Chương 143: Con nuôi
Edit: Graycat2411
Rốt cuộc Nhạc Hồng gọi đám con nuôi vào phòng ngủ của cô ta nhằm mục đích gì, dao gọt hoa quả tỏ vẻ không rõ, chỉ nói: "Chắc là làm chuyện ghê tởm, bọn họ mỗi ngày đến khi tiến vào căn phòng ấy đều tràn đầy sợ hãi, hơn nữa, luôn có người vì lý do 'bệnh' mà chết!"
“Người mẹ thân ái của tôi....” Dương Tiểu Dương lặp lại câu nói kia của Chu Đại Chí, “Sao ta nghe kiểu gì cũng thấy nổi hết cả da gà vậy?”
Có lẽ đối với bọn họ mà nói, người mẹ này không phải là đại diện cho một người ôn nhu chăm sóc, mà đại diện cho ý nghĩa, ma quỷ lại tới rồi.
Ở trong đám con nuôi, Nhạc Hồng thích nhất hai đứa nhỏ, một là Nhạc Văn, một tên Nhạc Trí, đều là những đứa có vẻ ngoài đẹp đẽ, giọng nói lại cực ngọt người gặp người thích, Nhạc Trí nhỏ tuổi nhất, mới lên tám, hướng nội và rất hiểu chuyện, cũng vì vậy mà Nhạc Hồng cực kì thích cậu bé này.
Sau đó, khi Nhạc Hồng dần "cho đi" những đứa con nuôi khác, chỉ để lại mỗi hai cậu bé này bên mình. Hơn nữa còn hứa sau khi chết, di sản của cô ta sẽ chọn một trong hai người họ thừa kế, "Trong hai người các con, chỉ có thể chọn một để kế thừa gia sản của 'mẹ' thôi!", người kia tuy rằng đã lớn tuổi nhưng vẻ bề ngoài mỹ lệ vẫn như cũ, váy đỏ dài chấm đất, bà ta ùy gối bên chân hai đứa nhỏ, nở nụ cười mê người nhưng mười phần lạnh lẽo. “Nhớ kỹ, chỉ có một người.”
Dao gọt hoa quả lẩm bẩm hồi tưởng: "Trên người họ lúc nào cũng có thương tích, tuy là 'con' nhưng thường xuyên bị phạt nặng, khi bị nhốt vào phòng tối, khi bị nhịn đói, khi bị đòn hiểm, khắp người không chỗ nào lành lặn nguyên vẹn.”
“Sau lại như vậy?” Dương Miên Miên nhịn không được hỏi.
“Sau lại?” Dao gọt hoa quả bình tĩnh nói, “Nhạc Văn nhất thời thất thủ, đem tôi đam vào bụng bà ta, máu chảy lênh láng, hắn choáng váng vô thức cứ một lần rồi một lần đâm tới, sau cùng, đến cả ruột cũng lộ ra ngoài. Bà ta có cầu xin, có van nài hắn buông tha, nói rằng bà ta sẽ đem tất cả tài sản cho hắn, nhưng Nhạc Văn nghe không vào, hắn đã giết chết bà ấy.”
Khó có thể tưởng tượng ngày đó ở ngôi biệt thự kia đã xảy ra việc gì, đến nỗi một đứa trẻ suốt ngày nịnh nọt bà ta lại không thể khống chế được bản thân, vơ lấy dao gọt hoa quả, liều mạng đâm vào bụng người mẹ nuôi ấy, một dao, lại thêm một dao, như thể đang phát tiết tất cả những oán hận lâu nay tích tụ.
Dương Miên Miên suy tư: "Sau đó?"
“Nhạc Văn ngồi lặng trên đất thật lâu, mãi cho đến khi thấy 'mẹ nuôi' không còn hô hấp, hắn đứng lên muốn hủy tất cả chứng cứ, hắn bước đi, sau đó tôi thấy Nhạc Trí bước vào, đứng trước mặt Nhạc Hồng một hồi, ngẩn ra, xong lại nhanh chóng xoay người chạy đi, nhưng không đến một phút đã trở lại, mang tôi theo. Chúng tôi chưa từng quay trở lại biệt thự kia, ho đến khi thấy tin tức được đăng trên báo.”
Nhạc Trí vì sao mang dao gọt hoa quả đi đã không thể nào rõ được, có lẽ.... cậu ta biết rằng khi Nhạc Văn quay lại không thể nào bỏ qua cho cậu, một đứa trẻ xưa nay trầm mặc hướng nội nhưng thật ra điều gì cậu cũng hiểu rõ, Nhạc Văn hoàn toàn không phải một đứa bé ngoan như bề ngoài, thi thoảng bất chợt nhìn anh ta, cậu có thể thấy rõ trong mắt người này toàn thù hận, hung ác, nham hiểm và cực đoan.
Cho nên cậu cũng không thấy kỳ quái khi Nhạc Văn sẽ đi đến bước đường này, Nhạc Trí trong lòng hỗn loạn, khi nhìn thấy thi thể lần đầu vì được giải thoát nhưng lại có sợ hãi, nhưng rất nhanh cậu ý thức được Nhạc Hồng đã chết, tài sản lại chỉ có thể chọn ra một người kế thừa, Nhạc Văn sẽ khoing tha cho cậu ta.
Muốn nhân cơ hội này chạy trốn, chạy thật xa, cậu đã thành công, cậu trốn chạy, cho rằng chỉ cần chạy ra ngoài, thoát khỏi nơi này trở về với thế giới bên ngoài, nhưng rất nhiều năm về sau cậu mới biết được, cả đời hai người vẫn không thể nào thoát khỏi bóng ma về cái chết của Nhạc Hồng.
Bọn họ thống hận bà ta, sợ hãi bà ta, một lần, thêm một lần giết chết các cô gái mặc hồng y, như thể muốn chứng minh rằng, bọn họ đã không còn là những đứa trẻ không có năng lực phản kháng như lúc trước.
Giết chóc khiến cho bọn họ tạm thời thoát khỏi sợ hãi, nhưng về sau họ lại phát hiện ra, việc này không cách nào dừng lại, suốt cả cuộc đời, cơn ác mộng này vĩnh viễn quấn quanh họ, nhưng bất quá là uống rượu độc giải khát mà thôi.
Nghe xong chuyện này, Dương Miên Miên nhịn không được cảm khái: “Thật là làm bậy quá.” Cô cũng có chút tò mò, “Nhạc Hồng rốt cuộc đã làm ra chuyện gì mới khiến cho hai người con nuôi này hận bà ta thấu xương.”
Kinh Sở không quá rối rắm với vấn đề này, anh đã phá án nhiều năm như vậy, việc kỳ quái nào chưa từng gặp qua, anh có thể đoán được phần nào, nhưng lại sợ nói ra làm ô uế tai cô: "Xem tuổi tác, có lẽ người tên Nhạc Trí chính là Chu Đại Chí, hắn ta vì né tránh Nhạc Văn nên mới nhiều lần thay đổi thân phận, hình dạng.”
Thu thập được manh mối chính xác này, những sự việc tiếp theo cũng dễ dàng tra hơn, không bao lâu, Nhạc Bình đã tra được thêm về Nhạc Văn: "Sau khi Nhạc Hồng chết, Nhạc Văn thừa kế toàn bộ tài sản, mười mấy năm trước chính là một phú thương nổi danh, vẫn luôn sống tại huyện Trạch Sơn, dựa vào thời guan, thời gian hắn ta đầu tư vào nhà máy sản xuất thực phẩm ở huyện Trạch Sơn cũng là lúc Thi Học Binh chuyển trường.”
“Kia nói cách khác, hắn rất có khả năng là hung thủ trong vụ án ở huyện Trạch Sơn?". Đại Gia bừng tỉnh.
Bạch Bình di chuyển con chuột, đột nhiên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Nhạc Văn 5 năm trước xảy ra tai nạn giao thông, chuyện này báo chí lúc ấy còn nháo một đợt rần rộ, ghi chép bệnh án cho thấy, hắn ta phải cắt bỏ chi.”
“Thời gian này, cùng với những vụ án ở Trạch Sơn đột nhiên ngừng lại hoàn toàn khớp.” Thường Nhạn nói xong, quay đầu nhìn Kinh Sở.
“Xem ra, chúng ta là không thể không đi thăm hỏi vị phú thương này một chút rồi.”
Sau khi bị tai nạn Nhạc Văn vẫn luôn sống tại biệt thự ngoại thành huyện Trạch Sơn, hắn ta đầu tư rất nhiều hạng mục ở đây, là người 'có ân lớn' với nơi này, năm đó đài truyền hình đến phỏng vấn rất nhiều lần.
Hoàng Húc ngồi trong xe nhìn thấy cảnh vật quen thuộc, khó tránh khỏi sinh cảm khái: “Năm đó sao tôi lại không chút nghi ngờ nào với con người này chứ, nếu không ngay từ lúc đó đã có thể giải thích được vì sao tên sát thủ liên hoàn kia lại đột nhiên biến mất không dấu vết.”
“Nhạc Văn có một người con nuôi." Kinh Sở lục xem mấy folder, bên trong là bản sao giấy nhận nuôi, "Từ mười mấy năm trước rồi".
Hoàng Húc cả kinh: “Hắn ta ngay từ lúc ấy đã bắt đầu bồi dưỡng người thừa kế?”
“Có lẽ là bắt chước theo Nhạc Hồng, hơn nữa Nhạc Văn vì tàn tật nên không thể sinh con." Kinh Sở đã điều tra qua ghi chép bệnh án của gã, "Vết thương cũ năm xưa".
Hoàng Húc một lúc lâu sau mới có thể lý giải: "Nếu nói như vậy, Chu Đại Chí……”
“Hắn ta cũng chưa từng quen bạn gái, cũng không có con, người khác thì luôn đều cho rằng hắn ta bởi vì quá thành thật chất phác, nhưng chân tướng có lẽ là hắn với Nhạc Văn giống nhau, thân mang tật không muốn để lộ." Kinh Sở làm biểu tình tỏ vẻ đàn ông các cậu cũng biết mà.
Hoàng Húc quả nhiên ngầm hiểu, cậu cầm lên tấm ảnh của Nhạc Hồng: "Xem ra người đàn bà giàu có này cũng không muốn người ngoài biết bà ta có sở thích quái đản như vậy, thật là, nhà giàu thì lắm tật xấu.”
Kinh Sở: “……” Nhà anh không có, dù sao cứ làm người như kỳ ba là được.
Từ nội thành Nam lái xe đến huyện Trạch sơn cũng mất tần hai giờ, tuy nơi đây mang tiếng là đã thuộc Nam thành nhưng hai bên khác nhau rất lớn, một bên toàn bê tông cốt thép, bên kia chỉ thấy toàn cây xanh, mấy tòa nhà cao cũng hiếm, tầm nhìn thoáng đãng, dọc theo hai bên đường dễ dàng bắt gặp mấy nhà xưởng gua đình, Hoàng Húc đối chiếu tư liêun rồi nói: "Số nhà xưởng ở đây Nhạc Văn đầu tư vào không ít đâu."
“Cho nên lần này đi chúng ta chỉ thăm hỏi thử, không có chứng cứ, rất khó thực hiện các bước tiếp theo. ”
Biệt thự Nhạc Văn ở vùng ngoại ô, hoa thơm chim hót, tảng lớn xanh hoá đem khí thải nhà xưởng bên ngoài ngăn lại, có thể nói là một nơi yên tĩnh trong lành hiếm thấy.
Biết được có người muốn tới, quản gia của biệt thự sớm ra chờ, Nhạc Văn cũng không làm bộ làm tịch, nhanh chóng ra gặp họ, ông ta ngồi trên xe lăn, vẫn tây trang giày da gọn gàng, tinh thần có vẻ khá.
Nghe nói, căn biệt thự này đã được trùng tu lại, Nhạc Văn làm vậy nhằm mục đích gì? Là để cho người đàn bà đã xuống địa ngục kia thấy hay sao, rằng hắn ta giờ đây đã xoay người, hắn từ một kẻ thấp hèn khốn cùng đã bay lên cao?
Nếu là thật sự như thế, hắn cần gì cứ lặp lại việc giết hại những người giống bà ta.
“Chào Nhạc tiên sinh,” Kinh Sở duỗi tay, mười phần khách khí, “Lần này tới quấy rầy ông, là muối hỏi thăm một chút về mẹ ông, Nhạc Hồng.”
Nhạc Văn biểu lộ ra nghi hoặc vừa đủ: “Mẹ tôi đã qua đời nhiều năm, vụ hỏa hoạn hơi hai mươi năm về trước đã chôn vùi sinh mệnh bà ấy.” Hắn lộ ra vẻ tổn thương.
“Tình cảm của ông với bà Nhạc nhất định rất tốt đúng không." Kinh Sở mỉm cười nhìn hắn.
Hai mắt Nhạc Văn đỏ sòng sọc, nước mắt thỏa sức rơi: "Mẹ Nhạc tuy không phải mẹ ruột của tôi, nhưng lại coi tôi như con ruột mà nuôi nấng, nếu không có bà ấy, tôi vẫn chỉ là một cô nhi không có nhà để về.”
Kinh Sở không phản ứng: “Tôi nhớ rõ năm đó bà Nhạc đã thu dưỡng hai người, sao bây giờ không thấy vị Nhạc tiên sinh kia?”
“Người cậu nói là em trai tôi," Nhạc Văn nhàn nhạt đáp, "Lúc mẹ còn sống cậu ta khônh nghe lời, bị mẹ phạt không cho ăn cơm, trong lúc tức giận đã bỏ nhà đi, từ đó về sau vẫn không trở lại.”
Kinh Sở phối hợp với lời ông ta, đưa ảnh Chu Đại Chí ra: "Phiền ông xem qua, đây có giống em trai đã thất lạc của ông?”
Vẻ ngoài của Chu Đại Chí so với năm xưa đã thay đổi nhiều, dù gì hắn cũng không tiếc chỉnh dung để tránh tai mắt của Nhạc Văn, khi ông ta nhìn bức ảnh, gương mặt có chút mơ hồ: "Em trai tôi từ nhỏ đã rời đi, tôi không còn nhận ra bộ dáng của nó nữa, xin lỗi cậu cảnh sát, không thể giúp được các người.”
“Không quan trọng.” Kinh Sở tất nhiên không phải tới để Nhạc Văn nhận người,anh cẩn thận quan sát biểu tình của Nhạc Văn, khi ông ta thấy bức ảnh hoàn toàn không chút khẩn trương, không nghi ngờ chỉ bình tĩnh ứng đối.
Điều này tức là? Có lẽ, ông ta sớm biết Chu Đại Chí chính là Nhạc Trí, nhưng bởi vì người đang bị giam ở ngục, vô hình chunh trở thành lớp bảo vệ tốt nhất cho Chu Đại Chí, Nhạc Văn vì nóng lòng khi biết hung khí xuất hiện nên phái người tới ngân hàng Tâm An.
Ônh ta không phải Dương Miên Miên, nên không có cách nào trực tiếp thông qua đồ vật biết được tin tức chìa khóa, chắc cũng tiêu phí không ít công phu mới tìm được.
Chỉ là lúc ấy, sao ông ta không trực tiếp lấy đi? Là vì không kịp, hay cố ý lưu lại để dụ Dương Miên Miên ra.
Nếu là vế trước, mọi chuyện cũng trở nên dễ hiểu. Nhóm đồ vật không nhắc tới người đên hôm đó là ai, dù sao chúng nó cũng như mấy đứa nhóc, lúc ấy Dương Miên Miên hỏi chính là ai là hủ chìa khóa, có lẽ bọn nó cũng không biết.
Nhưng nếu là người sau, có khả năng hắn ta đã từng tiếp xúc vơi Chu Đại Chí hay không, rồi từ chỗ Chu Đại Chí biết về Dương Miên Miên?
Kinh Sở nghĩ hồi lâu, vẫn là ý sau có khả năng hơn. Nếu không sẽ không thể giải thích tại sao lúc ấy ở ngân hàng, hắn ta nghe được Dương Miên Miên tới mới chủ động từ bỏ.
Có lẽ, điều hắn ta hy vọng chính là giết chết người thừa kế của Chu Đại Chí, sau đó danh chính ngôn thuận lấy hung khí trở về, để Nhạc Trí chạy trốn là điểm thất bại nhất trong cuộc đời Nhạc Văn, và ông ta nhất định phải sửa bằng được cái lỗi này.
“Tôi nghe nói ông Nhạc đây cũng thu dưỡng con nuôi, không biết hôm nay có ở đây không?" Kinh Sở như vô ý hỏi.
Nhạc Văn bình tĩnh mỉm cười: “Đứa nhỏ ấy đang học tập ở Nam thành, cuối tuần mới trở về.”
“Không biết là đại học nào?”
“Đại học Nam thành.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro