Đỗ, tuy tôi thấy vợ tôi rất đẹp, nhưng dù gì cô ấy cũng là phụ nữ đã có chồng, anh nhìn chằm chằm vào vợ người khác như vậy liệu có mất lịch sự quá không?"

Vẻ tàn sát trên người Chiến Lê Xuyên lại lần nữa toát ra, cùng đồng dạng trời sinh mang theo sát khí - Đỗ Ngôn Tranh khí thế lại thế bất lưỡng lập, xem như lực lượng tương đương nhau.

Hai người, một người như núi bằng phủ bụi vạn năm vương sát khí, một người như đã trải qua sa trường giết chóc ngập máu tươi. Một người lạnh lẽo, một người khát máu.

"Anh Chiến, nghe nói cuộc hôn nhân của anh là mua bán, tên gọi dân dã là xung hỉ. Bây giờ xung hỉ đã thành công rồi, chẳng lẽ anh không nên để Thiên Thiên được tự do sao? Dù gì cuộc hôn nhân này của anh không phải vì tình yêu, cứ mài mòn Thiên Thiên như vậy liệu có quá đáng quá không?"

Các khách mời: ...

Mặc dù khi Đỗ Ngôn Tranh vừa mới xuất hiện, mọi người cũng đã nhìn ra vị này là tình địch. Nhưng là một tình địch, là người thứ ba trong một cuộc hôn nhân mà có thể ngang nhiên bắt người ta ly hôn như vậy sao?

Cậu Đỗ, người thừa kế tương lai của nhà họ Đỗ, đồng thời là tướng cấp S tương đương với Tạ Trạch Huân.

Người này thực sự quá mạnh.

Cho dù Chiến Lê Xuyên là người thừa kế của nhà họ Chiến, là Chủ tịch Tập nhiệm của Tập đoàn AUPU Group, thân phận của anh vẫn có vẻ yếu thế hơn một chút.

Dù mọi người thấy Chiến Lê Xuyên đã hoàn hảo lắm rồi, nhưng trước Đỗ Ngôn Tranh còn có thêm điều kiện bên ngoài vượt hơn anh, chỉ tội tính tình ngang ngạnh hơn anh một chút này, mọi người nghĩ, thực sự không ai dám chắc được rằng hoa sẽ rơi nhà ai.

Tóm lại, mọi người đối với vị tiểu thư mới nhận lại nhà họ Đế - Đế Cảnh Thiên thật sự chịu phục.

Tuy nhà họ Đế mới tìm lại cô không lâu, nhưng trước khi nhà họ Đế tìm được cô, nếu cô có ý đồ bộc lộ thân phận chính mình, kia cũng xem như là một phần của hào môn a!

Giữa sảnh tiệc, cuộc đối đầu giữa Chiến Lê Xuyên và Đỗ Ngôn Tranh vẫn đang tiếp tục.

Chiến Lê Xuyên mỉm cười, nắm lấy tay Cảnh Thiên: "Anh Đỗ chưa từng nghe câu này sao? Nắm lấy tay người, bạc đầu bên nhau. Tôi tuyệt đối không dễ dàng kết hôn, một khi kết hôn rồi, trong từ điển sẽ không có hai chữ ly hôn. Trừ phi bước qua xác tôi."

Môi Đỗ Ngôn Tranh mím chặt: "Anh Chiến rất tin tưởng về cuộc hôn nhân của mình nhỉ? Anh có lòng tin về bản thân mình như thế, còn cô ấy thì sao?"

Đỗ Ngôn Tranh nói xong bèn nhìn về phía Cảnh Thiên, hỏi một cách nghiêm túc: "Em thực sự yêu anh ta? Định sống với anh ta cả đời?"

"Đương nhiên!" Cảnh Thiên trả lời mà không cần suy nghĩ.

Đương nhiên là hiện giờ cô không nghĩ được nhiều như thế, nhưng nếu Đỗ Ngôn Tranh đã hỏi, vậy thì đây chính là câu trả lời của cô.

"Tôi không tin!"

Đỗ Ngôn Tranh nói chắc nịch.

Anh ta tin những lời Chiến Lê Xuyên nói, bởi vì cô gái của anh ta rất hoàn hảo.

Nhưng anh ta không tin những lời Cảnh Thiên nói, bởi vì anh ta không hề nhìn thấy tình yêu chỉ dành cho một mình Chiến Lê Xuyên trong ánh mắt cô.

Hiện tại, cô chi có hứng thú với người đàn ông này mà thôi.

Nhưng cho dù chi là hứng thú, Đỗ Ngôn Tranh tâm vẫn như cũ vẫn thấy rất hoảng loạn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro