216-220
"Ừ." Tiểu thỏ ngẩng đầu lên, đôi mắt to đen nhánh nhìn Trình Chi Ngôn.
"Đừng sợ, cho dù là khi một mình em gặp phải chuyện như vậy, cho dù lúc đó trong lòng có hoảng loạn, cũng phải nhất định gọi điện cho anh, biết chưa?" Trình Chi Ngôn chầm chậm nhìn Tiểu Thỏ nhẹ nhàng nói:" Nhất định phải nhớ lấy, bất luận chuyện gì có xảy ra, anh đều sẽ ở phía sau bảo vệ e!"
"Ừ......" Tiểu Thỏ nhìn anh, gương mặt anh tuấn tú, trắng nõn vô cùng nghiêm túc, cặp mắt rực rỡ mà rạng ngời như ánh mặt trời, giống như ánh sáng trong đêm tối, chiếu sáng tất cả bóng đêm trên thế giới.
"Em biết rồi." Tiểu Thỏ gật gù, giọng nói mang theo một tia hạnh phúc nói:"Em sẽ nhớ kỹ!"
"Ngoan." Trình Chi Ngôn mỉm cười, anh nhìn Tiểu Thỏ trước mắt với gương mặt hiểu chuyện, nghe lời lại ngoan ngoãn, con mắt chớp chớp, hơi cúi người, liền nhẹ nhàng hôn lên trên bờ môi hồng hào của cô rồi nói:"Nhớ kỹ là tốt."
Tiểu Thỏ cảm giác được bờ môi vừa chạm vào có chút ấm áp, hơi ngẩn người, không hiểu tại sao, trong đầu đột nhiên hiện lại hình ảnh hôm đó, lúc Trình Chi Ngôn bị sốt cao nằm trên giường,cô len lén hôn trộm anh.
Cảm giác mềm mại lúc đó, đến bây giờ đều trong ký ức, chưa bao giờ quên.
Trình Chi Ngôn nhìn khuôn mặt Tiểu Thỏ càng ngày càng hồng, không nhịn được hơi nhíu mày hỏi:" Em bị sao vậy, sao khuôn mặt trở nên đỏ vậy??"
"Không có gì, không có gì......" Tiểu Thỏ đưa hai tay lên che hai gò má đang nóng lên, cúi đầu, nhìn dưới mặt đất, tim đập càng lúc càng nhanh.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ......
Làm sao hiện tại anh nước chanh tùy tiện hôn cô một cái, tim cô liền bắt đầu đập nhanh hơn?
Mà giờ phút này, Hạ Vân Hi trốn phía xa sau bụi cây, nhìn thấy tình cảnh này liền ngây ngẩn cả người.
Dù sao cách nhay quá xa, lúc đầu cô ta nhìn thấy Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ cùng đi tới đi lui ở hai căn nhà, trong lòng còn đang cảm thấy khó hiểu cả hai sao không trờ về nhà, sau đó nhìn thấy Trình Chi Ngôn vẻ mặt nghiêm túc gọi điện thoại, cô ta liền đại khái đoán ra có thể đang xảy ra chuyện gì đó.
Cô ta thấy khuôn mặt ôn nhu của Trình Chi Ngôn đang vừa khoác vai vừa an ủi Tiểu Thỏ, trong lòng đang còn hâm mộ, hóa ra Trình Chi Ngôn lại biết ôn nhu như vậy, nhưng sau đó khi cô ta thấy Trình Chi Ngôn cúi đầu nhẹ nhàng hôn Tiểu Thỏ, rốt cuộc liền cảm thấy có gì đó không đúng rồi.
Coi như là có quan hệ anh em tốt, nhiều nhất cũng chỉ là hôn lên má chứ??
Với trí nhớ cô ta, cô ta cùng anh cô ta hôn môi, là lúc đang còn nhỏ không hiểu chuyện mới có thể làm như vậy, sau này cô ta lớn hơn, không còn cùng anh cô ta hôn môi.
Nhưng trước mắt, dù cho Tiểu Thỏ không hiểu chuyện, nhưng Trình Chi Ngôn không thể không hiểu chuyện chứ???
Chuyện hôn môi, chỉ có người yêu mới có thể thực hiện.....
Hạ Vân Hi vẻ mặt hết sức hoảng sợ nhìn Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ, trong đầu dần dần hiện lên một suy đoán: "Lẽ nào Tiểu Thỏ không phải là em gái của Trình Chi Ngôn, mà chính là bạn gái của cậu ấy!? "
Nghĩ đến đó, cô ta đột nhiên nhớ lại, lúc Hạ Phong cùng Trình Chi Ngôn nói chuyện phiếm, đều cười hì hì trêu ghẹo nói:" Cô bạn gái nhỏ, bạn gái nhỏ", lẽ nào chính là đang nói tới Tiểu Thỏ?
Sau khi có suy nghĩ đó, Hạ Vân Hi lại nhìn về Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ, đột nhiên cảm thấy, trong ánh mắt anh hiện đầy vẻ yêu thương, thật sự không hề giống như của anh trai đối với em gái, trái lại như là đối xử như người yêu, còn có tư thế anh ôm cô, bình thường anh em làm sao có khả năng ôm như vậy mà vẫn không buông tay ra.
Lúc anh nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy sự ôn nhu, khi anh nói với cô, khóe miệng luôn mang theo một nụ cười nhợt nhạt, loại cảm xúc đó xuất phát từ trong tận nội tâm mà có, làm sao có thể là tình cảm của anh trai đối với em gái!?
Hạ Vân Hi dùng sức cắn môi mình, chỉ cảm thấy trái tim mình không ngừng chìm xuống, rõ ràng vẫn đang trong không khí tháng 10 ấm áp, nhưng cô lại có cảm giác như mình đang trong một hồ băng ở giữa mùa đông khắc nghiệt, chỉ thấy lạnh giá thấu xương.
Ha ha.....
Cô thích cậu ấy 3 năm nha, nhưng cậu lại yêu thích một nữ sinh lớp 6!?
Cô có làn da trắng, có dáng đẹp, một cô gái xinh đẹp trước lồi sau cong, đến cuối cùng lại không sánh được với cô gái như học sinh tiểu học đến bộ ngực còn chưa phát triển???
Hạ Vân hi nhìn chằm chằm hai người hồi lâu, rốt cuộc cũng phải bỏ đi.....
Không cam lòng, cô ta thật sự không cam lòng.....
Nhưng mà......
Trên đường Hạ Vân Hi bỏ đi, sau cơn tức giận, dần dần cũng trở lại tỉnh táo.
Cuối cùng cũng chỉ là những suy đoán của cô ta, Trình Chi Ngôn đã nói là tình cảm anh em, cô ta vẫn không có kết luận, từ đầu đến cuối, cô ta đều cảm thấy chính mình vẫn còn một tia hy vọng.
Ngày hôm sau tại buổi tối tự học, Hạ Vân Hi chần chừ một hồi lâu, rốt cuộc quyết định viết một tờ giấy, đưa cho Trình Chi Ngôn:"Tớ có thể hỏi cậu một chuyện được không? Xin cậu nhất định hãy trả lời tớ thật lòng , được không? ^-^ "
Trình Chi Ngôn mở tờ giấy kia ra, nhìn lướt qua, hơi nhíu mày, tiện tay viết: "Có chuyện gì?"
Hạ Vân Hi nhìn chằm chằm 3 chữ trên tờ giấy, trong lòng rối bời một hồi, cuối cùng quyết định, lấy bút ra viết:"Cậu thực sự đã có bạn gái? (không phải là cái cớ để cậu dùng để từ chối các cô gái đúng không?)"
Trình Chi Ngôn nhìn câu hỏi, trầm mặc một chút, sau đó liền viết xuống câu trả lời:"Ừ."
Tờ giấy lại từ Trình Chi Ngôn truyền lại vào tay Hạ Vân Hi, cô ta cầm tờ giấy trong tay, hít vào một hơi thật dài lấy lại bình tĩnh, ngón tay có chút run rẩy cuối cùng cũng mở ra, nhìn thấy một chữ "Ừ", trong lòng đè xuống từng chút khổ sở.
Con mắt cô ta nhìn chằm chằm chữ "Ừ" một hồi lâu, đến một lúc khi cảm thấy chữ kia có chút xa lạ, lúc này mời thật sự thở ra một cái, tiếp tục hỏi:"Bạn gái cậu, là người lần trước ở bệnh viện tổng hợp, lúc ở bệnh viên đa khoa truyền nước , là cô gái ngồi bên cạnh cậu đó sao? Tớ nhớ không lầm, cô gái đó bây giờ đang học lớp 6?
Cầm tờ giấy nhắc lại quá khứ, Trình Chi Ngôn không có động tĩnh.
Cuối cùng, anh lấy bút viết xuống một chữ, rồi truyền giấy trở lại.
Hạ Vân Hi mở tờ giấy ra, lấy đầy đủ nghị lực nhìn vào chữ một chữ kia " Đúng!", phát hiện ra trong đầu, trở lên trống rỗng.
Từ phía sau cô ta, đột nhiên xuất hiện một cánh tay, cầm lấy tờ giấy trong tay cô.
Hạ Vân Hi giật mình, liền quay đầu lại, phát hiện ra đó là giáo viên chủ nhiệm, đang cau mày đọc nội dung tờ giấy, tim đập trở nên hồi hộp.
Giáo viên chủ nhiệm xem xong tờ giấy, ánh mắt đầy vẻ thích thú, lại quét một vòng tới Trình Chi Ngôn, đưa tay gõ gõ bàn của cô ta, ra hiệu cô ta cùng mình đi ra ngoài.
Những bạn học khác đang dồn tâm trí vào bài thi, cũng không nhận ra được chuyện gì đang phát sinh trong lớp.
Hạ Vân Hi thả bút trong tay, trong lòng thấp thỏm không yên, theo sát giáo viên chủ nhiệm ra cửa phòng học.
Hành lang bên ngoài phòng học, giáo viên chủ nhiệm đứng lại, chờ Hạ Vân Hi đi tới.
Ngay sau đó, liền nhìn thấy Hạ Vân Hi, cúi đầu bước từng bước nhỏ đi tới.
"Nói đi, xảy ra chuyện gì?" Giáo viên chủ nhiệm nhìn Hạ Vân Hi, giơ giơ tờ giấy trong tay, trầm giọng hỏi.
Hạ Vân Hi cúi đầu, dùng hết sức cắn chặt môi mình, không nói lời nào.
" Em không nói ra, thầy cũng biết rõ." Giáo viên chủ nhiệm buông tờ giấy trong tay ra, trừng mắt nhìn Hạ Vân Hi, chậm rãi nói:"Tốt xấu thầy cũng là giáo viên chủ nhiệm của các em, chữ viết các bạn trong lớp, phần lớn thầy còn nhận ra được, huống chi là của Trình Chi Ngôn."
Hạ Vân Hi vừa nghe thấy nhắc tới tên củaTrình Chi Ngôn, trong nháy mắt ngẩng đầu lên.
"Tờ giấy này là trò viết cho Trình Chi Ngôn?" Giáo viên chủ nhiệm lớn giọng hỏi lại một lần.
Hạ Vân Hi trong lòng trở lên căng thẳng, theo bản băng gật đầu trả lời một câu:"Dạ....."
"Em nói một chút, giờ là lúc nào rồi mà còn có tâm tư để ý đến những thứ này." Giáo viên chủ nhiệm một vẻ mặt tiếc nuối nhìn Hạ Vân Hi, tiếp tục nói:"Thầy nói mấy lần thi gần đây, thành tích của em đều thất thường như vậy, lúc thì làm bài rất tốt, lúc thì rớt vài thứ hạng, trong lòng em là suy nghĩ những chuyện này sao?"
"....."
Hạ Vân Hi bị giọng nói nghiêm nghị của giáo viên làm cho hết hồn, lại cúi đầu, không dám nói thêm.
Giáo viên chủ nhiệm nhìn thấy bộ dáng của cô ta, không nhịn được thở dài một hơi, giọng nói hơi trì hoãn một lúc rồi nói:"Các em đến tuổi này, thầy biết,mối tình đầu, nhìn thấy các chàng trai ưu tú, trong lòng ít nhiều sẽ có chút tình cảm, thế nhưng tình cảm là tình cảm, học tập là học tập, em không thể để cho một chuyện nhỏ như thế làm trễ nải đến việc học tập, em biết không?"
"Dạ....."
"Hơn nữa, em yêu thích Trình Chi Ngôn, vậy thì em cũng nên hướng về cậu ta mà học tập, em nhìn cậu ta một chút, nhiều lần thi đều đứng số 1, một nam sinh ưu tú như thế, nói như thế nào, cũng phải là nữ sinh ưu tú mới xứng với cậu ta chứ?" Giáo viên chủ nhiệm tiếp tục nhìn Hạ Vân Hi thật lòng nói:"Lớp 12 như thế này, chính là đi ngược dòng nước, không tiến sẽ lùi, em xem người khác đều ra sức nỗ lực học tập, chăm chú vào việc thi cử, em xem lại em một chút, em đang làm gì ở đây? Em không phải muốn thầy mời phụ huynh đến đây chứ?"
"Không phải!" Hạ Vân Hi vẻ mặt kinh hoảng nhìn giáo viên chủ nhiệm, trong đôi mắt tràn đầy vẻ cầu khẩn.
"Không phải là tốt rồi, chuyện xảy ra ngày hôm nay, thầy coi như chưa từng xảy ra, em mau thu hết những tâm tư kia lại, còn có nửa năm nữa là thi vào trường đại học, lấy kết quả học tập của Trình Chi Ngôn, thi đậu Bắc Đại Thanh Hoa đều không có vấn đề gì, em nếu như thật sự yêu thích cậu ta, em phải nỗ lực học tập, sau đó cùng cậu ta đăng ký cùng trường học, đến khi đó em có rất nhiều cơ hội, nghe có hiểu không?"
"Dạ.... được ạ....." Hạ Vân Hi gật đầu thấp giọng trả lời.
"Được rồi, đi vào thôi, gọi Trình Chi Ngôn ra đây cho thầy." Giáo viên chủ nhiệm trừng mắt nhìn cô ta một chút, ra hiệu cho cô ta đi vào.
"......" Hạ Vân Hi do dự một chút, cuối cùng đi vào phòng học.
Đã là cấp ba, bạn học trong lớp đều đặt việc học tập lên trên, ngoại trừ một người Hạ Phong, con mắt nhìn chằm chằm tới Hạ Vân Hi và giáo viên chủ nhiệm trò chuyện bên ngoài.
"Trình Chi Ngôn, Hạ Vân Hi bị giáo viên chủ nhiệm gọi đi ra ngoài, hình như là việc cô ấy truyền tờ giấy cậu bị phát hiện." Hạ Phong nhỏ giọng ghé tai bên cạnh Trình Chi Ngôn nói.
"Nha." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt đáp một tiếng, tiếp tục làm bài thi của mình.
"Ai, cũng không biết Hạ Vân Hi và giáo viên chủ nhiệm nói cái gì, cô ta có vẻ rất uất ức." Hạ Phong tiếp tục quan sát động tĩnh bên ngoài, nhỏ giọng hướng về Trình Chi Ngôn thông báo.
"....."
Lần này, Trình Chi Ngôn chẳng thèm đáp lại cậu ta.
"Cô ta tiến đến, tiến đến, ài, cô ta đi về hướng của cậu......" Hạ Phong vừa nhìn thấy Hạ Vân Hi đi tới, nhanh chóng kéo kéo ống tay áo Trình Chi Ngôn.
Hạ Vân Hi đi tới trước mặt Trình Chi Ngôn, vẻ mặt vô cùng ủ rủ nhìn anh nói một câu:"Giáo viên chủ nhiệm đang chờ cậu ngoài đó."
Sau đó liền trở về chỗ của mình.
Trình Chi Ngôn ngẩng đầu, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thấy giáo viên chủ nhiệm hai tay đan trước ngực, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm mình.
Anh trầm mặc một chút, thả chiếc bút lông màu đen xuống, đứng dậy, hướng ra đi bước đi.
Giáo viên chủ nhiệm nhìn thấy Trình Chi Ngôn, trên mặt hiện vẻ hỏi trì hoãn liền nói:"Tới đây."
Trình Chi Ngôn đi tới trước mặt giáo viên chủ nhiệm, ánh mắt lạnh nhạt nhìn ông hỏi:"Thầy Trương, thầy tìm em?"
"Gần đây cảm thấy việc học tập như thế nào?" Giáo viên chủ nhiệm ôn nhu nhìn Trình Chi Ngôn hỏi.
"Không tồi." Trình Chi Ngôn giật mình , thuận miệng trả lời.
"Nha....." Giáo viên chủ nhiệm dừng một chút, cúi đầu đưa tờ giấy trong tay tới trước mặt Trình Chi Ngôn nói:"Chữ viết trên tờ giấy này là của em đúng không?"
"Vâng" Trình Chi Ngôn cúi đầu, liếc mắt tờ giấy kia một cái, thản nhiên gật đầu.
"Sắp thi đại học rồi, vừa nãy thầy gọi Hạ Vân Hi đi ra, đã dạy em ấy liên quan tới vấn đề này, thế nhưng đối với em, thầy cảm thấy em nên biết phân rõ nặng nhẹ chứ? Trước mắt chuyện quan trọng nhất chính là thi đại học, em....." Thầy Trương đang chuẩn bị thao thao bất tuyệt đem đạo lí nói cho anh, Trình Chi ngôn liền dứt khoát thẳng thừng nói:"Em đã từ chối cô ấy."
"Ạch....." Thầy Trương sửng sốt một chút, sau đó khoát tay nói một câu:"Không phải vấn đề này, em từ chối em ấy, thầy đã biết, từ trong đoạn hội thoại thầy có thể nhìn ra điều đó, thế nhưng trên tờ giấy lại còn viết, bây giờ em đang trong một mối quan hệ với một học sinh lớp 6?"
"....." Trình Chi Ngôn khẽ cau mày, cúi đầu liếc tờ giấy kia, trầm mặc chốc lát, sau đó liền mở miệng đáp:"Đúng thế!"
"Em nói một chút xem, đây chính là không biết phân nặng nhé, các em ở tuổi này, thầy biết, dù sao mọi người đều là tuổi trẻ, thầy cũng từng trải qua tuổi này của các em, đối với một người nảy sinh một cảm giác khó nói hay là thích ai đó, thầy đều có thể lý giải, thế nhưng em sao có thế đi quá mức chứ??? Cô gái đó còn chưa tốt nghiệp tiểu học, em làm sao có quan hệ với cô gái đó ? Chuyện lớn như vậy, cha mẹ cô gái đó đã biết chưa? Em đã nói cho cha mẹ em biết chưa?"
Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên, nhìn giáo viên chủ nhiệm với ánh mắt đầy thản nhiên, giọng nói bình tĩnh đáp lại:"Biết."
"Em......"Giáo viên chủ nhiệm lập tức bị đáp án này làm cho nghẹn họng, trợn mắt lên nhìn, nói không thành lời, một lát sau mới có thể lấy lại bình tĩnh.
"Em với cô ấy....."Trình Chi Ngôn dừng lại một chút, lấy hết sức ra để giải thích:"Chính là người yêu của em, đã từ lâu rồi, cô ấy không làm ảnh hưởng tới việc học tập của em, điểm này thầy có thể yên tâm."
"Thầy......" Giáo viên chủ nhiệm nghe đến câu "Đã từ lâu rồi" liền nghẹn họng lần nữa, nói không thành lời.
"Vả lại, mặc dù cô ấy là người yêu của em, thế nhưng em cũng không có ý nghĩ gì đối với cô ấy, dù sao cô ấy còn nhỏ như thế, coi như em có ý nghĩ gì với cô ấy, dù sao cũng phải đợi cô ấy lớn lên, người chưa thành niên được pháp luật bảo vệ, điều này em hiểu rõ."
Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc mắt nhìn giáo viên chủ nhiệm một cái, vô cùng bình tĩnh hướng về thấy ấy nói tiếp:"Dù thế nào chuyện tình cảm của em với cô ấy, cũng không thể một hai câu là có thể nói hết, chỉ có thể nói từ trước đến nay đều trong sạch, dù cho thầy thông báo cho phụ huynh cũng không thay đổi được điều gì."
"....." Đến lúc này giáo viên chủ nhiệm hoàn toàn bị cứng họng, chỉ biết đứng đó mà giận dữ không thể nói ra lời nào.
"Thầy, thầy còn có chuyện gì khác sao?"
Trình Chi Ngôn đợi nửa ngày, cũng không thấy giáo viên chủ nhiệm nói tiếp, đánh hướng về giáo viên lên tiếng hỏi.
"Không còn....."
Một lúc sau, giáo viên chủ nhiệm mới nói lên một tiếng đầy vẻ khó chịu.
"Nha..... Nếu như không còn chuyện gì, em xin phép về phòng tiếp tục làm bài thi nha?" Trình Chi Ngôn nhún nhún vai, tiếp tục hỏi.
"Đi thôi....." Giáo viên chủ nhiệm lắc đầu một cách bất đắc dĩ, thở dài một hơi rồi xé toang tờ giấy trong tay.
Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc thầy một cái, liền bước vào phòng học.
______
Sau khi câu chuyện về tờ giấy đi qua không bao lâu, bảo vệ trong tiểu khu của Trình Chi Ngôn lúc đang đi tuần tra liền bắt được một người.
Người đó đi ban ngày, đội một chiếc mũ màu đen, găng tay màu trắng tuyết, khi đi trong tiểu khu, hết nhìn ngôi nhà này, đến nhìn ngôi nhà khác, hành tung thực sự rất khả nghi, liền bị bảo vệ dẫn đi.
Sau khi mang đi, sau một hồi tra hỏi mới biết, người này cũng chính là kẻ mà trước đó đã phá hủy nhiều khóa cổng của nhiều gia đình.
Tuy nhiên, phải nói tên trộm này cực kì tội nghiệp, cho tới nay hắn chỉ biết tìm đến những ngôi nhà cũ trong tiểu khu để ra tay, những cái khóa đều đã sử dụng hơn mười mấy năm, chỉ cần một cái móc sắt là dễ dàng có thể mở cửa vào nhà.
Phần lớn những ngôi nhà cũ trong tiểu khu mà anh ta ghé qua, đều không có thứ gì đắt tiền, thế nên tên trộm liền liều mạng lẻn vào những ngôi nhà khá giả trong tiểu khu bên này, anh ta giấu thanh móc sắt ở thắt lưng, đang đi quan sát các ngôi nhà khá giả trong tiểu khu.
Tuy tiểu khu bên này xây dựng cũng đã lâu, thế nhưng ổ khóa cửa đều dùng loại mới nhất, chỉ bằng vào thanh móc sắt, căn bản là không thể mở nổi cửa, ngược lại lúc tên này cạy khóa cửa, đã làm cho thanh sắt bị đứt mấy chỗ ở khóa cửa gia đình khác.
Đây là lần đầu tiên tên trộm thực hiện mà không đạt được kết quả gì.
Sau khi trở về, tên trộm càng nghĩ càng ấm ức, cái ổ khóa tuy là loại mới, tuy nhiên anh ta đã có kinh nghiệm mười mấy năm, điều này làm cho anh ta nghĩ rằng, kỹ thuật của anh ta nhất định phải tăng lên, như thế mới lấy được nhiều đồ vật có giá trị hơn.
Nhưng mới qua mấy ngày, lúc anh ta đang đi dạo bên trong tiểu khu, muốn quan sát một chút về khóa cửa trong tiểu khu đã bị phát hiện rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro