Chương 298: Tạm biệt
Edit: Nại Nại
(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)
___内内___
Đội Khâu Sơ Hạ đi lên trên tầng, không hề cố tình thả nhẹ bước chân, lúc đi ngang qua tầng 8, Trịnh Hồng đang đứng ở cửa cầu thang hút thuốc, khuôn mặt ẩn dấu sau màn khói thuốc cho nên không nhìn thấy rõ sắc mặt.
Nghe thấy tiếng bước chân, thăm dò nhìn tới thì thấy đội Khâu Sơ Hạ, nhanh chóng ném tàn thuốc xuống mặt đất, lấy mũi chân nghiền nát nó, cười với cô: "Động tác của tụi em nhanh thật."
Nói xong Khâu Sơ Hạ còn chưa nói gì, Trịnh Hồng giơ tay ra xua tan đi làn khói trước mặt: "Ha hả, lâu rồi không hút."
"Bọn em là tới chào tạm biệt." Khâu Sơ Hạ không thèm để ý cười lắc đầu, hơi gật đầu với chị ta rồi tiếp tục đi lên trên tầng.
Trịnh Hồng ngẩn người, rồi nhanh chóng thoải mái cười cười: "Cũng đúng, đi sớm một chút cũng tốt, đám người Hạ Vũ không có làm khó dễ gì tụi em chứ?"
"Không có, lúc đi lên cũng không có gặp. Nhưng mà khi đi ngang qua có cảm giác rất yên tĩnh, có lẽ là đang bận dọn dẹp rồi."
"Nói cũng đúng, tầng lầu này có rất nhiều phòng, cần thời gian để giải quyết sạch sẽ." Trịnh Hồng có chút không nỡ nhìn bọn họ đứng ở trên cầu thang: "Thuận buồm xuôi gió."
"Chúc các chị càng ngày càng mạnh." Khâu Sơ Hạ gật đầu với chị ta, vẫy vẫy tay: "Có duyên gặp lại."
"Có duyên gặp lại." Trịnh Hồng cười hào sảng, dứt khoát vẫy vẫy tay rồi xoay người lại: "Chúng ta đều cố gắng an ổn sống sót nhé."
"Đi thôi, đi lên nói một tiếng với Mao Nghị Thanh cho nhanh xong rồi chúng ta lập tức đi." Khâu Sơ Hạ đứng ở tại chỗ nhìn một hồi mới xoay người tiếp tục đi lên tầng.
Đi đến tầng 11 mới nghe thấy chút động tĩnh, có thể nhìn ra đám người này xử lý rất cẩn thậm, mới xử lý đến tầng 11.
Men theo giọng chỉ huy của Mao Nghị Thanh, đội Khâu Sơ Hạ đi đến bên cạnh anh ta, khiến anh ta lập tức cảnh giác: "Các cậu xử lý sạch sẽ nhanh vậy à?"
"Đúng vậy, từ tầng một đến tầng ba bọn tôi đều dọn sạch rồi, những thứ thiết bị linh tinh gì đó cũng không hề chạm vào, mọi người đi xuống lầu là có thể nhìn thấy ngay, chúng tôi là tới tạm biệt."
"Tạm biệt?" Mao Nghị Thanh khó hiểu nhíu mày, lắc lắc đầu: "Đội người của Hạ Vũ kia đúng là có chút quá đáng, nhưng căn cứ của bọn tôi..."
Khâu Sơ Hạ xua xua tay, ý bảo đừng nói nữa: "Không phải bởi vì bọn họ, mà là vốn dĩ chúng tôi đến đây tìm người, nhưng không tìm được người. Lần này đi ra ngoài làm nhiệm vụ với các anh cũng chỉ là xem như nhìn vào mặt mũi của chị Hồng nên giúp đỡ thôi. Chúng tôi đã định rời khỏi căn cứ từ lâu rồi."
Chuyện ngày hôm qua của đám người Hạ Vũ kia, Mao Nghị Thanh đã nhận thức được một chuyện rằng nhóm người trước mặt anh ta rõ ràng có thực lực rất mạnh mẽ, còn biết đối nhân xử thế, tính cách lại không tồi, phải rời khỏi căn cứ thật sự có hơi đáng tiếc.
Còn muốn khuyên hai câu, nhưng vừa nghe thấy Khâu Sơ Hạ nói vậy thì cẩn thận suy nghĩ một lát, cũng không miễn cưỡng nữa, ngược lại hào phóng gật đầu: "Các cậu cần vật tư gì không? Tôi có thể cung cấp một ít cho các cậu."
Anh ta thấy Khâu Sơ Hạ có hơi kinh ngạc nhìn anh ta một cái, cười cười: "Tôi chỉ là cảm thấy con người của các cậu không tồi, đáng để kết bạn. Nếu như có cần gì thì có thể nói, sau này nếu tìm được người rồi hy vọng các cậu có thể nghĩ đến căn cứ Đông Hà của bọn tôi đầu tiên."
Khâu Sơ Hạ chỉ là xuất phát từ lễ phép tới chào hỏi một tiếng thôi, huống chi một đám người Hạ Vũ kia còn bị cô làm thịt, cũng không biết trong căn cứ bọn họ còn có bạn bè thân thích gì linh tinh hay không, có lẽ Mao Nghị Thanh trở về cũng sẽ rất đau đầu.
Cả một đội dị năng không còn nữa, anh ta cũng cần phải cho căn cứ một lời giải thích đúng không? Vật tư cũng ngại lấy lắm.
"Không cần. Chúng tôi càng thích dựa vào chính bản thân mình hơn. Tôi chỉ đến nói với anh một tiếng thôi, miễn cho không từ mà biệt sẽ khiến anh lo lắng hoặc xảy ra phiền phức gì đó." Khâu Sơ Hạ lắc đầu với anh ta, rồi xoay người đi theo đám Diệp Trạch Thu.
Mao Nghị Thanh nhìn theo bóng dáng của bọn họ, nhịn không được bất đắc dĩ cười rồi hô to một tiếng: "Thuận buồn xuôi gió! Chúc các cậu đều tìm được người thân nhé!"
"Cảm ơn, chúc anh mỗi lần làm nhiệm vụ đều thuận lợi. Tạm biệt." Khâu Sơ Hạ hơi hơi nghiêng đầu đáp lại một câu rồi đi theo mấy người đồng đội rời đi.
Trong đó có một binh sĩ nhìn theo bóng dáng của bọn họ, nhẹ giọng hỏi: "Chúng ta có nên phái người đi xuống canh xe một chút không?"
"Không cần, dưới lầu có người gác rồi, hơn nữa bọn họ cũng không phải loại dị năng giả đó." Mao Nghị Thanh rất chắc chắn lắc đầu, phất tay: "Tiếp tục dọn sạch đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro