Chương 432: Cự Hoá giáng lâm
"Này... Tề Hạ..." Chu Lục cảm thấy có gì đó không ổn, "Có phải không ổn lắm không? Khâu Thập Lục đâu rồi?"
Một cảm giác lo lắng thoáng qua trong lòng cô, cô vừa định cúi đầu truyền âm thì bị Tề Hạ gọi lại.
"Không cần truyền âm, đi lấy trái cây đi." Tề Hạ nói xong quay đầu vào phòng, đưa tay lấy ba quả đào rồi quay ra.
Mấy người còn lại sau khi ngập ngừng một lúc cũng cầm trái cây trong phòng mình đi ra, vẻ mặt mỗi người đều không được tự nhiên lắm.
Tề Hạ nhìn những quả trái cây trong tay mọi người, lần lượt là ba quả thanh long đỏ rực, ba quả quýt nhỏ, ba quả đào, và... một quả lựu.
"Một quả lựu?" Tề Hạ nhíu mày nhìn La Thập Nhất, "Chuyện gì vậy?"
"Trong căn phòng kia tổng cộng chỉ có một quả lựu, đừng nói chuyện đó vội..." La Thập Nhất cau mày, vẻ mặt thận trọng nhìn chằm chằm Tề Hạ, "Thập Lục có chuyện gì, cô ấy đâu rồi...?"
"Bị bắt rồi." Tề Hạ nói, "Chuột đi lang thang trên hành lang đã gặp Mèo đi tìm thức ăn, nên bị bắt đi, chuyện này rất bình thường mà?"
"Bình thường...?" Vương Bát nghe xong nổi đầy gân xanh, chạy tới một bước tóm lấy cổ áo Tề Hạ, "Mẹ nó anh nói cái gì?! Bản thân anh soạn ra một đống kế hoạch chó má, kết quả bây giờ lại giả vờ bình tĩnh nói 'bình thường'?"
Tề Hạ lạnh lùng nhìn Vương Bát, nhẹ giọng nói: "Cậu có phát hiện ra một vấn đề không?"
"Vấn đề gì...?"
"Cậu một lòng vì bọn họ, kết quả chỉ nhận được vẻ mặt chán ghét khi yêu cầu họ hôn một cái." Tề Hạ nói với vẻ trêu chọc, "Tôi bịa ra một kế hoạch vớ vẩn, mặc dù tôi chẳng hứa hẹn gì, nhưng có người lại bằng lòng vì thứ 'bịa chuyện' này mà đi chết."
"Anh... mẹ nó anh..." Vương Bát cố hết sức trừng to mắt, đôi mắt đã đỏ ngầu, "Anh là cái thá gì? Dám đối xử với đồng đội của tôi như vậy?"
"Nhiều năm như vậy cậu giả vờ mặt dày có ích gì không?" Tề Hạ từ từ ghé sát lại gần tai Vương Bát, "Cho dù các người có giao tình bao nhiêu năm, tôi chỉ cần một câu nói là có thể hoàn toàn thay thế cậu, phế vật chính là phế vật, cậu hiểu không?"
Vương Bát rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, vung nắm đấm béo ú của mình nhắm thẳng vào mặt Tề Hạ.
Tề Hạ lùi một bước tránh được cú đấm, bên tai vang lên một câu nói: "Nhóc lừa đảo, chỉ khi làm như vậy mới phát lực được."
Hắn đưa nắm đấm xuống ngang hông, dùng lực từ eo, vung thẳng từ dưới lên cằm Vương Bát, trước khi va chạm, Tề Hạ cố ý kìm lại lực, nhưng cú đấm này vẫn đánh trúng Vương Bát khiến hắn ngã xuống đất.
La Thập Nhất thấy cảnh này sắc mặt trầm xuống, ngay lập tức xông lên túm lấy cánh tay Tề Hạ, vẻ mặt vô cùng tức giận: "Này! Ai bảo cậu động thủ? Cậu điên rồi sao?!"
Tề Hạ dùng sức hất tay La Thập Nhất ra, suy tư một lát rồi nhíu mày nhìn hắn.
"Ừ...?" La Thập Nhất cũng nhíu mày nhìn Tề Hạ một cái, dường như đã nghĩ ra điều gì đó.
Vương Bát nằm trên đất không ngừng thở hổn hển, trông có vẻ chịu rất nhiều ấm ức.
"Anh... anh là người ngoài mà dám..." Vương Bát nằm trên đất ác nghiệt nói, "Cái mẹ gì cũng không biết... lại còn dám sắp xếp người của bọn này đi vào chỗ chết..."
Keng!!
Tiếng chuông đột ngột vang lên, Cự Hóa giáng lâm.
"Tôi sẽ giết anh..." Vương Bát đứng dậy, nhẹ nhàng giơ tay phải lên, nắm đấm kia trong vài giây đã trương to gấp mấy lần như quả bóng bay, cuốn theo sức gió cực lớn mà vung tới.
La Thập Nhất thấy tình hình không ổn, lách người đến phía sau Vương Bát ôm lấy eo hắn.
"Lão Bát!" La Thập Nhất gọi, "Cậu bình tĩnh một chút đi!"
"Thập Nhất, người này nguy hiểm lắm! Hắn sẽ hại chết tất cả chúng ta!" Vương Bát có chút mất trí nói, "Cậu không nghe thấy hắn vừa nói gì với tôi sao..."
"Tôi biết rồi!" La Thập Nhất hét lên, "Nhưng cậu đợi một chút đã!"
La Thập Nhất ôm Vương Bát lùi lại một bước lớn, mới khiến nắm đấm to như bánh xe kia dừng lại ở vị trí cách Tề Hạ vài centimet.
"Thập Nhất, rốt cuộc cậu đang làm gì?!"
"Tôi không tiện nói..." La Thập Nhất nói, "Nhưng cậu đừng động thủ ở đây."
Tề Hạ không hề chớp mắt mà nhìn nắm đấm khổng lồ trước mặt, chỉ khẽ nhếch miệng cười: "Tạm thời coi như giải quyết xong một người."
"Giải quyết?!" Vương Bát nghe thấy câu này, nắm đấm từ từ thu nhỏ lại, nhưng vẻ mặt vẫn cực kỳ tức giận, "Bây giờ kế hoạch của anh đã rối tung cả rồi, 'người chỉ huy' căn bản không có tác dụng, hành lang cũng không thể đứng, vừa đứng là sẽ bị Mèo bắt đi, vậy rốt cuộc anh muốn làm thế nào..."
"Đều nằm trong kế hoạch của tôi." Tề Hạ nói, "Khâu Thập Lục an toàn, cô ấy đang ở Phòng Mèo."
"Ở Phòng Mèo mà gọi là an toàn sao?!" Vương Bát lớn tiếng hét, "Nơi nguy hiểm nhất của trò chơi này chẳng phải là Phòng Mèo sao?!"
"Nói chuyện ở đây không tiện." Tề Hạ nói nhỏ, "Cầm trái cây về phòng đi."
Nhìn bóng lưng hắn một mình đi về phía Phòng Chuột, tay Vương Bát suýt chút nữa đã siết đến bật máu.
"Đừng giận vội..." La Thập Nhất vỗ vai Vương Bát, "Tôi cảm thấy tên nhóc này thực sự có chút gì đó, cứ làm theo xem sao đã."
"Thập Nhất cậu cũng..."
"Tuy cách làm của hắn nhìn có vẻ rất có vấn đề, nhưng cậu quả thực đã có Tiếng vọng rồi." La Thập Nhất nói, "Trong lần này Tiếng vọng của cậu mãi không đến, ngay cả Ngũ ca cũng không nghĩ ra cách, nhưng người đàn ông này lại nghĩ ra."
"Hắn nghĩ ra cái rắm ấy!" Vương Bát vẫn cảm thấy rất tức giận, "Rốt cuộc hắn có ý gì? Lục tỷ tuy có vẻ ghét tôi, nhưng vào thời điểm quan trọng lần nào chị ấy cũng cứu mạng tôi, người ngoài này thì hiểu cái gì?! Hắn có biết tình cảm giữa chúng ta là gì không? Rõ ràng là mèo mù vớ phải chuột chết!"
"Chậc, đừng cãi nhau nữa." Chu Lục hơi suy tư nhìn Vương Bát và La Thập Nhất, khẽ nói, "Vào phòng trước đã."
Bốn người lần lượt bước vào Phòng Chuột, ngay khoảnh khắc cánh cửa đóng lại thì cũng bị khóa, ngay lúc này một chiếc đèn trên vòng cổ của mọi người đều tắt đi.
Tiếp theo là hiệp thứ hai, thời gian ban ngày của Mèo.
Mọi người không còn tâm trí nghĩ đến hành động của Mèo trong hiệp này, chỉ lần lượt ném ánh mắt phức tạp về phía Tề Hạ.
"Nói xem..." Vương Bát nghiến răng nói, "Tôi muốn xem anh làm thế nào để bịa ra mấy lời dối trá của mình."
"'Người chỉ huy' cần phải có." Tề Hạ kiên nhẫn nói, "Chỉ là nơi cô ấy chịu trách nhiệm quan sát khu vực của Mèo không phải là hành lang, mà là ở một nơi khác."
"Nơi khác?" Chu Lục nghi ngờ hỏi.
Lúc này La Thập Nhất gật đầu: "Ý cậu là... Phòng Mèo?"
"Đúng vậy." Tề Hạ gật đầu, "Sáu hiệp, chúng ta phải cử những người khác nhau đến Phòng Mèo vào mỗi hiệp, để biết chính xác hành động của Mèo."
Mọi người nghe xong đều trợn tròn mắt.
Chu Lục cảm thấy không ổn lắm: "Anh có chắc chắn có thể nhìn thấy hành động của Mèo trong Phòng Mèo không?"
"Tôi chắc chắn." Tề Hạ nói, "Ngay lần đầu tiên bước vào Phòng Chuột tôi đã xác định được, khi Mèo hành động, Phòng Mèo của hắn ta hẳn là cũng giống như của chúng ta, cửa phòng được mở, chuột ở bên trong chắc chắn có thể nhìn rõ toàn bộ hành động của Mèo."
"Anh..."
"Hơn nữa để quan sát mèo thì ở Phòng Mèo còn an toàn hơn so với bất kỳ nơi nào khác." Tề Hạ giải thích, "Kế sách vừa rồi chỉ là để Vương Bát Tiếng vọng mà thôi, tiếp theo mới là kế hoạch thực sự."
"Tôi hiểu rồi..." Chu Lục gật đầu, "Bây giờ tôi sẽ truyền âm cho Thập Lục, bảo cô ấy trước tiên đừng hoảng loạn..."
"Không..." Tề Hạ trầm giọng bác bỏ, "Cô nói với cô ấy, tôi đã hoàn toàn vứt bỏ cô ấy rồi."
-
Cho ai muốn nghe câu 'phế vật chính là phế vật' ngầu lòi của Tề Hạ mà không tải được bản audio, câu thứ 4 trong video
3.89 复制打开抖音,看看【阿木.的作品】主人级别的😍# 十日终焉 # 齐夏 # 齐夏白羊 https://v.douyin.com/64DacEqWfMI/ 04/12 YZZ:/ [email protected]
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro