Chương 888- 889- 890
🍇 Chương 888:
"Được ạ được ạ, con muốn chụp ảnh. Con muốn chụp với bố mẹ trước, sau đó sẽ chụp với cô và dượng, con còn muốn chụp riêng với bánh kem nữa."
"Ừ, được. Đáp ứng với con."
Sau đó, Lăng Tư Kỳ cảm thấy mình như một con rối gỗ, gượng gạo đứng cạnh con trai và Đế Vân Hi rồi chụp một bức ảnh gia đình.
Chụp ảnh và ăn bánh kem xong, bữa trưa do Cảnh Thiên bảo đầu bếp của nhà họ Đế nấu cũng đã đến. Cả nhà cùng Lăng Thiên Thần nói chuyện cười đùa, cậu bé cười suốt cả bữa cơm.
Sau khi những trận cười đùa, những tiếng nói chuyện kết thúc, bụng đã được lấp căng tròn, cậu được bố xoa xoa nhẹ bụng, được cô cho uống một viên thuốc tiêu hoá, tiểu gia hoả cuối cùng cũng ngủ thiếp đi rồi.
Nhìn khuôn mặt cậu bé con đang ngủ vẫn còn vương nụ cười, cho dù lúc này Lăng Tư Kỳ đang vô cùng thấp thỏm, cô vẫn không kìm nổi khóe môi đang cong lên.
"Anh cả với chị dâu nói chuyện đi nhé, em đi trước đây. Hôm nay em còn có cảnh quay, ngày nào diễn viên chính cũng vắng mặt, đoàn làm phim sắp đóng cửa rồi."
Cảnh Thiên dắt Chiến Lê Xuyên ra chào Đế Vân Hi và Lăng Tư Kỳ, sau đó còn nháy mắt với Lăng Tư Kỳ rồi mới ra về.
Lăng Tư Kỳ hoảng đến mức mắt mở to, vẻ mặt bối rối và khẩn cầu.
Lúc này, cô không muốn Cảnh Thiên rời khỏi đây một chút nào hết.
Cô muốn Cảnh Thiên ở lại bên cạnh cô.
Nhưng.... Cảnh Thiên cũng là con gái của nhà họ Đế.
Cảnh Thiên và Chiến Lê Xuyên đi rồi, Tiểu Thần cũng ngủ rồi, cả căn phòng bỗng chốc chỉ còn lại Lăng Tư Kỳ và Đế Vân Hi.
Đế Vân Hi nhìn thấy rõ sự căng thẳng của cô gái.
Anh ta không kìm được nét cười trong đáy mắt, anh ta nói: "Tiểu Thần đã ngủ rồi, chúng ta ra ngoài nói chuyện nhé?"
Lăng Tư Kỳ nhắm mắt lại, nghĩ rằng điều gì phải đến thế nào rồi cũng đến. Hơn nữa Đế Vân Hi đột ngột xuất hiện đã khuấy tung cuộc sống của cô và Tiểu Thần. Tiểu Thần đã chắc chắn rằng cả nhà sẽ sống bên nhau hạnh phúc, cô cũng bắt buộc phải nghĩ cách để làm trọn vẹn lời nói dối kinh thiên động địa này.
Lăng Tư Kỳ vội vàng đứng dậy, nói với Đế Vân Hi một cách hèn mọn: "Mời... mời anh."
Không có cách nào, ai bảo cô là một cái kẻ trộm đâu?
Còn không phải trộm tiền, trộm cảm tình, mà cô là trộm người thừa kế của nhà người ta a!
Coi như Đế Vân Hi về sau còn sẽ có đứa nhỏ khác, một khi Đế Vân Hi nhận Tiểu Thần, Tiểu Thần chính là đứa nhỏ nhà họ Đế, về sau như thế nào cũng sẽ kế thừa đồ vật của nhà họ Đế.
Lăng Tư Kỳ cảm thấy chính mình thực sự có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng đều tẩy không sạch.
Cô cảm thấy mình như một zombie, đi ra ngoài dưới sự điều khiển bằng ánh mắt của Đế Vân Hi.
Đế Vân Hi đóng cửa lại, xác định cậu bé sẽ không đột nhiên tỉnh giấc cũng không nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện, lúc này mới chỉ vào sofa và nói: "Chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi."
"À, vâng."
Nhìn thấy khuôn mặt của Lăng Tư Kỳ đỏ bừng như quả táo chín, trong mắt Đế Vân Hi hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
Lăng Tư Kỳ ngồi xuống, Đế Vân Hi cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
Trong phòng khách này rõ ràng chỉ có một chiếc ghế sofa đôi, còn lại hai chiếc ghế sofa đơn, cô ngồi trên chiếc ghế sofa đôi gần đó, nhưng Đế Vân Hi lại ngồi ngay bên cạnh cô.
Lăng Tư Kỳ hốt hoảng, vội vàng dịch sang bên cạnh, hai bàn tay căng thẳng đặt trên đầu gối, lưng thẳng băng.
"Tôi có chuyện muốn nói rõ trước."
Nhìn thấy cô căng thẳng như vậy, tâm tình vốn có chút khẩn trương của Đế Vân Hi lập tức thoải mái hơn rất nhiều.
Anh ta mỉm cười: "Cô nói đi."
Tiếc rằng Lăng Tư Kỳ không nhìn thấy nụ cười trên khóe môi Đế Vân Hi, cô hít sâu vài lần rồi mới nói: "Năm năm trước, tôi không cố tình trèo lên giường anh đâu."
..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 889:
"Hôm đó tôi bị người ta bỏ thuốc, có người muốn cưỡng bức tôi. Tôi không muốn bị họ hại nên mới chạy ra ngoài. Đường xuống dưới đã bị chặn lại nên tôi đành phải lên trên. Khi tôi lên đến tầng cao nhất, tôi chỉ có thể ra khỏi lối thoát hiểm. Nhưng khi đó ngoại trừ phòng anh, các phòng khác đều đã khóa cửa. Vì leo rất nhiều tầng rồi nên máu đi nhanh, thời gian thuốc phát tác sẽ càng ngắn, thế nên tôi mới...."
Lăng Tư Kỳ cảm thấy mình không thể nói tiếp được nữa.
Mặc dù việc cô bỏ chạy không phải lỗi của cô, nhưng cô tự mình chạy vào phòng bệnh nhân mà không có sự cho phép của bất kỳ ai, cô có thể nhìn thấy rõ ràng, lúc đó Địch Vân Hi hình như đang bị bệnh, nhưng cô vẫn cưỡng bức đối phương quan hệ tình dục với mình.
Lăng Tư Kỳ thấy được lương tâm chính mình đời này không thẹn với trời đất, chỉ riêng chuyện này, cô mới cảm thấy lương tâm mình bị lên án sâu sắc.
"Chuyện này tôi đã làm sai, sau đó tôi rời khỏi nơi ấy, thực ra tôi từng nghĩ đến việc quay về xin lỗi anh, nhưng khi tôi tìm đến nơi thì phát hiện ra anh đang tìm tôi như phát điên vì tức giận, thế nên tôi đã sợ."
Lăng Tư Kỳ hít sâu một hơi rồi nói tiếp: "Có câu người đang làm trời đang nhìn, tôi biết rồi sẽ có một ngày tôi phải trả giá cho việc mình đã làm, nhưng... nhưng tôi và Tiểu Thần đã sống bên nhau bốn năm rồi, tôi...."
Nghĩ đến khả năng Tiểu Thần sẽ bị Đế Vân Hi viện đủ mọi lý do để đưa đi, Lăng Tư Kỳ không kìm được mà trào nước mắt.
Đế Vân Hi tưởng là cô sẽ khóc òa lên vì đau lòng, ai ngờ cô lại chỉ im lặng lau nước mắt đi, nước mắt lại trào ra, lại lau đi. Đế Vân Hi càng đau lòng hơn.
Cho dù thế nào, đây chính là người phụ nữ có thể khiến anh ta có phản ứng dù đang trong thời điểm bệnh tật.
Mặc kệ như thế nào, đây chính là mẹ của con anh ta.
Cho dù không yêu, nhưng cô gái này đã xen ngang vào cuộc sống của anh ta, nhìn cô đáng thương như vậy, anh ta vẫn thấy khó chịu.
Đế Vân Hi đang định lên tiếng thì Lăng Tư Kỳ đã nói tiếp: "Tôi thực sự không muốn rời xa Tiểu Thần, nhưng anh là bố của nó, gia đình anh lại có nhiều người đang mong thằng bé quay về nhà họ Đế như thế. Tôi chỉ có một yêu cầu, cho dù anh xử lý tối thế nào, xin anh hãy để Tiểu Thần tiếp tục ở lại bên cạnh tôi. Nếu... nếu anh muốn thăm Tiểu Thần, tôi... tôi sẽ để anh đưa nó đến nhà họ Đế ở vài ngày. Anh xem... làm vậy có được không?"
Đây là cách tốt nhất mà cô có thể nghĩ ra được.
Cho dù có chết, cô cũng sẽ không từ bỏ quyền giám hộ Tiểu Thần.
Nhưng Tiểu Thần đích thực là con cháu nhà họ Đế.
Cô dấu diếm nhà họ Đế nuôi Tiểu Thần lâu như vậy, tước đoạt quyền lợi Tiểu Thần cùng bố sinh hoạt. Cho nên cô có thể nhường Tiểu Thần quay về nhà họ Đế, thế nhưng là, sinh hoạt của Tiểu Thần vẫn như cũ từ cô chiếu cố.
"Không thế nào cả."
Tiếng Đế Vân Hi như một chậu nước đá đổ ụp xuống đầu.
Lăng Tư Kỳ nhìn Đế Vân Hi đầy tuyệt vọng, mắt cô chan chứa vẻ khẩn cầu.
Đế Vân Hi lại nói tiếp: "Cô quên ban nãy chúng ta đã hứa với Tiểu Thần là ba chúng ta sẽ sống bên nhau, mãi mãi không rời xa à? Cô là mẹ, chẳng lẽ vừa mới hứa với con xong mà đã hối hận ngay rồi?"
Lăng Tư Kỳ....
Những lời anh ta nói vậy có ý tứ gì?
Đầu óc cô hơi rối loạn, có chút cô không hiểu được.
..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 890:
Đế Vân Hi vươn cánh tay dài lấy hai tờ giấy ăn, khi ngồi xuống lại, anh ta lặng lẽ ngồi gần hơn về phía Lăng Tư Kỳ đang nép mình ra rìa sofa.
Lăng Tư Kỳ bị ép đến mức không còn chỗ nào để lùi, đành phải rúc vào trong góc một cách ấm ức.
"Lau đi."
Đế Vân Hi đem khăn giấy cho Lăng Tư Kỳ. Lúc này trong đầu Lăng Tư Kỳ vẫn đang nghĩ xem những gì Đế Vân Hi vừa nói có ý nghĩa là gì, cô ngơ ngẩn nhìn anh ta nhưng không chìa tay ra đón.
Đế Vân Hi thấy cô không trả lời, anh ta liền tự mình ra tay, nhẹ nhàng giúp cô lau nước mắt.
Khi gò má tiếp xúc với giấy ăn mềm mại và đầu ngón tay ấm áp của Đế Vân Hi, cơ thể Lăng Tư Kỳ khẽ run lên, sau đó nhìn anh ta với vẻ mặt không thể tin nổi.
Ánh mắt Đế Vân Hi vô cùng dịu dàng, hoàn toàn khác với những gì cô biết về anh ta trên tivi.
Trong những bản tin tài chính và kinh tế, Đế Vân Hi là người thừa kế tương lai của Tập đoàn Thanh Nghiên, anh ta luôn xuất hiện trong tiền hô hậu ủng, đó là khung cảnh xuất hiện của bá đạo tổng tài kinh điển.
Anh ta không nói không cười, mặt mày lạnh lẽo, tuy nói chuyện khá dịu dàng nhưng cô biết, chỉ cần đối phó với anh ta bằng thủ đoạn không tốt, hoặc là doanh nghiệp hay tập đoàn ngáng chân Tập đoàn Thanh Nghiên, không phải tài sản bay hơi thì là doanh nghiệp phá sản, nói chung là không ai có kết cục tốt lành. Vì vậy, Đế Vân Hi còn có một biệt danh rất kêu trên thương trường là Đế hồ ly.
Cái tên Đế hồ ly không phải nói bố anh- Đế Tịnh Hiên, mà chính là Đế Vân Hi.
Theo dõi mấy năm nay, cô biết anh ta chính là một viên bánh trôi nhân vừng đen, bên ngoài trong sáng ngời rực rỡ nhưng thực ra bên trong lại đen đến tận xương tủy.
Thế nên khi người đàn ông như vậy biết cô cưỡng bức anh ta, mang thai con của anh ta mà anh ta còn nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng như thế, Lăng Tư Kỳ không những không bị ánh mắt ấy quyến rũ mà còn sợ đến run rẩy.
"Hình như cô rất sợ tôi?" Đế Vân Hi tỏ ra rất dịu dàng.
Đằng nào thì cô gái này cũng đã sinh cho anh ta một đứa con trai, cô còn xinh đẹp và thông minh nữa, sống cùng với một cô gái như vậy chắc chắn sẽ không vất vả.
Cho nên snh ta cũng đã nghĩ kỹ quyết định muốn chung sống cùng cô.
Đương nhiên, điều kiệu tiên quyết tiền đề là cô không được gây chuyện, không được hại người thân của anh ta, không thể phá hủy mối quan hệ giữa những người thân của anh.
Nhưng sau khi điều tra mấy ngày, anh ta phát hiện Lăng Tư Kỳ không phải người như thế.
Vậy nên đối với cô gái này, mẹ ruột con trai anh ta, đương nhiên Đế Vân Hi cũng thêm phần bao dung và dịu dàng hơn với rất nhiều người khác.
"Tôi... tôi biết tôi đã rất quá đáng, mấy năm nay cũng đã ý thức rất rõ về sai lầm của mình rồi. Nhưng xin anh hãy tha thứ cho tôi, tôi mang thai mười tháng sinh ra Tiểu Thần, nó là sinh mệnh của tôi, tôi thực sự không thể rời xa nó."
Nghĩ đến Tiểu Thần sẽ bị mang đi, khiến trai tim cô đau đớn như bị moi ra.
"Tôi đâu có bắt cô rời xa nó đâu" Đế Vân Hi vừa cười vừa trả lời.
Lăng Tư Kỳ: ...???
"Cô là mẹ của Tiểu Thần, Tiểu Thần nhỏ như vậy, sao có thể xa cô được?"
Đôi mắt của Lăng Tư Kỳ đột nhiên tỏa ra ánh sáng rực rỡ, khiến đôi mắt của Đế Vân Hi mờ đi trong giây lát
"Anh... anh nói thật chứ? Anh sẽ không để Tiểu Thần xa tôi? Anh sẽ để nó sống với tôi?"
"Đương nhiên rồi." Đế Vân Hi vừa cười vừa trả lời.
Lăng Tư Kỳ càm thấy không thể tin nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro