211-215

" Hạ Vân Hi, cậu đi xem sao, Trình Chi Ngôn nhà cậu ngã sấp xuống a. Tốt xấu gì cũng quan tâm người ta a." Một cái bạn học nữ đẩy Hạ Vân Hi đứng tại chỗ nhìn Trình Chi Ngôn và Hạ Phong dần dần đi xa một cái, nhỏ giọng hỏi.






"Tớ..." Hạ Vân Hi chần chờ một chút, cúi đầu nhìn nhìn quần áo hai người bọn họ trong lồng ngực mình, cắn cắn môi nói: "Tớ trả lại áo khoác cho bọn họ."

" Đi thôi đi thôi, nhanh lên đi." Xung quanh lập tức liền có người ồn ào.

Hạ Vân Hi ở giữa một mảnh ồn ào đỏ mặt đuổi theo.

Bên trong phòng y tế.

Hạ Phong ngồi ở trên ghế, bắt chéo hai chân nhìn cô giáo chăm sóc sức khoẻ khử trùng cánh tay té bị thương cho Trình Chi Ngôn, nhịn không được ở bên cạnh thao thao bất tuyệt nói: "Không tồi, cậu bị thương tay trái, nếu là tay phải mà nói làm cho ảnh hưởng đến cuộc thi viết chữ a, đến lúc đó chủ nhiệm lớp mình không đi liều mạng cùng thầy giáo thể dục là không thể."

Trình Chi Ngôn cau mày, chịu đựng từng trận cảm giác đau đớn do nước sát trùng vẩy lên miệng vết thương, nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta, không nói chuyện.

Ngược lại cô giáo chăm sóc sức khoẻ có chút buồn cười nhìn Hạ Phong một cái, bất đắc dĩ nói: "Không nghiêm trọng như thế, chính là rách một chút da mà thôi, trên sân thể dục bụi tương đối nhiều, hỗn hợp vết máu nhìn có chút dọa người thôi."

" Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi..." Hạ Phong vội vàng gật đầu.

" Được rồi, khử trùng xong, cô cho em chút thuốc mỡ, lấy cái băng gạc cho em dán một chút thì tốt rồi."

Cô giáo chăm sóc sức khoẻ cầm cái nhíp trong tay, ném bông lau miệng vết thương vào trong thùng rác, sau đó xoay người đi cái tủ vừa tìm thuốc mỡ vừa lẩm bẩm: "Oa, kỳ quái, ngày hôm qua mình để băng gạcở chỗ này, tại sao không có a...A... Đúng rồi, xế chiều hôm qua có một bạn học đá bóng bị ngã... Hai người chờ một lát, cô ta đi phòng dụng cụ cầm băng gạc sạch sẽ tới đây."

"A..." Hạ Phong lên tiếng, mắt thấy cô giáo chăm sóc sức khoẻ đi ra ngoài, liền bắt đầu đi bộ khắp nơi ở trong phòng y tế.

Trình Chi Ngôn cúi đầu nhìn thoáng qua miệng vết thương chính mình nói: "Trầy da như vậy không cần phải dán băng gạc chứ?"

" Phải, phải, nhất định phải!" Hạ Phong xoay người lại, lập tức tới phòng cứu thương trên bàn phòng cứu thương ngồi, cười hì hì hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Cậu ngẫm lại, lúc khuya cậu về nhà mang theo một cánh tay băng gạc vào cửa, bạn gái nhỏ của cậu thấy sẽ thương cậu a, chẳng lẽ cậu không muốn hưởng thụ cảm giác bạn gái nhỏ vì cậu hỏi han ân cần chạy trước chạy sau một chút sao?"

"Cậu thật vô nghĩa...." Trình Chi Ngôn liếc Hạ Phong một cái, thanh âm thản nhiên nói.

"Ha ha, tớ...." Hạ Phong đang chuẩn bị nói cái gì đó cửa phòng y tế đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân, tiếp theo liền vang lên tiếng gõ cửa.

"Tiến vào a." Hạ Phong ngồi ở trên bàn hướng tới ngoài cửa hô một tiếng.

Cửa phòng y tế bị đẩy ra, Hạ Vân Hi ôm áo khoác Trình Chi Ngôn và Hạ Phong đi đến.

"Tại sao là cậu?" Hạ Phong có chút kỳ quái nhìn cô ta, lại hướng tới sau lưng cô ta nhìn xung quanh một chút, thuận miệng hỏi: "Cô giáo chăm sóc sức khoẻ còn chưa có trở lại a."

"A?" Hạ Vân Hi sửng sốt một chút, không biết Hạ Phong đang nói cái gì, vì thế đành phải cười cười với anh ta nói: "Áo khoác hai người các cậu còn đang ở chỗ tớ, tớ đưa tới đây cho các cậu."

"A.... . . Áo khoác a." Hạ Phong trực tiếp từ trên bàn nhảy xuống tới, hướng tới Hạ Vân Hi nói: "Cậu trực tiếp cầm đến lớp học giúp chúng tớ thì tốt rồi a."

"Ách. . .Tớ.... Không nghĩ tới." Hạ Vân Hi hơi hơi sửng sốt một chút.




"A..., quyết định như vậy đi." Hạ Phong đi đến trước mặt Hạ Vân Hi tiếp nhận áo khoác trong tay cô ta, thuận miệng nói một câu.

Hạ Vân Hi chần chờ một chút, vẫn lại là đi đến bên cạnh Trình Chi Ngôn khom lưng nhìn vết thương trên cánh tay anh một chút, quan tâm nói: "Trình Chi Ngôn, cánh tay của cậu không sao chứ?"

" Không sao." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt trả lời một câu.

" Hoàn hảo không có thương tổn đến tay phải, nếu không không thể viết chữ rồi." Hạ Vân Hi nhìn miệng vết thương , không có dọa người như vừa rồi, nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Uh'm." Trình Chi Ngôn gật gật đầu, không nói.

Không khí bên trong phòng y tế lập tức trở nên có chút xấu hổ.

" Tới tới tới, băng gạc tìm được rồi, cũng không biết người nào nhàm chán như thế, vậy mà thu dọn kho hàng một lần, làm hại cô tìm hồi lâu mới tìm được băng gạc." Đúng lúc này cô giáo chăm sóc sức khoẻ cầm trong tay một quyển băng gạc đi đến, lúc cô nhìn thấy Hạ Vân Hi rõ ràng sửng sốt một chút sau đó cười tít mắt hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Đây là bạn cùng lớp sao?"

"Vâng." Trình Chi Ngôn tiếp tục gật đầu.

" Đến xem vết thương của em sao? Khà khà thật đúng là lo lắng em a." Cô giáo chăm sóc sức khoẻ vừa lưu loát băng bó miệng vết thương cho Trình Chi Ngôn vừa trêu ghẹo nói: "Sẽ không là bạn gái em chứ? Yên tâm, cô sẽ không theo nói chủ nhiệm lớp các em."

". . ." Hạ Vân Hi có chút xấu hổ địa cúi đầu xuống.

" Không phải." Thanh âm Trình Chi Ngôn vang lên. Ở trong phòng y tế.

"A.... . ." Cô giáo chăm sóc sức khoẻ nghe ngữ khí anh đột nhiên trở nên lạnh sửng sốt một chút, sau đó theo bản năng gật đầu lên tiếng.

"Em có bạn gái." Trình Chi Ngôn tiếp tục bổ sung một câu, ánh mắt nhìn cô giáo đang băng bó miệng vết thương, đầu cũng không nâng nói một câu: "Không phải cô ấy."

"A.... . ." Cô giáo chăm sóc sức khoẻ tiếp tục gật gật đầu theo bản năng.

". . ." Hạ Vân Hi cắn môi ngẩng đầu lên.

Trình Chi Ngôn ngồi ở ghế tựa chính giữa phòng y tế, anh hơi hơi cúi đầu, ánh sáng phía sau cửa sổ chiếu vào, anh nghiêng người ngồi ở giữa nắng ấm như vậy, tùy ý ánh sáng sáng ngời kia chiếu lên gương mặt tuấn tú.

"Khụ khụ. . . Cái kia..." Hạ Phong mắt thấy không khí phòng y tế trở nên xấu hổ vội vàng ho hai tiếng hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: "Dù sao còn có một tiết liền tan học, cậu muốn xin nghỉ cùng thầy giáo hay không, buổi tối tự học cũng đừng đến đây đi."

"Uh'm." Trình Chi Ngôn nghĩ nghĩ, gật đầu lên tiếng.

Hạ Vân Hi xấu hổ đứng tại chỗ, qua một lúc lâu sau thanh âm nhẹ nhàng nói: "Tớ trước... Về lớp học."

Nói xong cô ta liền xoay người chạy ra phòng y tế.

Cô giáo chăm sóc sức khoẻ rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, hướng tới Trình Chi Ngôn bỡn cợt nói: "Đối đãi nữ sinh phải ôn nhu một chút, em nói như vậy, không cho người ta mặt mũi a."

Trình Chi Ngôn ngẩng đầu, đôi mắt nhàn nhạt lướt qua cô giáo chăm sóc sức khoẻ một cái nói: "Em chỉ ôn nhu với người trong lòng em."

". . ."

Cô giáo chăm sóc sức khoẻ lập tức đã bị những lời này làm nghẹn.

Lúc tan học Trình Chi Ngôn xin chủ nhiệm lớp về nhà trước.

Hạ Vân Hi ngồi ở trên ghế nhìn bóng dáng Trình Chi Ngôn mang theo cặp sách đi ra phòng học, chần chờ một chút cũng bắt đầu thu dọn cặp sách.

" Oa, cậu làm gì vậy?" Bạn ngồi cùng bàn có chút kỳ quái nhìn cô ta thuận miệng hỏi: "Buổi tối vẫn còn lớp tự học buổi tối a, tại sao cậu bắt đầu thu dọn cặp sách vậy?"

"Tớ... Trong nhà tớ có chút việc, vừa rồi mẹ tớ gọi điện thoại để cho tớ xin nghỉ cùng thầy." Hạ Vân Hi sửng sốt một chút, sau đó có chút mất tự nhiên cười cười nói.




"A.... . . Vậy cậu nhanh lên đi, chủ nhiệm lớp mới vừa ra ngoài."

Bạn ngồi cùng bàn gật gật đầu, cũng không có hỏi nhiều.

"Uh'm."

Hạ Vân Hi đeo cặp sách lên, từ trong phòng học đuổi theo ra ngoài, nói cùng chủ nhiệm lớp một chút, chủ nhiệm lớp liền gật đầu đồng ý.

Hạ Phong cau mày nhìn Hạ Vân Hi theo sát sau lưng Trình Chi Ngôn ra ngoài, chần chờ một chút chính mình cũng thu dọn cặp sách muốn đi xin nghỉ cùng chủ nhiệm lớp.

Anh ta vừa đi ra phòng học, sau đó nhìn Hạ Vân Hi đi tới, đuổi theo chủ nhiệm lớp mở miệng nói: "Thầy giáo Trương, em ..."

"Uh'm?" Thầy giáo Trương quay đầu, nhìn Hạ Phong, trong mắt nghi hoặc.

"Cái kia. .Em...Bụng em vô cùng đau đớn, buổi tối em có thể xin nghỉ hay không?" Hai tay Hạ Phong ôm bụng mình, vẻ mặt thống khổ hướng tới thầy giáo Trương hỏi.

"Em muốn về nhà?" Thầy giáo Trương nheo một đôi mắt lại nhìn Hạ Phong, vẻ mặt cảnh giác hỏi.

"Vâng... Đúng vậy a... Ôi... Bụng em đau quá..." Hạ Phong mặt nhăn hướng tới thầy giáo Trương tiếp tục nói.

"Cụ thể đau chỗ nào?"

" Ách... Nơi này..." Hạ Phong chỉ chỉ dạ dày chính mình.

"Đau bụng?"

"Vâng."

" Đi phòng y tế cho cô giáo chăm sóc sức khoẻ xem một chút, cô ấy đồng ý thầy liền đồng ý."

"Ách. . ." Hạ Phong chần chờ một chút.

Không cần đi. . . Mặc dù bình thường cô giáo chăm sóc sức khoẻ nói chuyện rất tốt, nhưng mà loại tùy tiện xin phép nghỉ này cho tới bây giờ cô mặc kệ, nếu như học sinh thật sự bệnh tình nghiêm trọng mà nói, cô đều là tự mình đưa học sinh đi bệnh viện, sau đó lại điện thoại thông báo cha mẹ....

"Làm sao vậy? Dạ dày lại không đau rồi hả ? ?" Thầy giáo Trương hơi hơi nhíu mày hỏi.

"Không đau, không đau rồi. . . Đột nhiên không đau rồi !" Hạ Phong vội vàng lắc đầu, xoay người liền hướng tới phòng học chạy tới.

"Hừ!" Thầy giáo Trương nhìn bóng dáng Hạ Phong như chạy trốn không nói gì: "Người này, lấy cớ xin phép thật sự là vô cùng kỳ quặc."

----

Bên này sau khi Hạ Vân Hi xin nghỉ cùng chủ nhiệm lớp liền đi theo cách Trình Chi Ngôn không xa.

Cô ta đi theo anh xuống cầu thang, đi qua hành lang, vào nơi để xe đạp, lại đi theo anh ra cổng trường, cưỡi lên xe liền đi theo xa như vậy.

Có thể là vì quá thích một người, mặc dù anh nói chính mình có bạn gái, nhưng mà không có tận mắt nhìn thấy cô chính là không muốn tin tưởng.

Cũng bởi vì nữ sinh cố chấp, cảm thấy anh không có chính miệng nói với mình, tôi không thích cô, liền không xem như từ chối rõ ràng.

Trình Chi Ngôn một đường hướng tới phương hướng tiểu khu nhà bọn họ cưỡi, mới vừa cưỡi đến cửa tiểu khu vậy mà liền thấy được bóng dáng Tiểu Thỏ lắc lư.

Mới mấy giờ, người này mới vừa tan học?

Trình Chi Ngôn khẽ nhíu mày cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã sáu giờ rưỡi, bọn họ không phải nên là năm giờ liền tan học sao...

"Tiểu Thỏ!" Anh dừng ngay ở bên cạnh cô, cúi đầu gọi cô một tiếng.

Tiểu Thỏ đang lắc lư ở trên đường đột nhiên nghe được thanh âm Trình Chi Ngôn vang lên ở bên tai mình, nhất thời vẻ mặt kinh hỉ quay đầu lại nhìn anh: "Anh nước chanh?"

Hạ Vân Hi đi theo Trình Chi Ngôn không xa, nhìn anh đột nhiên ngừng lại bên cạnh một cô gái buộc tết đuôi ngựa, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, trên cổ cô gái kia còn mang theo khăn quàng đỏ, nhìn dường như cũng có chút quen mắt. . .

Giống như....Cô gái cùng truyền nước ở trong bệnh viện cùng Trình Chi Ngôn?

"Tại sao trễ như vậy mới trở về?" Trình Chi Ngôn khẽ nhíu mày nhìn cặp sách trên người Tiểu Thỏ, trầm giọng nói: "Trời sắp nhá nhem rồi."




" Ai nha, hôm nay ba mẹ không ở nhà, sau khi em tan học liền thuận tiện ăn bát mỳ ở tiệm mì gần cửa nhà, đây không là vừa vặn ăn no trở về sao." Tiểu Thỏ hướng về phía Trình Chi Ngôn cười rực rỡ, kỳ quái nói: "Anh nước chanh, tại sao anh đã trở về? Hôm nay không tự học buổi tối?"

Anh nước chanh?

Hạ Vân Hi nghe xưng hô thế sửng sốt một chút, lập tức liền phản ứng kịp, cô bé này thì ra thật là em gái Trình Chi Ngôn.

"Uh'm, lúc chơi bóng rổ ngã một cái, cánh tay rách chút da, trở về trước." Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, lúc đang muốn dời đề tài này đi Tiểu Thỏ đã vẻ mặt lo lắng ôm cánh tay của anh, thật cẩn thận hỏi: "Chỗ nào rách đưa em xem."

Trình Chi Ngôn nhìn cô dáng vẻ khẩn trương nhịn không được cười cười, đưa tay sờ sờ đầu lông xù của cô nói: "Một chút vết thương nhỏ mà thôi, không có việc gì."

"Cho em xem...." Tiểu Thỏ thật cẩn thận ôm cánh tay của anh, cách quần áo muốn nhìn rốt cuộc cái cánh tay kia bị thương thế nào.

" Hiện tại cũng bình thường, về nhà lại nhìn đi." Trình Chi Ngôn bất đắc dĩ cười cười vỗ vỗ đầu Tiểu Thỏ nói: "Lên xe, anh mang em trở về."

"Được." Tiểu Thỏ gật gật đầu, vòng đến phía sau xe đạp Trình Chi Ngôn ngồi lên.

"Ngồi xong rồi hả ?" Thanh âm Trình Chi Ngôn ôn nhu hỏi một câu.

"Vâng! Được rồi!" Tiểu Thỏ gật đầu, một đôi cánh tay nhỏ ôm eo Trình Chi Ngôn.

Hạ Vân Hi nhìn Trình Chi Ngôn như vậy chỉ cảm thấy có chút xa lạ.

Trong trí nhớ, anh dường như rất ít cười, cho dù là thỉnh thoảng cười một chút cũng là cái loại cực kỳ xa cách cực kỳ cười nhạt.

Cô chưa từng thấy ý cười trong mắt anh khi nhìn một người, giữa lông mày, trên vẻ mặt tràn đầy đều là sủng nịch.

Cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nghe qua anh ôn nhu nói chuyện đối với một người như vậy, trong giọng nói, trong thanh âm, tràn đầy đều là vui sướng.

Trong nháy mắt như thế cô đột nhiên cực kỳ hâm mộ Tiểu Thỏ.

Cô bé nhỏ có thể cùng người trong lòng cô dựa vào gần như thế, có thể nhìn thấy khuôn mặt anh tươi cười ôn nhu, có thể cùng anh cùng nhau đi vào chung nhà, mà những thứ này đều là thứ cô tha thiết ước mơ.

Nếu không tận mắt thấy Trình Chi Ngôn có thể ôn nhu đối đãi một người như vậy có lẽ cô sẽ vẫn cho là anh là người trời sinh tính lạnh nhạt.

Hạ Vân Hi chần chờ một chút vẫn lại là đi theo Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ, hướng tới phương hướng nhà bọn họ đi qua.

Đến chỗ cửa nhà Trình Chi Ngôn, Tiểu Thỏ nhẹ nhàng nhảy lên, liền phía sau xe đạp của anh nhảy xuống tới.

Trình Chi Ngôn ngừng xe đạp xong, sau đó từ trong túi xách lấy ra một chuỗi chìa khóa vừa mở cửa vừa hướng tới Tiểu Thỏ hỏi: "Gần đây học tập căng thẳng sao?"

"Không tồi a." Tiểu Thỏ sôi nổi theo sát sau lưng anh, hai tay cầm lấy cặp sách chính mình, cười hì hì trả lời: "Em chỉ là thi sơ trung mà thôi, cũng không phải thi vào trường đại học, không có áp lực lớn như vậy a."

"Vậy là tốt rồi." Cái chìa khóa trong tay Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng chuyển động, bên trong vang hai tiếng "Cùm cụp, cùm cụp" Nhưng mà cửa chưa động.

"Làm sao vậy?" Tiểu Thỏ nhìn bộ dáng Trình Chi Ngôn khẽ nhíu mày, nhịn không được mở miệng hướng tới anh hỏi.

" Khóa giống như hỏng rồi..." Trình Chi Ngôn rút cái chìa khóa ra, xoay vặn khóa cửa thấp giọng nói.

"A? ? Không thể nào. . ." Tiểu Thỏ tiến đến trước mặt cửa chính, đưa tay xoay vặn, khóa cửa dường như thật sự xoay vặn không được, "Kỳ quái, tại sao có thể như vậy?"




"Thôi, dù sao cũng nhiều năm như vậy, khóa hư mất cũng là bình thường." Trình Chi Ngôn thu cái chìa khóa lại, nắm tay Tiểu Thỏ hướng tới phương hướng nhà cô cách vách đi tới nói: "Đi nhà em trước đi, chờ ba mẹ anh trở lại để cho bọn họ tìm người sửa một cái khóa."

"Vâng! Được!" Tiểu Thỏ gật gật đầu, một đôi bàn tay ôm cánh tay Trình Chi Ngôn, lại chuyển hướng cửa lớn nhà mình.

Chỉ là, cô cầm cái chìa khóa mở mở cửa, khóa cửa vẫn chỉ là vang hai tiếng "Cùm cụp cùm cụp" như cũ, sau đó liền bất động rồi.

"Sao lại thế này? ?" Tiểu Thỏ dùng lực xoay vặn cái chìa khóa, kỳ quái nói: " Tại sao cửa nhà em cũng rồi?"

Trình Chi Ngôn nghe Tiểu Thỏ nói, một đôi lông mi thanh tú hơi hơi nhăn lại, anh híp mắt nhìn cửa chính nhà Tiểu Thỏ một hồi, đột nhiên cúi người tiến đến trước mặt khóa cửa cẩn thận quan sát.

"Làm sao vậy? ?" Tiểu Thỏ bị động tác bất thình lình của anh dọa, vội vàng thật cẩn thận hỏi.

"Nơi này. . ." Trình Chi Ngôn đưa tay chỉ chỉ vị trí ổ khóa, quay đầu nhìn về Tiểu Thỏ nói: "Nơi này bị người cậy qua."

"A! ?" Trong lòng Tiểu Thỏ cả kinh, vội vàng cúi đầu hướng tới vị trí ngón tay Trình Chi Ngôn nhìn qua.

Quả nhiên xung quanh ổ khóa để lại một chút dấu vết thưa thớt.

"Anh nước chanh, ý của anh là nói.... Khóa cửa nhà em bởi vì bị cậy qua cho nên mới mở không ra??" Tiểu Thỏ nhất thời căng thẳng, cô túm cánh tay Trình Chi Ngôn, nhỏ giọng hỏi: "Vậy... Khóa cửa nhà anh, có thể hay không?"

" Có khả năng." Trình Chi Ngôn cau mày gật gật đầu, nắm tay Tiểu Thỏ lại về tới cửa lớn nhà mình, cúi đầu cẩn thận nghiên cứu một chút, sau đó thanh âm âm trầm nói: "Cánh cửa nhà hai chúng ta đều bị cậy qua."

"Có kẻ trộm! ?" Trong đầu Tiểu Thỏ lập tức liền hiện lên ý niệm này.

"Uh'm. . ." Trình Chi Ngôn vẻ mặt nghiêm túc nhìn khóa cửa, sau đó quyết đoán lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho lão Trình, nói với ông chuyện này.

Cúp điện thoại, Tiểu Thỏ vẻ mặt lo lắng nhìn anh hỏi: "Trình ba ba nói như thế nào? ?"

"Ba nói để cho chúng ta chờ ở cửa, đừng chạy loạn khắp nơi, ông lập tức liền trở lại." Trình Chi Ngôn đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Thỏ, thanh âm ôn nhu an ủi cô nói.

"Được rồi. . ." Tiểu Thỏ gật gật đầu, mặc kệ nói như thế nào, chỉ cần có Trình Chi Ngôn ở bên cạnh mình, trong lòng cô sẽ yên tâm một chút.

" Hoàn hảo hôm nay anh xin phép nghỉ tự học." Trình Chi Ngôn nhìn Tiểu Thỏ vẻ mặt ỷ lại chính mình, đưa tay ôm ôm bờ vai cô, thấp giọng nói: "Nếu không thì một mình em phỏng chừng còn không biết nên làm cái gì bây giờ."

"Uh'm. . ." Tiểu Thỏ nghĩ nghĩ, nhưng là càng nghĩ càng sợ, cửa này cũng không biết là cậy khi nào, ngày hôm qua cô về nhà vẫn tốt, hôm nay liền không có thể mở cửa được, những kẻ trộm này cũng dám giữa ban ngày ban mặt gây án.

Ngộ nhỡ cô tan học sớm, đúng lúc gặp được người cậy cửa, hoặc là một mình cô đối mặt với hai cái cửa mở không ra, tình cảnh như vậy cô thật sự nghĩ cũng không dám nghĩ.

Đôi mắt Trình Chi Ngôn cụp xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thỏ bị dọa đến trắng bệch, trong lòng nhất thời có chút không đành lòng, ngón tay thon dài trắng nõn của anh nhẹ nhàng nắm chiếc cằm thon của cô nói: "Tiểu Thỏ, nhìn anh."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro