Chương 217: Lấy toàn bộ
Edit: Nại Nại
(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)
___内内___
Ba người Khâu Sơ Hạ còn đang tám chuyện về không gian, Hạ Thần Đông và Hà Ưu Ưu cũng lần lượt thức dậy.
Từ lúc rời khỏi homestay kia thì mọi người đã lâu rồi chưa được ngủ thẳng giấc trên giường thoải mái như vậy.
Huống chi tầng này còn rộng rãi thoáng đãng, không phải dã ngoại, càng biết hiện tại rất an toàn cho nên quả thật y như thiên đường.
Buổi sáng Đổng Hạnh không nỡ đánh thức Hà Ưu Ưu cho nên đành phải kéo Khâu Sơ Hạ đáng thương thay thế, chia sẻ tấm lòng lo lắng cho người anh em của bản thân.
Vẻ mặt Diệp Trạch Thu đầy hưng phấn làm Khâu Sơ Hạ và Đổng Hạnh cũng cười theo, như thể đã thấy con đường tương lai rộng mở phía trước.
Hạ Thần Đông cầm bình nước và bàn chảy đánh răng cùng với kem đánh răng, đang chuẩn bị tìm một góc nào đó rửa mặt một chút, vừa lúc nghe thấy Diệp Trạch Thu nói vậy thì chạy đến trước mặt anh, hai mắt tỏa sáng lấp lánh đánh giá anh, trên mặt viết mấy chữ thật ư? Tốt quá rồi!
Hà Ưu Ưu mơ màng xoa xoa đôi mắt của mình, tầm mắt đảo qua một đám người đứng thành một đám bên kia, thuần thục đi tới nắm lấy góc áo của Khâu Sơ Hạ, lắc lắc, đôi mắt híp híp cong cong với cô.
Khâu Sơ Hạ hiểu xoa xoa mái tóc rối của cô ấy, giống như người chị gái mỉm cười gật đầu: "Hiểu rồi, dẫn em đi rửa mặt nhé, thuận tiện chải tóc cho em luôn. Nếu không thì cột tóc lên nhé? Để xõa vừa rối vừa nóng nữa."
Khi Đổng Hạnh nhìn thấy Hà Ưu Ưu đi tới, còn cố ý trưng ra gương mặt tươi cười xán lạn như ánh mặt trời, nhưng khi hắn thấy cô ấy lại đi thẳng tới Khâu Sơ Hạ, cười người hắn giống như bị sét đánh, ngu người đứng đực ở đó.
Đương nhiên hắn không biết, hắn thường xuyên ngồi ở ghế phụ, là người chịu trách nhiệm làm GPS sống.
Còn ở phía sau xe vận tải, người chăm sóc cho Hà Ưu Ưu luôn luôn là Khâu Sơ Hạ.
Tuy rằng Tôn Cẩm Nhu muốn giúp đỡ, nhìn tính tình cô ta thấy thì rộng rãi đó, nhưng thực tế rất tùy tiện, không có thận trọng như Khâu Sơ Hạ, đương nhiên Hà Ưu Ưu càng thích nhìn Khâu Sơ Hạ đẹp trai cool ngầu lại còn dịu dàng như này rồi.
"Ở thời điểm mà tôi không biết, đã xảy ra cái gì hả?" Đổng Hạnh không làm gì được Khâu Sơ Hạ, người đàn ông của cô bây giờ là đại gia, hắn còn có thể làm cái gì bây giờ? Hắn cũng rất tuyệt vọng đấy được không!
Đến tận bây giờ hắn còn không có quyền lợi càu nhàu thẳng mặt, chỉ có thể trơ mắt nhìn Khâu Sơ Hạ dắt Hà Ưu Ưu đi mất, thấp giọng than thở.
Hạ Thần Đông cười ẻ, ánh mắt đồng tình nhìn hắn vài lần, đi tìm một góc khác rửa mặt.
"Sợ cái gì, cô gái của tôi chăm sóc cho cô gái của cậu không phải càng tốt hơn à?" Diệp Trạch Thu đi xuống giường, hoạt động gân cốt, chỉ chỉ dưới lầu: "Đi thôi, đi lấy đồ với tôi nào, muốn cái gì thì nói với anh trai nhe!"
Câu này làm Đổng Hạnh rầu rĩ không vui lập tức đầy máu sống lại, tung tăng đi theo phía sau Diệp Trạch Thu, đếm đầu ngón tay tính toán: "Cần có món chính, nhu yếu phẩm sinh hoạt, còn có quần áo, đồ dùng của con gái. Nước, còn có đồ ngọt quan trọng nhất."
Diệp Trạch Thu cười liếc xéo hắn: "Còn cần quần áo? Cậu định đi trình diễn thời trang hả?"
"Lỡ như mùa đông lạnh rất lạnh rồi sao? Trong tiểu thuyết toàn viết vậy đó, phòng còn hơn chữa mà."
Câu nói như không đàng hoàng lại làm Diệp Trạch Thu tán thành gật đầu, rảnh rỗi không có việc gì anh cũng thích xem tiểu thuyết, còn từng hy vọng khát khao mạt thế đến, để cho anh có được tự do.
Thế mà mạt thế đến thật rồi, sau khi trải qua sự tàn khốc nhất của đời người, mới hiểu ra thời đại hòa bình đáng quý cỡ nào.
"Bây giờ là mùa hè, chúng ta cần phải đi tìm nhà kho để tìm quần áo mùa đông tồn kho trong đó. Tóm lại có thể lấy được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu."
"Đúng đúng! Cần phải lấy đủ." Đổng Hạnh đi theo vuốt lông ngựa bên cạnh anh, còn đúng lý hợp tình nói: "Lấy hết, lấy hết, lấy hết toàn bộ luôn."
Diệp Trạch Thu thấy hắn gác đêm cả đêm không ngủ mà còn có tinh thần tốt như vậy, biết hắn vì đã nắm chắc dị năng không gian trong lòng, nên hưng phấn quá mức.
Anh cũng y vậy, lúc trước chỉ có dị năng tốc độ, anh vẫn luôn suy nghĩ xem làm sao để cho Khâu Sơ Hạ một cuộc sống càng ngày càng tốt.
Bây giờ, anh liều mạng một lần, có thể làm được rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro