476-480


"Thật sao???" Khuôn mặt Tiểu Thỏ đầy vẻ nghi hoặc nhìn mẹ mình nói:" Nhưng con nhớ tới anh nước chanh khi học lớp sáu, cũng đã rất cao nha."

Cô còn nhớ vào lúc đó, cô mỗi ngày đều phải ngẩng đầu lên để nói chuyện với anh.

"Đứa trẻ ngốc!" Mẹ Tiểu Thỏ có chút buồn cười nhìn cô nói:" Đó là bởi vì khi đó con còn bé, rất lùn, con khi đó mới năm tuổi, nhìn cậu ta tất nhiên cảm thấy cao rồi."

"Thật sao?" Tiểu Thỏ gật gật đầu, được rồi.... Ai bảo anh so với cô lớn hơn bảy tuổi, cô cảm giác bản thân từ nhỏ đến lớn vẫn luôn phải ngước lên nhìn anh.

"Được rồi, được rồi, nếu Tiểu Thỏ cũng đồng ý chuyện chúng ta kết hôn, vậy chúng ta liền tìm ngày để tổ chức lễ cưới đi." Từ Hướng Tư cười híp mắt nhìn Tiểu Thỏ, đúng lúc này liền chuyển sang chuyện khác:" Ta cũng muốn sớm tìm một công ty để tổ chức đám cưới."

"Còn muốn làm lễ cưới???" Mẹ Tiểu Thỏ hơi ngượng ngùng mà liếc nhìn Từ Hướng Tư, nhỏ giọng nói:" Hay là thôi đi, các con đều đã lớn như vậy, cũng không phải là lần thứ nhất kết hôn, tổ chức làm lễ cũng không tiện."

"Có gì mà không tiện?" Từ Hướng Tư đưa tay nhẹ nhàng ôm vai mẹ Tiểu Thỏ, âm thanh ôn nhu nói:" Anh và em là lần thứ nhất kết hôn, bất kể như thế nào, anh nhất định phải cho em một lễ cưới thịnh soạn!"

Trong nháy mắt, khuôn mặt mẹ Tiểu Thỏ đỏ lên.

Tiểu Thỏ cùng Từ Cảnh Thần liếc mắt nhìn nhau, cùng đồng thời hướng về đối phương le lưỡi một cái.

Chuyện đã quyết định như vậy, buổi tối đó nhất định là cùng đi ra ngoài ăn cơm chúc mừng một hồi.

Cũng may là ngày mai là thứ bảy, mấy người Tiểu Thỏ cũng không có tiết học, bài tập về nhà thì cũng có thể để hôm sau làm cũng được.

Trước khi ra cửa trước, Tiểu Thỏ liền nhắn tin thông báo cho Trình Chi Ngôn, đại khái muốn nói chính mình cùng mấy người chú Từ ra ngoài ăn cơm, chờ cô ăn cơm về sẽ tìm anh.

Trình Chi Ngôn cúi đầu nhìn màn hình điện thoại di động, khóe môi hơi nhếch lên, ngón tay thon dài gõ thật nhanh, gửi lại một tin nhắn cho cô: " Đi đi, tuyệt đối không được uống rượu, nếu không lại trở về xàm sỡ anh!"

Tiểu Thỏ nhìn tin nhắn trên màn hình điện thoại, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, cô vội vàng đem điện thoại di động của chính mình nhét vào trong túi, leo lên xe của chú Từ.

Từ Cảnh Thần bên cạnh không hiểu sao mặt Tiểu Thỏ đỏ lên, không nhịn được hướng về cô hỏi:" Chị sao mặt đỏ vậy?"

"Không có gì." Tiểu Thỏ đáp lại một tiếng, trong lòng bất chợt cảm thấy chột dạ.

Ăn xong bữa cơm, Từ Hướng Tư lái xe đưa mẹ con Tiểu Thỏ về nhà, đến khi về đến cửa, Tiểu Thỏ cùng mẹ xuống xe, không nghĩ Từ Cảnh Thần cũng theo xuống.

Từ Hướng Tư vẻ mặt vô cùng khó hiểu nhìn con trai của mình, kỳ quái nói:"Cảnh Thần, con xuống làm gì?"

Từ Cảnh Thần đứng bên ngoài xe, khuôn mặt tuấn tú bất chợt đỏ lên, "Con...... Hôm nay con muốn ở nhà Tiểu Thỏ."

........

Cậu ta vừa nói ra lời này, phạm vi xung quay hoàn toàn một bầu không khí yên tĩnh.

Từ Hướng Tư bất chợt cảm thấy có chút buồn cười nhìn cậu ta nói:" Làm sao lại đột nhiên muốn ở nhà Tiểu Thỏ? Trước kia không phải còn nói là không thích chị hay sao?"

"......" Từ Cảnh Thần không biết nói lời nào, khuôn mặt đỏ lên.

"Ở lại thì ở lại đi, ngược lại sau này đều là người một nhà, ở chỗ nào không được." Mẹ Tiểu Thỏ cười híp mắt nhìn Từ Cảnh Thần nói:" Lát nữa, dì sẽ dọn một phòng bên cạnh phòng Tiểu Thỏ, sau này Cảnh Thần đến nhà chúng ta, cũng có phòng riêng của mình."

"Con muốn ngủ trong phòng Tiểu Thỏ."
" Con muốn ngủ ở phòng Tiểu Thỏ." Từ Cảnh Thần cực kỳ thản nhiên nhìn mẹ Tiểu Thỏ, thanh âm thanh thúy nói.

" Cái này..." Mẹ Tiểu Thỏ ngớ ra một chút, quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà không biết nên trả lời như thế nào.

" Cảnh Thần." Từ Hướng Tư nhíu nhíu mày, cúi đầu quát lớn con trai của mình một tiếng nói: "Không thể không lễ phép như vậy, con đi nhà Tiểu Thỏ là làm khách, làm sao có thể ngủ phòng chị Tiểu Thỏ?"

"Con chính là thích căn phòng kia." Từ Cảnh Thần vẻ mặt kiêu ngạo nhìn Tiểu Thỏ.

Cảm giác kia thật giống như là Đại vương ta nhìn trúng gì đó, ngươi phải cảm giác vinh hạnh, thức thời liền ngoan ngoãn cống hiến gì đó đi lên.

Tiểu Thỏ có chút buồn cười nhìn Từ Cảnh Thần nói: "Cậu như vậy có tính là tu hú chiếm tổ chim khách không??"

Từ Cảnh Thần hất cằm lên nhìn cô, không nói lời nào.

"Cái này..." Mẹ Tiểu Thỏ có chút xấu hổ cười cười nói: "Có phải Cảnh Thần thích phong cách trang trí phòng Tiểu Thỏ hay không?? Dì cũng trang trí phòng của con giống như chị ấy được không??"

"Không cần, con chính là ngủ phòng của cô ấy." Từ Cảnh Thần đưa tay chỉ Tiểu Thỏ một phen, kiên trì nói.

"Cậu ngủ phòng tôi, tôi ngủ chỗ nào a?" Tiểu Thỏ nhịn không được liếc cậu một cái, tức giận nhìn cậu nói.

"Cô có thể ngủ cùng tôi, cũng có thể nhìn tôi ngủ, tựa như lần trước tôi phát sốt." Từ Cảnh Thần nghĩ nghĩ, vô cùng nghiêm túc hướng tới Tiểu Thỏ nói.

"..."

"..."

Từ Hướng Tư có chút xấu hổ nhìn mẹ Tiểu Thỏ, đứa nhỏ này, thật sự là từ nhỏ bị ông làm hư, hiện tại biến thành tính cách muốn thế nào được cái đó, ông thật sự là khó thoát trách nhiệm.

Mẹ Tiểu Thỏ cũng có chút xấu hổ nhìn Từ Hướng Tư, này... Dù sao không phải con mình, bà cũng không quá quản giáo a.

Ngay lúc ở xung quanh đều là một mảnh trầm mặc, Tiểu Thỏ rốt cục nhịn không được trực tiếp đưa tay "Bốp" một tiếng, liền trực tiếp gõ đầu Từ Cảnh Thần một phen.

"..."

Mọi người lập tức đều đã ngây ngẩn cả người.

Từ Cảnh Thần đưa tay sờ sờ đầu mình, đôi mắt xinh đẹp trừng Tiểu Thỏ nói: "Cô vậy mà đánh tôi!"

"Tôi đánh cậu thì sao?" Tiểu Thỏ hướng về phía Từ Cảnh Thần làm mặt quỷ nói: "Sau này tôi chính là chị cậu, chị gái đều là sẽ bắt nạt em trai, cậu không biết sao?? Nếu như cậu ngoan ngoãn, tôi sẽ ít bắt nạt cậu một chút, nếu như cậu không ngoan, tôi liền đánh cậu mỗi ngày!!"

"Cô nghĩ rằng tôi đánh không lại cô?" Từ Cảnh Thần trừng mắt nhìn cô, thanh âm rầu rĩ nói.

"A... A..., đúng rồi, cậu có học Taekwondo, hiện tại là đai đen đi??" Tiểu Thỏ như là đột nhiên bỗng nhiên tỉnh ngộ nhìn cậu nói: "Nhưng mà ̣ không phải cậu nói huấn luyện viên các cậu không cho nhóm người các cậu dùng Taekwondo đánh nhau sao? Cho nên, chẳng lẽ cậu thật sự định đánh tôi? Tôi là nữ sinh a, nam sinh là không thể đánh nữ sinh!"

"..." Từ Cảnh Thần vẻ mặt buồn bực nhìn cô, muốn phản bác mà lại không thể nào hạ miệng.

"Cho nên, cậu ngoan ngoãn người nào ngủ nhà đấy." Tiểu Thỏ nhìn bộ dáng Từ Cảnh Thần kinh ngạc, hết sức hài lòng vỗ vỗ tay nói: "Nói cách khác, cậu liền ngoan ngoãn về nhà đi ngủ."

"..." Từ Cảnh Thần trầm mặc chốc lát, rốt cục yên lặng gật gật đầu nói: "Được."

Một tiếng này mới vừa ra khỏi miệng, liền làm Từ Hướng Tư hoảng sợ.

Phải biết rằng con trai này từ nhỏ không ai quản giáo liền dưỡng thành tính cách cậu nói một không cho người khác nói hai.
Tiểu Thỏ bộ dáng ra vẻ vô tội nhìn anh nói, "Chỉ hai ba viên mà thôi."

"Vậy sao." Trình Chi Ngôn vừa cười vừa cúi người phủ trên cánh môi hồng nhuận của cô, thanh âm lẩm bẩm nói: "Để cho anh kiểm tra một phen. . ."

"Ưm. . ." Tiểu Thỏ chớp chớp mắt nhìn khuôn mặt Trình Chi Ngôn gần trong gang tấc, nhịn không được đưa tay đấm đấm ngực của anh.

Thật là, người này nói như thế nào hôn liền hôn a. . .

Bởi vì cô là bị Trình Chi Ngôn ôm ngồi ở trên đùi cho nên tầm mắt cô đúng lúc quay về cửa ban công phòng Trình Chi Ngôn.

Vừa mới bắt đầu cô còn không có để ý, chỉ là năm giây qua đi cô đột nhiên phát hiện, hình như có một đầu người đang núp sau cửa ban công phòng Trình Chi Ngôn, chớp chớp mắt nhìn chằm chằm bọn họ.

Tiểu Thỏ trong lòng cả kinh, vội vàng dùng lực đẩy Trình Chi Ngôn ra.

"Làm sao vậy? ?" Trình Chi Ngôn hơi hơi ngẩn ra, đưa tay khẽ vuốt khóe miệng hồng nhuận của cô, kỳ quái nói.

". . ." Tiểu Thỏ đưa tay chỉ chỉ phía sau của anh.

Trình Chi Ngôn vẻ mặt mờ mịt xoay người sang chỗ khác, nhìn thấy trên cửa ban công phòng mình vậy mà dán một gương mặt người, trong lòng nháy mắt hồi hộp một phen, đợi anh nhìn kỹ phát hiện thực ra kia là đứa bé trai, nhịn không được nhíu nhíu mày, đứng dậy đi đến cửa ban công trước mặt, mở cửa, nhìn Từ Cảnh Thần đứng ở bên ngoài vẻ mặt nói: "Sao là cậu?"

". . ." Từ Cảnh Thần ngẩng đầu nhìn Trình Chi Ngôn, lại nhìn nhìn Tiểu Thỏ vẻ mặt quẫn bách đứng ở trong phòng nói: "Anh ta là bạn trai cô sao??"

"Uh'm. . ." Tiểu Thỏ có chút xấu hổ gật gật đầu.

"A.... . . Không phải nói trước kia cô nói anh ta chính là một người hàng xóm bình thường sao." Từ Cảnh Thần vô cùng tự nhiên đi vào phòng Trình Chi Ngôn, đôi mắt xinh đẹp tùy ý đánh giá bốn phía trong phòng anh.

" Hàng xóm bình thường?" Trình Chi Ngôn khẽ nhíu mày, trong đôi mắt mang theo một tia nghi hoặc nhìn về phía Tiểu Thỏ đứng ở bên cạnh mình.

"Ách. . . Cái này. . . Hiểu lầm, hiểu lầm. . ." Tiểu Thỏ có chút xấu hổ cười cười, đưa tay gãi gãi đầu mình hướng tới Từ Cảnh Thần nói: "Cậu đừng nói lung tung a, tôi nói anh nước chanh là hàng xóm bình thường lúc nào."

" Nhưng mà lần trước tôi hỏi cô, cô cũng không có phủ nhận a." Từ Cảnh Thần tự nhiên chuyển động một vòng trong phòng Trình Chi Ngôn, cặp mắt tràn đầy vô tội nhìn Tiểu Thỏ, giang hai tay nói.

". . ."

Tiểu Thỏ nhịn không được có chút đau đầu vỗ trán, cái tiểu quỷ này. . .

"Cậu cùng tới đây làm gì a? ?"

"Tôi liền đến xem sao." Từ Cảnh Thần chuyển xong một vòng đứng trước mặt Tiểu Thỏ cùng Trình Chi Ngôn, mỉm cười nói: "Không nghĩ qua là liền thấy được hình ảnh không nên nhìn."

". . ."

Trình Chi Ngôn hơi nhíu mày nhìn Từ Cảnh Thần, thanh âm không vui nói: "Cậu có biết tùy tiện vào nhà người ta là hành vi rất không lễ phép hay không."

"A.... . ." Từ Cảnh Thần gật gật đầu, vô cùng thản nhiên nói: "Tôi biết a, nhưng mà tôi vốn là người không có lễ phép a, không tin anh hỏi Tiểu Thỏ, hai năm trước cô còn nói qua tôi không có lễ phép rồi."

". . ."

Tiểu Thỏ tiếp tục vỗ trán.

Trình Chi Ngôn tiếp tục nhíu mày.

Từ Cảnh Thần đi đến trước giá sách Trình Chi Ngôn, tiện tay cầm một quyển 《 Mao chủ tịch truyền 》 lật đi lật lại, sau đó cười nhạo nói: "Quả nhiên là Lão Nam Nhân mới có thể nhìn cái này.... Sách này trên giá sách ba tôi cũng có."

Lão Nam Nhân...??

Trình Chi Ngôn đầu đầy hắc tuyến nhìn anh, khóe miệng giật giật, sau một lúc lâu nói không ra lời.

"Không có ý nghĩa..." Từ Cảnh Thần cầm quyển 《 Mao chủ tịch truyền 》 lật chuyển vài cái, liền nhét trở về trên giá sách, tiếp theo lại hướng tới bên cạnh nhìn lướt qua, tiện tay cầm lấy một quyển 《 Chu Dịch phong thuỷ học 》, lắc đầu chậc chậc nói: "Loại sách lão tiên sinh thầy tướng số xem này vậy mà anh cũng xem?? Xấu hổ a, vừa rồi tôi nói anh là Lão Nam Nhân sai rồi, tôi hẳn là gọi ông nội a."

"..."

Trình Chi Ngôn lớn như vậy có lẽ cho tới bây giờ chưa bao giờ gặp người dám châm chọc anh.

Đôi mắt anh hơi hơi híp híp, trong ánh mắt tách ra một tia nguy hiểm nhìn Từ Cảnh Thần nói: "Tiểu quỷ, vừa rồi cậu nói cái gì??"

"Tôi nói anh là ông nội." Từ Cảnh Thần mở to đôi mắt xinh đẹp không sợ hãi nhìn thẳng Trình Chi Ngôn, ngữ khí khiêu khích nói.

"..."

"..."

Trong phòng nhất thời một mảnh an tĩnh.

Trong lòng Tiểu Thỏ một trận bối rối.

Xong rồi, xong rồi, hai người kia sẽ không đánh nhau đi??

Tuy rằng Từ Cảnh Thần đã là đai đen Taekwondo, dựa theo nguyên tắc mà nói hẳn là rất lợi hại, nhưng mà dù sao anh nước chanh lớn tuổi hơn so với cậu, vóc dáng cũng cao hơn cậu, mặc dù từ nhỏ đến lớn cô chưa từng thấy Trình Chi Ngôn đánh nhau, nhưng mà...

Ai?? Từ từ...

Anh nước chanh rốt cuộc có thể đánh nhau hay không??

Ngộ nhỡ sẽ không đánh nhau mà nói, bị Từ Cảnh Thần làm bị thương, cô nên làm cái gì bây giờ??

Nhưng nếu như cô giúp đỡ Trình Chi Ngôn đánh Từ Cảnh Thần mà nói, có thể bị nói thành là lấy lớn lấn nhỏ hay không?? Hơn nữa còn là hai người đánh một người...

Nhưng cô dù sao vẫn không thể giúp đỡ Từ Cảnh Thần đánh Trình Chi Ngôn đi??

Trong đầu Tiểu Thỏ đủ loại giả thiết càng không ngừng thổi qua, mỗi một tình huống đều bị cô phủ định, mãi đến đầu óc của cô sắp chết suy nghĩ, cô thấy khóe môi Trình Chi Ngôn hơi hơi ngoéo một cái, trong thanh âm mang theo một tia trêu tức hướng tới Từ Cảnh Thần nói: "Ai, cháu trai, chuyện gì??"




"..."

"..."

Trong phòng nháy mắt an tĩnh đáng sợ.

Từ Cảnh Thần trừng mắt nhìn Trình Chi Ngôn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ang gọi tôi cái gì??"

" Cháu trai." Trình Chi Ngôn mỉm cười, thanh âm trầm thấp dễ nghe nói: "Không phải cậu mới vừa gọi tôi ông nội sao, vậy theo bối phận tôi gọi cậu là cháu trai."

Anh vừa nói, vừa túm cánh tay Tiểu Thỏ, cười tít mắt kéo cả người cô vào trong ngực mình, tiếp tục trêu chọc nói: "Tới, cháu trai, đây là bà nội cháu, ngoan ngoãn kêu một tiếng."

....

Tiểu Thỏ rõ ràng thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tuấn tú của Từ Cảnh Thần đã tức giận đến xanh xao rồi.

Hai người kia nếu như tiếp tục ngốc trong cùng một căn phòng như vậy mà nói tuyệt đối sẽ đánh nhau!!

Tiểu Thỏ đang nghĩ ngợi nên làm sao hóa giải cái cục diện này, tiếng chuông di động của cô lại vang lên.

Thời điểm mấu chốt này chuông điện thoại di động quả thực chính là đến cứu mạng a!

Tiểu Thỏ vội vàng di động của mình từ trong túi áo ra, cúi đầu nhìn thoáng qua, trên màn hình điện thoại di động biểu hiện người gọi là "Lão mẹ."

Vì thế cô đè xuống nút nghe, điều chỉnh tốt biểu cảm, trong thanh âm mang theo một chút ý cười sung sướng hướng tới bên kia điện thoại hô một tiếng: "Mẹ, chuyện gì nha??"

"Con cùng Cảnh Thần chạy đi đâu?? Mẹ thu dọn xong phòng cho Cảnh Thần, con dẫn nó đến xem, xem nó có thích hay không, nếu như còn muốn cái gì mà nói liền nói với mẹ, ngày mai mẹ đi mua."
"Cái kia. . .Con cùng Cảnh Thần ngoạn chơi bên anh nước chanh này, ha ha ha ha... Chúng ta trở về, lập tức liền đến!!" Tiểu Thỏ cười khan vài tiếng với điện thoại, liền cúp điện thoại vội vàng túm chặt cánh tay Từ Cảnh Thần nói: "Đi, phòng của cậu dọn xong, theo tôi trở về đi xem đi."

"A...." Từ Cảnh Thần thu hồi ánh mắt trừng lẫn nhau cùng Trình Chi Ngôn, đang chuẩn bị xoay người cùng Tiểu Thỏ đi, thanh âm Trình Chi Ngôn lành lạnh vang lên sau lưng bọn họ nói: "Tối hôm nay tiểu quỷ này ở nhà em."

Bước chân Tiểu Thỏ đi ra ngoài lập tức liền dừng lại.

Cô phẫn nộ quay đầu lại nhìn Trình Chi Ngôn, sờ sờ cái mũi của mình nói: "Ha ha. . . Đúng vậy a. . ."

Trình Chi Ngôn hơi nhíu lông mày thanh âm không vui nói: "Tiểu quỷ, về nhà mình đi."

"Ai cần anh lo!" Từ Cảnh Thần hướng về phía Trình Chi Ngôn làm mặt quỷ, đột nhiên đưa tay ôm cánh tay Tiểu Thỏ, đặt đầu mình trên bờ vai cô cọ xát nói:" Ba tôi muốn kết hôn cùng mẹ Tiểu Thỏ, sau này nhà Tiểu Thỏ chính là nhà tôi, tôi muốn ở bao lâu liền ở bao lâu, anh quản được sao? ?"

". . ."

". . ."

Tiểu Thỏ mắt thấy vẻ mặt trên khuôn mặt thanh tú Trình Chi Ngôn từ từ trở nên khó coi, trong lòng nháy mắt lệ rơi thành sông.

" Sau này cậu ở chỗ này? ?" Trình Chi Ngôn híp đôi mắt đẹp, thanh âm gằn từng chữ từ giữa kẽ răng bay ra.

"Đúng a." Từ Cảnh Thần tiếp tục vẻ mặt khiêu khích nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Sau này Tiểu Thỏ trừ anh nước chanh ra còn sẽ có Cảnh Thần em trai."

Từ Cảnh Thần vừa nói vừa quay đầu nhìn về Tiểu Thỏ cười tít mắt hỏi: "Chị sau này cho dù xảy ra chuyện gì chị cũng bảo vệ em chứ?"

"Đúng a..." Tiểu Thỏ bị một tiếng "Chị" kia làm trong lòng run lên, theo bản năng gật gật đầu.

"Em nhớ rõ trước kia có một lần sau khi tan học mấy bạn học bao vây em, lúc ấy là chị đã cứu em." Từ Cảnh Thần tiếp tục vẻ mặt vô hại tươi cười hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Sau này chị cũng sẽ vẫn đứng phía bên em đi?Chị Tiểu Thỏ..."

"Ách. . . Cái này. . ." Tiểu Thỏ lắp bắp vậy mà không biết nên trở về thế là tốt hay không nữa.

Cô cảm thấy Từ Cảnh Thần mở miệng một tiếng "Chị" gọi mình, hình như là có cái âm mưu gì, nếu không thì lấy tính cách người này sẽ không thân thiết như vậy với cô.

" Còn có lần em phát sốt đó, cũng là chị chiếu cố em." Trên gương mặt tuấn tú Từ Cảnh Thần, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh phát sáng nhìn Tiểu Thỏ nói: "Sau này chị còn nguyện ý làm cơm ăn cho em không?"

"Uh'm. . . Cái này có thể...." Tiểu Thỏ quay đầu nhìn gương mặt Từ Cảnh Thần giống như thiên sứ vô hại, cẩn thận nghĩ nghĩ, lúc này mới thật cẩn thận lên tiếng lên tiếng.

Trình Chi Ngôn đứng tại chỗ, có chút buồn cười nhìn Từ Cảnh Thần vẻ mặt khoe ra, rốt cục thanh âm lành lạnh mở miệng nói: "Tiểu quỷ, chị cậu sớm muộn gì đều là phải gả cho tôi, trở thành người của tôi, cho nên, sau này cậu muốn ăn cơm nhà của chúng tôi mà nói, liền ngoan ngoãn hô một tiếng anh rể tới nghe một chút."

Lời nói nói xong Tiểu Thỏ đỏ bừng cả khuôn mặt.

Cái gì kêu sớm muộn gì sẽ trở thành người của anh a? ?

Anh trước mặt một cái học sinh tiểu học nói như vậy thật sự tốt sao? ?

"Anh đừng vọng tưởng, chờ chị Tiểu Thỏ hai mươi ba tuổi anh đã là Lão Nam Nhân ba mươi tuổi rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro