661-665
Chương 661: Thổ Lộ Của Anh
"Không phải..." Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến trả lời.
"Không phải??" Trình Thi Đồng vẻ mặt không tin nhìn cô nói: "Không thể nào, tớ nhớ rõ tối hôm đó cậu đã uống không ít rượu a, hẳn là uống rượu say, chẳng lẽ chú nhỏ quân tử như vậy, mặc dù đã nhịn mười mấy năm cũng không muốn xuống tay đối với cậu uống rượu say?"
"Bởi vì ngày đó tớ.... Dì cả mẹ đến đây...." Tiểu Thỏ nghiêm trang đúng sự thật.
Biểu tình trên mặt Trình Thi Đồng lập tức trở nên vô cùng vi diệu.
Cô giật giật khóe miệng, lại nhép nhép miệng, thực ra là hồi lâu đều không có nói được ra lời.
"Kia... Các cậu.... Ách... Là hai ngày này mới đột phá phòng tuyến cuối cùng??" Trình Thi Đồng bấm tay tính toán, dì cả mẹ tốt xấu cũng cần phải tới bốn năm ngày, tính tính ngày, không sai biệt lắm hẳn là trong khoảng thời gian gần đây này đi.
"Kỳ thật..." Tiểu Thỏ chần chờ một phen, vẫn lại là hướng tới Trình Thi Đồng nhỏ giọng nói: "Là sinh nhật tớ ngày nào đó."
" Sinh nhật cậu ngày đó...." Trình Thi Đồng cau mày cẩn thận nghĩ một chút, "Tựa vào, không phải cậu nói ngày đó cậu uống nhiều, trở về luyện giạng thẳng chân hạ eo, còn xương sống thắt lưng chân đau đã lâu sao??"
"Nhưng mà trên thực tế..." Tiểu Thỏ dùng một loại biểu tình một lời khó nói hết nhìn Trình Thi Đồng, nhưng là nói không được nữa.
"..."
Trình Thi Đồng nhất thời vẻ mặt sáng tỏ, "Nhưng mà trên thực tế, tối hôm đó chú nhỏ liền đem cậu làm, thật không?? A... Tựa vào!! Trách không được xương sống thắt lưng chân cậu đau, xem ra chú nhỏ cũng không phải cái gì chính nhân quân tử sao, tớ còn thực cho rằng chú có thể chờ đến cậu kết thúc thi vào trường đại học a.. Ai, đúng rồi, lần đầu tiên cái gì cảm giác a, có đau hay không??"
"..."
"..."
Sau khi Trình Thi Đồng hỏi xong những lời này, sau một lúc lâu Tiểu Thỏ không có trả lời.Cuối cùng, cô giựt giựt khóe miệng, cúi đầu, dùng thanh âm không thể nghe thấy trầm thấp nói: "Không biết... Uống nhiều.. Đã quên..."
Trình Thi Đồng: "..."
Phụ nữ quan trọng nhất là lần đầu tiên a!! Đặc biệt vậy cậu nói cậu đã quên!!?
Cậu rốt cuộc là tâm có bao nhiêu a!! Ngay cả loại chuyện này đều có thể quên mất!!
Tiểu Thỏ nhìn đáy mắt Trình Thi Đồng rõ ràng vẻ mặt khinh bỉ, yên lặng cầm lấy đồ uống trên bàn uống một ngụm.
Cô cũng không muốn như vậy a... Nhưng mà thật sự cái gì cô cũng đều không nhớ gì cả...
Duy nhất mơ mơ hồ hồ nhớ rõ chính là làm một cái mộng, trong mộng giống như.. Uh'm... Rất cao hứng thật vui sướng...
Bên này Trình Thi Đồng cùng Tiểu Thỏ trò chuyện, bên kia Trình Chi Ngôn lấy tư thế một người canh giữ cửa ngõ vạn người không thể khai thông, dễ dàng ứng phó hơn bốn mươi người bạn học nam kia.
Mãi cho đến cơm chiều kết thúc, Trình Chi Ngôn vẫn mặt không đổi sắc tim không đập mạnh ngồi như cũ, trái lại có mấy cái nam sinh tửu lượng kém đã trực tiếp nằm úp sấp ở trên bàn rồi.
" Thầy giáo Trình, chúng ta đi KTV đi??" Lúc sắp tan cuộc, nữ sinh bên này vẫn làm ầm ĩ, có người mở miệng đề nghị nói.
Một đề nghị lập tức chiếm được tất cả nam sinh ủng hộ, "Thầy giáo Trình, đi thôi đi thôi, chúng ta còn chưa từng nghe qua thầy hát a!!"
"Thật sự, Trình lão sư, bọn họ đều nói người bộ dáng đẹp trai, ca hát vô cùng khó nghe, thầy giáo Trình nhất định phải chứng minh những lời này là sai lầm a!!"
" Đúng nha, đúng nha, thầy giáo Trình, cùng đi đi, chúng ta cũng muốn ca hát cho thầy nghe a!!"
Trình Chi Ngôn trầm mặc chốc lát, quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ ngồi trong đám người, đôi mắt cô nhìn chằm chằm chính mình, đáy mắt tràn ngập chờ đợi.
Chương 662: Thổ Lộ Của Anh 2
Vì thế, ba giây sau, Trình Chi Ngôn gật gật đầu, cười nói: "Được rồi, vậy thì đi KTV đi."
"Nha - -!!"
Tất cả học sinh nhất thời hoan hô lên.
Từ trong khách sạn ra ngoài đã là hơn chín giờ, gió đêm ngày mùa hè nhẹ nhàng thổi qua, trên đường cái bị ánh mặt trời chiếu phơi nắng cả ngày rốt cục để lộ ra một tia cảm giác mát.
Một đám học sinh vây quanh Trình Chi Ngôn, chậm rãi hướng tới khách sạn buôn bán KTV bên cạnh cách đó không xa đi tới.
Trên đường cái đèn đuốc sáng trưng, một cái đèn đường đưa bóng dáng bọn họ không ngừng mà kéo dài lại ngắn lại, Tiểu Thỏ cùng Trình Thi Đồng đi ở cuối cùng đội ngũ, hai người tay cầm tay cười cười nói một chút, thường thường ngẩng đầu nhìn người phía trước đi đến chỗ nào rồi một cái, phòng ngừa tụt lại phía sau rồi.
Lúc sắp đến dưới lầu KTV, có học sinh hướng tới Trình Chi Ngôn hô lớn: "Thầy giáo Trình, gọi sư mẫu tới cùng nhau ca hát đi, chúng ta chưa từng thấy qua sư mẫu a!"
" Đúng nha, đúng nha!!" Lập tức có nữ sinh phụ họa nói: "Ba năm cao trung, cho tới bây giờ cũng không có gặp qua bạn gái thầy giáo Trình, cảm giác hảo thần bí a, thầy giáo Trình, thầy thật sự có bạn gái sao??"
Lời này vừa nói dứt, lập tức có nữ sinh tiếp một câu nói: "Thầy giáo Trình nếu như không có bạn gái mà nói, suy xét chúng ta một phen."
"Ha ha ha ha..."
Đám học sinh nhất thời bộc phát ra một trận cười vang.
Trình Chi Ngôn liền đứng ở chính giữa những học sinh này, đôi mắt trong suốt mang theo một tia ý cười như có như không, cách đám người xa xa nhìn về phía Tiểu Thỏ.
Cảm nhận được ánh mắt Trình Chi Ngôn, Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, hướng tới anh nhìn thoáng qua, sau đó lại xấu hổ cúi đầu xuống.
Quan hệ hai người bọn họ... Ai...
Không thể nói cũng không tốt nói a...
" Lần trước tôi nói qua, tôi có người trong lòng." Trình Chi Ngôn thấy Tiểu Thỏ cúi đầu, hắng giọng một cái, hướng tới đám học sinh xung quanh thanh âm thản nhiên nói.
"Ừ uh'm!!" Một đám học sinh lập tức gật đầu, đúng, trước kia khi đi học thầy giáo Trình nói qua.
"Nhưng tôi còn không có hướng cô thổ lộ qua." Trình Chi Ngôn mỉm cười, ánh mắt nhìn học sinh lớp học chính mình xung quanh, thấp giọng hỏi: "Các ngươi nói, muốn tôi thổ lộ hay không a??"
"Muốn muốn! Khẳng định muốn!!"
"Ôi... Người trong lòng thầy giáo Trình rốt cuộc là ai a, vậy mà vẫn còn chờ thầy giáo Trình tự mình đi thổ lộ, nói thật, thầy giáo Trình, nếu như là em, không cần thầy thổ lộ, em liền đi theo thầy!!"
" Đúng đúng!! Thầy giáo Trình, thổ lộ cùng cô, thu phục cô, chúng ta tuyệt đối đứng ở phía bên thầy!!"
Trong lúc này, những cái học sinh này đều đã thất thất bát bát nhiệt liệt thảo luận.
Trình Chi Ngôn cười cười, trong thanh âm mang theo mỉm cười chậm rãi nói: "Được rồi, một lát lúc tôi thổ lộ, các em làm chứng kiến cho tôi."
"Không thành vấn đề!!"
Mọi người hưng phấn mà cùng lúc nói ra đáp án.
"Chúng ta đây đi vào trước đi." Trình Chi Ngôn cười cười, ánh mắt ý vị thâm trường nhìn Tiểu Thỏ một cái, xoay người mang theo đám học sinh kia vào nhà.
Bởi vì tổng cộng đi gần năm mươi người ( mấy người học sinh trên đường uống nằm sấp xuống đã đi xe đi trở về), cho nên phục vụ sinh sắp xếp cho bọn họ một cái phòng siêu cấp VIP.
Bên trong phòng, một loạt sô pha thật dài từ một đầu kéo dài đến bên kia.
Tận cùng bên trong còn có một cái sân khấu nhỏ, phía trên bày hai micro, phía sau còn có cái giá trống, đàn điện tử, đàn ghi-ta, Bass cùng nhạc khí.
Chương 663: Thổ Lộ Của Anh 3
Trên trần nhà, đèn bảy màu mây tía càng không ngừng xoay tròn, nhiều màu sắc chiếu chiếu chiếu vào trên mỗi một gương mặt trẻ tuổi, tràn đầy hơi thở thanh xuân.
Có học sinh nam không chịu cô đơn ồn ào còn muốn tiếp tục tới mấy rương bia, thề không bỏ qua thầy giáo Trình không rời, cũng có học sinh nam không thể chờ đợi được ngồi ở phía trước máy hát bắt đầu chiếu ca khúc trên bảng xếp hạng, chọn một dãy bài xuống.
Các nữ sinh chọn cái sô pha bên trong tựa vào, một người kề tiếp một người toàn bộ ngồi xuống.
Các nam sinh còn lại là vây quanh Trình Chi Ngôn ngồi xuống sô pha ngay chính giữa.
Có mấy cái nam sinh bình thường liền có vẻ sinh động hát một chút ca khúc tiết tấu có vẻ vui, không khí toàn bộ gian phòng nhất thời sôi động.
Không biết là ai hô trước: "Thầy giáo Trình, tới một người!!"
Bên trong phòng, lập tức vang lên một mảnh liên tiếp tiếng quát tháo:
"Thầy giáo Trình, tới một người!!"
"Thầy giáo Trình, tới một người!!"
"Thầy giáo Trình, tới một người!!"
Đôi mắt Tiểu Thỏ nhất thời hướng tới Trình Chi Ngôn nhìn qua.
Trong đám người, anh chỉ là tư thế tùy ý ngồi ở chỗ kia, đôi mắt trong suốt sâu thẳm coi như ngôi sao trong trời đêm, an bình, thâm thúy.
Nhận thấy được ánh mắt Tiểu Thỏ, Trình Chi Ngôn quay đầu lại, trong ánh mắt mang theo một tia nhợt nhạt địa ý cười nhìn cô, đôi môi mỏng tại thời điểm mọi người không có chú ý, hướng tới Tiểu Thỏ không tiếng động giật giật.
Đèn... Hỏa...??
Đèn... Anh...??
Cùng...Anh??
Tiểu Thỏ học hình dáng của miệng Trình Chi Ngôn khi phát âm, cẩn thận nhận một hồi lâu, mới hiểu được thì ra anh muốn nói hai chữ là "Chờ anh", nhưng mà... Anh để cho cô chờ anh cái gì a??
Trình Chi Ngôn quay đầu lại, giữa tiếng học sinh ồn ào nhiều như vậy, động tác tao nhã hướng tới máy hát đi tới.
Mấy vị nam sinh vốn ngồi ở trước mặt máy hát lập tức đứng lên, đem vị trí tặng cho Trình Chi Ngôn.
Nhưng mà chốc lát, trên màn hình lớn liền cắt đến chỗ bài hát Trình Chi Ngôn chọn đó.
Trong mắt Tiểu Thỏ tò mò hướng tới trên màn hình nhìn qua, phía trên kia rõ ràng biểu hiện bài hát: Không mở miệng được.
Bài hát này...
Tiểu Thỏ hơi run sợ một phen, là rất nhiều năm trước, lần đầu tiên cô cùng Trình Chi Ngôn trở về quê nhà anh đón năm mới, anh cho cô nghe, nhưng mà nhiều năm như vậy, cô cũng chưa từng có nghe qua Trình Chi Ngôn ca hát...
Trình Chi Ngôn cầm micro đứng ở nơi đó, đôi mắt nhàn nhạt đảo qua Tiểu Thỏ, sau đó cười hướng tới bạn cùng lớp nói: "Bài hát này... Là anh vẫn muốn hát cho em nghe."
"A... A... A... A...!!! Thầy giáo Trình!!"
"Thầy giáo Trình cố lên!! Chúng ta giúp đỡ thầy!!"
Đôi mắt Tiểu Thỏ nhìn Trình Chi Ngôn, rõ ràng hoàn cảnh chung quanh ồn ào lại tranh cãi ầm ĩ, nhưng mà cô lại cảm thấy toàn bộ thế giới giống như đều đã lâm vào một mảnh an tĩnh, ngọn đèn đẹp mắt xẹt qua bóng dáng anh cao ngất, mà bộ dáng anh mặt mày dịu dàng lại khắc ở sâu trong lòng cô.
Một hồi khúc nhạc dạo du dương quen thuộc qua đi, bên tai cô vang lên thanh âm Trình Chi Ngôn trầm thấp trong veo mà lạnh lùng.
"Mới rời khỏi không bao lâu, mà bắt đầu lo lắng hôm nay em qua được tốt hay không, chỉ tấm hình là em, nhớ em nghĩ đến ngủ không được, miệng đô đô bộ dáng khả ái kia, còn có mùi hương trên người em, hạnh phúc của anh là em, nhớ em nghĩ đến đều đã cười, không có em anh có nhiều khó khăn, không có em anh có nhiều phiền muộn, xuyên qua tầng mây, anh thử cố gắng hướng em chạy trốn, yêu thương đưa đến, em cũng đã ôm ấp người khác..."
Chương 664: Thổ Lộ Của Anh 4
" Chính là không mở miệng được để cho em biết, anh nhất định sẽ che chở em, cũng đùa em cười, em có nhiều quan trọng với anh, anh hối hận không để cho em biết, yên lặng nghe em làm nũng, nhìn em ngủ, cho đến già đi..."
" Chính là không mở miệng được để cho em biết, chính là vài câu đơn giản như vậy, anh không được, cả trái tim treo ở giữa không trung, anh chỉ có thể xa xa nhìn, những thứ này anh ta đều đã làm được, nhưng người kia đã không phải anh..."
Giai điệu mang theo một chút ưu thương chậm rãi trôi nổi ở trong không khí, tiếng Trình Chi Ngôn cúi đầu hỗn hợp bài hát này du dương, một tia chui vào trong tai mỗi một học sinh.
Trong nháy mắt đó, tựa hồ mỗi người đều đã cảm nhận được thầm mến khổ sở cùng lòng chua xót.
Rõ ràng có thể thấy, lại không thể đi dắt tay người kia.
Rõ ràng thích cô, lại chỉ có thể giữ ở trong lòng, không dám nói cũng không có thể nói.
Rõ ràng mỗi một lần đều có thể ở trong đám người chen chúc tìm đến bóng dáng của cô, lại ở trong nháy mắt đó cô nhìn hướng chính mình, nhanh chóng dời ánh mắt.
Mà đôi mắt Trình Chi Ngôn từ trước đến nay trong suốt thâm thúy vậy mà cũng bởi vì hát bài hát này nhiễm lên một tầng nhàn nhạt u buồn, dưới ánh đèn, bóng dáng anh cao ngất vậy mà làm cho người ta có một loại cảm giác độc lập.
Đợi cho kết thúc, đám học sinh kia cũng đều đắm chìm giữa cảm xúc ưu thương yêu thầm, không thể tự thoát ra được, sau một lúc lâu, mới có người phục hồi tinh thần lại, dẫn đầu vỗ tay lên.
Trình Chi Ngôn ảm đạm cười, đối với micro nói một tiếng "Cảm ơn".
"Thầy giáo Trình, lại hát một bài đi."
"Thầy giáo Trình, rốt cuộc thầy thích người nào nha, có thể lộ ra một phen hay không, em nghe bài hát kia đau lòng."
" Đúng a, thầy giáo Trình, không phải nói muốn thổ lộ sao??"
Trong phòng được bao yên lặng rất lâu, nhất thời lại vang lên từng tiếng một ân cần hỏi.
Trình Chi Ngôn cười cười, không có trả lời vấn đề bọn họ, mà là thản nhiên nói: "Tôi đây lại hát cho các em vài câu đi."
"Được."
Trong ánh mắt của mọi người, anh buông micro trong tay ra, đi đến vũ đài nhỏ trước phòng, đưa tay cầm đàn ghi-ta treo trên tường xuống, sau đó nhẹ nhàng gảy vài cái, điều chỉnh âm một phen, ngồi xuống ghế nhỏ phía trước micro.
Ngón tay anh thon dài trắng nõn gảy trên dây đàn ghi-ta một phen, một đoạn tiếng đàn ghi-ta du dương nhất thời theo đầu ngón tay của anh trút xuống ra ngoài.
Khúc nhạc dạo đơn giản qua đi, Trình Chi Ngôn cúi đầu mở miệng hát:
" Nhìn không thấy nụ cười của em, anh làm sao ngủ được, bóng dáng của em gần như vậy, anh lại ôm ấp không tới, không có trái đất, mặt trời vẫn lại là sẽ chuyển động, không có lý do gì, anh cũng có thể chính mình đi..."
Ngay lúc cả tất cả mọi người nghiêm túc nghe anh ca hát, nhưng là Trình Chi Ngôn im bặt.
Anh một tay cầm đàn ghi-ta, một cánh tay kia ngừng ở trên dây đàn, sau đó cười hướng tới đám học sinh kia nói: "Hát xong rồi."
"Gì!?"
"Thầy giáo Trình, thầy hát xong bài hát này a, làm sao hát vài câu liền không có a??"
"Tiếp tục thôi, thầy giáo Trình, thầy hát thật sự rất êm tai a."
Trình Chi Ngôn nhìn đám học sinh kia, cười cười, đứng lên vừa treo đàn ghi-ta trở về trên tường, vừa hướng tới bọn họ thản nhiên nói: "Vừa rồi tôi đã nói chỉ hát vài câu rồi."
"Thầy giáo Trình, thầy hát phải là thầm mến a!!"
"Thầy, không dám thổ lộ a?"
"Đúng rồi, không dám để chúng em chứng kiến a??"
Những cái học sinh này sửng sốt vài giây, lại bắt đầu hướng tới Trình Chi Ngôn ồn ào, nhao nhao ồn ào muốn cho anh thổ lộ cùng người thầm mến.
Chương 665: Thổ Lộ Của Anh 5Trình Chi Ngôn ngồi ở trên ghế nhỏ, đôi mắt trong suốt mỉm cười nhìn những bạn học đó trước mắt, trầm mặc, không nói gì.
PlayUnmuteProgress: 0%Remaining Time-0:00Fullscreen
Sau một lúc lâu, anh nhẹ nhàng ho hai tiếng, thanh âm trầm thấp mà dịu dàng hướng tới bọn họ hỏi: "Ngộ nhỡ cô từ chối tôi, làm sao bây giờ??"
"Làm sao có thể!! Thầy giáo Trình ưu tú như vậy, người nữ sinh kia không mắt như vậy mới từ chối thầy a!!"
"Thầy giáo Trình, không phải sợ, ngộ nhỡ bị từ chối, còn có nhóm người chúng em!!"
"Thầy giáo Trình, chúng ta ủng hộ thầy!!"
Những cái học sinh này nhìn trên khuôn mặt thanh tú suất khí Trình Chi Ngôn, lộ ra một tia chờ mong mà lại khiếp đảm, nháy mắt một đám tình yêu tràn đầy nhao nhao cổ động cho anh.
Trình Chi Ngôn hơi hơi hạ mắt, nhìn giống như là bộ dáng do dự, cuối cùng, anh rốt cục ngẩng đầu lên, cúi đầu hướng tới bọn họ nói: "Được rồi, tôi đây gọi điện thoại hướng cô thổ lộ đi..."
"Thầy giáo Trình! Cố lên!!"
Tất cả học sinh đều đã chờ anh.
Phòng vốn cãi nhau lập tức liền yên tĩnh trở lại, còn có người đem ca khúc đang phát ở trên màn hình tạm dừng.
Trình Chi Ngôn tựa hồ là chần chờ một phen, sau đó chậm rãi lấy di động của mình từ trong túi ra.
Mọi người ở đây nhao nhao ngừng thở, trơ mắt nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của Trình Chi Ngôn tại màn hình điện thoại di động ấn, sau đó, tựa hồ là đè xuống phím gọi.
Xung quanh nháy mắt một mảnh yên tĩnh.
Ngay sau đó, có một đạo tiếng nhạc vui vẻ vang lên giữa bọn họ." Khách quan không thể, anh tựa vào càng ngày càng gần, ánh mắt anh đang nhìn chỗ nào, còn làm bộ lạnh như vậy, khách quan không thể, đều do ta sinh mỹ lệ, khí chất lại như vậy, cẩn thận tôi thật sự tức giận..."
Nháy mắt ánh mắt mọi người hướng tới Tiểu Thỏ nhìn qua.
Trước mắt bao người, Tiểu Thỏ cúi đầu nhìn thoáng qua di động của mình, bốn chữ to "Nước chanh ca ca" trên màn hình, ở ngọn đèn mờ tối phòng được bao có vẻ vô cùng bắt mắt.
Này này này...
Này rốt cuộc diễn tuồng nào a...
Tiểu Thỏ nhìn di động của mình, lại nhìn Trình Chi Ngôn ngồi ở trên ghế nhỏ, nháy mắt không biết nên làm cái gì bây giờ.
"Bạch Tiểu Thỏ, nghe điện thoại a..."
Giữa một mảnh tối đen, không biết là ai, mở miệng nói một câu như vậy.
Hai tay Tiểu Thỏ nắm chặt di động của mình, tim đập nhanh cơ hồ muốn từ trong cổ họng bung ra, cô chần chờ một phen, ngón tay nhẹ nhàng điểm nút nghe một cái, sau đó đưa điện thoại di động đặt đến bên tai, nhẹ nhàng mà "Uy" một tiếng.
Ánh mắt mọi người, nháy mắt lại từ trên người Tiểu Thỏ chuyển dời đến trên người Trình Chi Ngôn.
"Tiểu Thỏ." Trình Chi Ngôn dán di động ở cạnh lỗ tai, ánh mắt thâm trầm nhìn Tiểu Thỏ, thanh âm trầm thấp mà ôn nhu hướng tới cô chậm rãi nói: "Có chút nói, anh muốn nói với anh."
"..."
Tiểu Thỏ dùng lực nuốt nước miếng một phen, thanh âm bởi vì hồi hộp mà mang theo một tia run rẩy hướng tới điện thoại nói: "Anh...Anh nói..."
"Em có biết, mặc dù bình thường em luôn luôn gọi anh là anh nước chanh, nhưng thực ra hai người chúng ta không có quan hệ huyết thống." Trong đôi mắt Trình Chi Ngôn tràn đầy đều là dịu dàng, khóe môi của anh gợi lên đường cong mờ, thanh âm thong thả mà dồi dào từ tính hướng tới điện thoại tiếp tục nói: "Từ một năm em ba tuổi kia, lần đầu tiên xuất hiện tại trước mặt anh khi đó, ánh mắt của anh liền dừng lại ở trên em. Nhiều năm qua như vậy, anh cùng em từ từ lớn lên, nhìn em khóc, nhìn em cười."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro