Chương 816- 817- 818

🍇 Chương 816:

Nhà họ Bạch là nhà giàu hạng ba, dù ở nơi tấc đất tấc vàng như châu Đế, nhà của nhà họ Bạch vẫn to hơn nhà bà ta tại thành phố H rất nhiều.

Tuy nhà họ Bạch ở rất xa trung tâm thành phố nhưng rất lớn, là kiểu kiến trúc lâu đài cao ba tầng theo phong cách châu Âu, đây là căn nhà trong mơ bà ta luôn muốn ở.

Qua lời Đế An Nhiên, Trình Thục Ngọc biết được quan hệ giữa nhà họ Bạch và nhà họ Đế, nhưng trong lòng bà ta vẫn ôm tia hy vọng.

Bà ta mong Tiểu Lạc sống tốt trong nhà họ Bạch, có thể yên ổn làm mợ chủ của nhà giàu hạng ba tại châu Đế, nếu vậy, bà ta cũng sẽ bỏ qua cho con khốn Cảnh Thiên kia, sau này sẽ không tiếp tục gây sự với cô nữa.

Dù sau coi như bà ta cố ý tráo đổi đứa nhỏ, thế nhưng cũng là hai mươi năm trước, chỉ cần bà ta không nhận, bệnh viện lại không có camera, ai có thể đưa ra phán quyết tuyên án trộm cấp cho bà ta được?

Hơn nữa bà ta có ơn nuôi dưỡng Cảnh Thiên hai mươi năm là sự thật, không có bà ta dưỡng dục, kia Cảnh Thiên lấy đâu ra mạng sống?

Cho nên chỉ cần nhà họ Đế không đối phó với con gái của bà ta, bà ta cũng liền buông tha cho Cảnh Thiên, sẽ không đi tìm cô gây phiền phức.

Nhưng nếu Tiểu Lạc bị bắt nạt thì...

Trình Thục Ngọc không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ tới.

Tiểu Lạc của bà ta giỏi giang như vậy, bà ta tin Bạch Đồ thật lòng thích Tiểu Lạc.

Nếu không một cậu ấm nhà giàu như cậu ta cần gì phải kết hôn với Tiểu Lạc? Không kết hôn mà mập mờ không dứt khoát với Tiểu Lạc, nhìn con bé đau khổ vì tình chẳng phải càng hả hận sao?

Nhưng Trình Thục Ngọc nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ này.

Ngô Mẫn Quân vô cùng tao nhã đích thân dẫn Trình Thục Ngọc vào nhà, còn dặn quản gia bưng trà lên.

Nhưng quản gia chỉ đáp cho có lệ chứ không có hành động thực tế.

"Gọi cậu chủ lên đây"

"Vâng."

Gọi lên đây?

Trình Thục Ngọc nghe rõ lời nói của Ngô Mẫn Quân, nhưng không quá bận tâm. Dù sao nhà giàu có tầng hầm, hầm rượu cũng là chuyện bình thường.

Bà Bạch uống trà một cách tao nhã, chờ con trai mình lên, ánh mắt hoàn toàn bình tĩnh.

Điều này cũng khiến Trình Thục Ngọc dần bình tĩnh trở lại.

Chỉ cần Tiểu Lạc không bị bắt nạt là được.

Hôm nay bà ta phải đón Tiểu Lạc đi, sau này để con bé đi theo chị gái, ba mẹ con họ chắc chắn sẽ sống tốt.

Kết quả cái này vừa đợi chính là bà ta đã chờ cả nửa tiếng đồng hồ rồi.

"Bà Bạch, sao Tiểu Lạc vẫn chưa ra đây? Chúng nó đang làm gì vậy?"

Trình Thục Ngọc không thể ngồi chờ được nữa.

Bà Bạch vẫn giữ dáng vẻ tao nhã, chậm rãi nói: "Bà Cảnh sốt ruột lắm à? Bà có việc phải đi làm à?"

"Không, chỉ là không nhìn thấy con gái nên hơi bất an mà thôi" Trình Thục Ngọc thành thật nói.

Bà Bạch mỉm cười: "Thanh niên ấy mà, sáng không dậy đêm không ngủ, đến giờ vẫn còn ngủ không phải rất bình thường sao?"

"Hóa ra là đang ngủ à? Ngủ muộn vậy sao? Cậu Bạch không đi làm à?"

Nụ cười trên mỗi bà Bạch nhạt dần, bà ta lạnh lùng nói: "Dù con trai tôi không đi làm thì nhà họ Bạch cũng có thể nuôi nồi nó, để nó sống trong giàu sang cả đời"

Tim Trình Thục Ngọc đập thình thịch "lộp bộp" một cái, nghĩ đến những lời An Nhiên nói với bà ta, Bạch Đồ là đồ bỏ đi, hơn nữa còn là đồ bỏ đi biến thái, cả nhà họ Bạch dựa hết vào Bạch Chinh – người bên cạnh Đế Tịnh Hiên, trong lòng bà ta bỗng thấy bất an.

Tuy bà ta nên tin An Nhiên, nhưng trong lòng bà ta lại không muốn tin.

"Ban nãy bà nói Tiểu Lạc nhà tôi làm sao? Sao con bé lại hại cậu Bạch thê thảm được? Nếu nó đã hại đời con bà thì sao bà còn để chúng nó ngủ chung đến bây giờ mà vẫn chưa dậy? Còn nữa, tại sao lại phải xuống tầng hầm gọi người? Chẳng lẽ Tiểu Lạc ở dưới tầng hầm à?"

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 817:

"Chuyện này ấy à... cụ thể bà gặp Cảnh Lạc là biết ngay thôi. Bây giờ bà vẫn nên kiên nhẫn chờ thêm đi."

Trình Thục Ngọc đứng bật dậy khỏi ghế sofa, nói với bà Bạch: "Không được, tôi không đợi được nữa. Nếu đã đi gọi rồi, Tiểu Lạc biết tôi tới thì chắc chắn sẽ ra gặp tôi ngay, rốt cuộc mấy người đã làm gì con bé? Con bé ở đâu? Tôi muốn gặp nó! Ngay bây giờ, ngay lập tức!"

Nói xong bà ta lao về phía tầng hầm.

Bà Bạch và quản gia đều không ngăn cản bà ta. Trình Thục Ngọc lao xuống tầng hầm, mới đi được nửa đường thì bà ta va phải một vật thể to lớn lông lá ở chỗ rẽ. Đợi khi nhìn rõ, bà ta thấy một, à không, hai cặp mắt xanh biếc đang nhìn mình chằm chằm.

Đối phương há miệng ra, một mùi hôi thối lập tức phả vào mặt, trên chiếc răng nanh nhọn hoắt còn dính máu tươi và vụn thịt tươi.

Nước dãi chảy xuống từ miệng nó, Trình Thục Ngọc sợ hãi đến hét toáng lên, ngã sõng soài ra đất, bà ta bò dậy leo lên bậc thang rồi quay lại phòng khách.

Dù đã đặt chân vào phòng khách nhưng nỗi sợ hãi vẫn không thuyên giảm, Trình Thục Ngọc vẫn la hét thất thanh nhưng chủ nhân và người giúp việc trong phòng lại vô cùng bình tĩnh.

Đến lúc này Trình Thục Ngọc mới phát hiện những người trong căn phòng này đều kỳ lạ khiến người ta rùng mình.

"Các... các người... các người đưa Tiểu Lạc đi đâu rồi? Vì sao lại nhốt nó ở tầng hầm, lại còn bố trí hai con chó ngao canh chừng nó? Việc làm của các người là phạm pháp đấy! Tôi... tôi sẽ kiện các người! Tôi sẽ kiện nhà họ Đế!"

Lúc này Trình Thục Ngọc không quan tâm gì hết nữa, bà ta điên cuồng hét vào mặt bà Bạch.

Bà Bạch không hề sợ bà ta, dù sao cũng chỉ là một người phụ nữ không có gia thế, cho dù biết nhà họ ra tay với Cánh Lạc thì sao nào? Cho dù biết họ nghe lời nhà họ Đế thì sao nào?

Nói thẳng ra, dù không có thù đi nữa, nhà họ Đế muốn giết chết bọn họ cũng chẳng cần lý do chứ đừng nói là bọn họ còn trộm con gái của người ta, đem con gái ruột của mình nhét vào nhà họ Đế hai mươi năm, mà bọn họ, không chỉ trộm đứa nhỏ nhà người ta, còn bắt nạt ngược đãi con gái nhà người ta, cái này có thể làm sao bây giờ?

Chắc chắn sẽ không được chết tử tế đâu.

Cho nên biết bọn họ cùng nhà họ Đế có quan hệ thì như thế nào?

"Bà Cảnh, bà làm sai trước mà lại cắn ngược à? Bà nghĩ ra ý tưởng để tiện hèn hạ, đưa con gái mình đến nhà tôi, khiến nhà chúng tôi mất đi mối quan hệ liên hôn với nhà họ Trương, tôi còn chưa nói muốn kiện bà thì thôi, vậy mà bà lại còn định kiện tối trước. Thú vị thật đấy, bà muốn kiện thì cứ kiện đi, tiện thể tôi cũng muốn kiện bà dạy con gái không nghiêm, vô liêm sỉ ở lì nhà chúng tôi không chịu đi nữa cơ."

"Bà giao Cảnh Lạc ra đây!"

Lúc này, dù Ngô Mẫn Quân nói gì, Trình Thục Ngọc cũng đều không tin, chỉ la hét đòi bà ta giao con gái ra.

"Ăn nói với mẹ tôi cho cẩn thận vào!"

Đột nhiên một giọng đàn ông vang lên từ phía sau, Trình Thục Ngọc vội vàng quay người lại.

Sắp trưa rồi mà Bạch Đồ vẫn mặc bộ đồ ngủ rộng rãi, ngực mở phanh ra, để lộ một số vết xanh tím trên da.

Khi nhìn thấy dáng vẻ này của Bạch Đồ, Trình Thục Ngọc ngây người. Sau đó trong lòng dâng lên chút hối hận.

Dù sao bà ta cũng là người từng trải, bà ta biết rất rõ những dấu vết trên người Bạch Đồ là gì.

Nếu như quan hệ của hai người tốt như vậy...

Vậy thì...

Trình Thục Ngọc lúng túng liếc Bạch Đồ, sau đó lại liếc Ngô Mẫn Quân vẫn luôn rất tạo nhã, không biết có nên nói ra câu xin lỗi hay không.

Khi bà ta định xóa bỏ sự gượng gạo thì Bạch Đồ đi xuống tầng hầm. Trình Thục Ngọc biết con gái ở đó nên vội vàng chạy xuống.

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 818:

Bạch Đồ nhìn hành lang tối om, dịu dàng nói: "Tiểu Lạc, ra đây nào, đừng sợ, nắm tay anh chậm rãi lên đây."

Trình Thục Ngọc hơi ngơ ngác.

Cảnh Lạc gặp mình thì có gì mà phải sợ hãi chứ?

Thế nhưng khi Bạch Đồ dắt một cô gái mặc đồ ngủ mỏng manh màu đỏ lên, khoảnh khắc nhìn thấy bộ dạng của Cảnh Lạc, dù Trình Thục Ngọc đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng vẫn không nhịn được gào khóc thảm thiết.

"Nhà họ Bạch đáng chết ngàn vạn lần! Sao các người lại hại con gái tôi thành ra thế này? Cút! Mày cút cho tao, không được đụng vào con gái tao, đồ biến thái!"

Trình Thục Ngọc gào khàn cổ họng, giọng bà ta đầy phẫn nộ, tuyệt vọng và sợ hãi, bà ta đẩy Bạch Đồ ra.

Bạch Đồ đã dự đoán được kết quả này, nên khi bà ta xông tới đẩy mình thì hắn ta đã tránh ra rồi.

Mất đi chỗ dựa là Bạch Đồ, trong giây phút nhìn thấy Trình Thục Ngọc, tâm trạng Cảnh Lạc hoàn toàn suy sụp, cả cơ thể đổ dồn lên người Trình Thục Ngọc, hai mẹ con ngã sõng soài ra đất, khóc lóc ôm chầm lấy nhau.

"Tiểu Lạc, bọn họ đã làm gì con? Sao con lại thành ra thế này? Để mẹ xem vết thương trên người con..."

Dứt lời, Trình Thục Ngọc vén áo Cảnh Lạc lên xem.

Những vết bầm tím bên ngoài thôi đã đủ đập vào mắt của người ta rồi, nhưng khi bà ta vén áo của Cảnh Lạc xem tình hình bên trong, bà ta liền hét toáng lên, suýt nữa ngất xỉu.

Không ngờ con gái bà ta thiên kiều trăm cưng lại bị bọn họ ngược đãi như vậy.

Những chỗ được quần áo che không có chỗ nào lành lặn. Da thịt chi chít vết cấu, vết roi đánh, vết véo, dấu răng...

"Hu hu hu... Mẹ... Mẹ... Mau cứu con! Mau cứu con!"

Tinh thần Cảnh Lạc đã trở nên hoảng loạn, ánh sáng trong đôi mắt đã bị rút sạch chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, giờ chỉ còn lại sợ hãi.

"Mày đã làm gì con gái tao? Mày là đồ táng tận lương tâm, tạo liều mạng với mày!"

Trình Thục Ngọc đứng dậy cho Bạch Đồ một cái tát nhưng bị hắn ta chặn lại.

Bị ngăn cản dừng chừng vài chục giây, Bạch Đồ hơi quá sức, cả người Trình Thục Ngọc ngã ra sau, gáy và lưng đập thẳng vào ghế phía sau.

Chiếc ghế được làm từ gỗ tử đàn rất cứng chắc. Sau cú va chạm, Trình Thục Ngọc bị ù tai, mãi không đứng dậy được.

Bà ta đành ngồi dưới đất, chỉ vào Bạch Đồ rồi lại chỉ vào bà Bạch, hung dữ quát tháo: "Bọn cầm thú các người! Các người tưởng rằng trong xã hội này chỉ những người có tiền như các người là có thể một tay che trời à? Tôi nói cho các người biết, tôi sẽ kiện các người, tôi sẽ làm theo trình tự pháp luật, tôi sẽ khiến các người phải bồi thường đến táng gia bại sản."

Nhưng sau khi gào xong, bà ta chỉ nhận được sự cười nhạo khinh thường của bà Bạch.

Bạch Đồ ngồi cạnh bàn, tao nhã uống một ngụm nước.

Ngược lại, Cảnh Lạc đột nhiên bỏ qua nói: "Đừng kiện! Mẹ, cầu xin mẹ đừng kiện, mẹ sẽ hại chết con mất!"

Cảnh Lạc khóc lóc cầu xin khiến Trình Thục Ngọc kinh ngạc đến ngây người.

Trình Thục Ngọc cũng vừa khóc vừa nói: "Tiểu Lạc, rốt cuộc con làm sao vậy? Bọn họ đối xử với con như vậy, sao con không cho mẹ kiện bọn họ? Lẽ nào con còn lưu luyến tên cặn bã Bạch Đồ này à? Bọn họ là người của nhà họ Đế, Bạch Đồ tiếp cận con là vì trước kia mẹ không tốt với Cảnh Thiên, nên nhà họ Đế muốn tìm con bảo thù!"

Cảnh Lạc kinh ngạc nhìn mẹ mình, nghĩ đến những gì mình đã trải qua mấy ngày nay, chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà cả cuộc đời như sụp đổ, không ngờ là vì con khốn Cảnh Thiên kia!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro