Chương 449: Vịnh Xuân
Artist: 壹子
Kiều Gia Kình nhanh tay lẹ mắt, trước khi Cừu Nhị Thập sắp đụng vào xe đẩy đã đưa tay kéo chiếc áo da của cậu ta lại.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Cừu Nhị Thập đã như một miếng giẻ lau mà bị Kiều Gia Kình tùy tiện kéo sang một bên, sau đó lại vững vàng đỡ lấy.
"Nhóc khiêu khích..." Kiều Gia Kình nhìn Cừu Nhị Thập vẫn còn chưa hoàn hồn, cười nói, "Phản ứng cũng khá nhanh đấy, chỉ là thân thể cậu không vững..."
"Không, không phải đâu Kiều ca..." Cừu Nhị Thập lắc đầu, "Dưới chân quả thực hơi trơn... lần sau tôi sẽ chú ý."
Kiều Gia Kình nghe xong gật đầu: "Phải nhìn chằm chằm vào lỗ hộp, đồng thời hạ thấp trọng tâm của cậu xuống."
Cừu Nhị Thập xoa xoa cẳng tay mình, cảm thấy như bị người ta đấm mạnh một cú: "Vâng Kiều ca."
Hai người bắt đầu canh giữ một bên chiếc xe rùa, chậm rãi bước theo tốc độ của chiếc xe.
Đồng thời những người đẩy xe cũng dần tìm ra phương pháp, tốc độ dần tăng lên.
Lúc đến đích thì mọi người lại một lần nữa gặp khó khăn.
Theo miêu tả của Địa Mã, họ cần đẩy chiếc xe cả đi cả về trong một lượt, cách tốt nhất đương nhiên là đẩy xe đến đích sau đó kéo nó quay về điểm xuất phát mà không xê dịch gì, nhưng nếu làm như vậy thì mọi người sẽ từ 'đẩy xe' chuyển thành 'kéo xe', chỉ có thể bất đắc dĩ quay đầu xe, nhưng việc quay đầu này không đơn giản như mọi người tưởng tượng.
Do đường chạy rất hẹp, mà thân xe lại khá dài, mọi người buộc phải vừa xoay xe vừa né tránh những mảnh thủy tinh dưới chân, hầu như tất cả mọi người đều phải cố gắng đi ngang qua những vật sắc nhọn này trên đường băng.
Trong lúc đó Ninh Thập Bát suýt chút nữa bị ngã khi di chuyển, may mắn là Lạc Thập Ngũ ở bên cạnh đã đỡ cô ấy.
Nếu ngã ở đây, không chỉ là chân bị thương, mà toàn bộ cơ thể cũng có thể bị thủy tinh cắt vào.
Trong lúc mọi người quay đầu xe, Kiều Gia Kình và Cừu Nhị Thập luôn cẩn thận nhìn chằm chằm vào chiếc hộp gỗ ở phía xa, nhưng chiếc hộp gỗ không có bất kỳ hành động nào, chỉ liên tục đổi hướng, luôn hướng lỗ hộp nhắm thẳng vào mọi người.
"Đệch..." Kiều Gia Kình che chắn cho các thành viên đội Mèo phía sau, hơi nghi ngờ mà nhìn chiếc hộp gỗ, "Cái thứ quỷ này rốt cuộc có nguyên lý gì vậy? Rõ ràng là gỗ mà lại có thể liên tục quay đầu?"
Mất khoảng mười mấy giây, chiếc Mộc Ngưu Lưu Mã đã quay đầu xong, mọi người đều hướng về phía điểm xuất phát, còn Địa Mã ở điểm xuất phát lúc này đang nhìn họ với vẻ mặt không cảm xúc.
Mọi người cũng biết hiệp đầu tiên hẳn là hiệp đơn giản nhất trong toàn bộ trò chơi, nếu ngay cả hiệp này họ cũng không thể vượt qua, thì mấy vòng chơi sau gần như có thể trực tiếp đầu hàng.
"Vẫn là chiến thuật cũ." Kiều Gia Kình nói, "Nhóc khiêu khích và tôi cùng nhau chắn bóng băng, những người khác yên tâm đẩy xe."
"Được!" Mấy người đồng thanh đáp.
Chiếc xe vừa mới di chuyển chưa đầy nửa mét, Phá Quân lập tức có hành động.
Chỉ nghe thấy một tiếng 'cạch' trầm đục, quả bóng băng bên trong dường như đã được nạp lại.
Nhưng đối với Kiều Gia Kình mà nói thì lần này không ổn cho lắm, do vị trí đặc biệt của Phá Quân, đối với mọi người mà nói thì chiếc hộp gỗ này gần điểm cuối hơn là điểm xuất phát, cho nên lúc này họ đang ở rất gần với Phá Quân.
Kiều Gia Kình ngay lập tức giơ hai tay lên trước mặt, hai chân đứng vững ở thế Kiềm Dương Mã Tấn*, thân trên giữ ổn định, hai tay đặt ở thế phòng thủ trên dưới của Vịnh Xuân quyền.
(Kiềm dương tấn là một thế tấn đặc thù của Vịnh Xuân quyền, bao gồm hai dạng thức là chính thân kiềm dương và trắc thân kiềm dương.)
"Không biết kiến thức tôi học có thể dùng được không..." Kiều Gia Kình hít sâu một hơi, "Khoảng cách gần đối thủ như thế này, chỉ có thể là Vịnh Xuân."
"Kiều, Kiều ca..." Bạch Cửu có chút lo lắng khi nhìn khoảng cách này, họ cách chiếc hộp gỗ nhiều nhất cũng chỉ ba đến năm mét.
Với khoảng cách này mà quả bóng bắn ra với độ cao, người thường thật sự có thể chặn được sao?
"Tôi sẽ xử lý." Kiều Gia Kình nói, "Tất cả mọi người không được phân tâm, dốc sức đẩy xe."
"A...?" Mọi người có chút khó tin mà nhìn cậu.
"Các cậu cứ coi như 'bóng' không tồn tại." Kiều Gia Kình nói, "Tôi dường như đã tìm ra cách phá giải trò chơi này rồi..."
Cậu chậm rãi nở một nụ cười, cũng dần dần hiểu được biểu cảm tự tin mà Tề Hạ thể hiện ra trong mỗi trò chơi.
Chỉ cần bản thân nắm chắc được rằng có thể xử lý tất cả vấn đề trước mắt, quả thực có thể tự tin như vậy.
'Vút'!
Chỉ nghe thấy một tiếng trầm đục vang lên, quả bóng băng với tốc độ cực nhanh lao về phía mọi người, do khoảng cách quá gần, căn bản không thể ước tính được điểm rơi của nó.
Kiều Gia Kình nhẹ nhàng bước về phía trước một bước, tay trái và tay phải đồng thời giơ lên, một bên dùng lòng bàn tay bảo vệ đầu, tay còn lại thì thủ thế đánh ngang ngoài, vừa phòng thủ trước mặt vừa dựa vào cảm giác để tung ra một chưởng về phía quả bóng băng.
Do Kiều Gia Kình chưa từng có kinh nghiệm dùng chưởng để đánh bóng, chưởng này đánh có hơi lệch, nhưng vẫn trực tiếp thay đổi hướng bay của quả bóng băng.
Thật vừa khéo, quả bóng băng này sau khi thay đổi hướng bay lại bay thẳng về phía Địa Mã ở đằng xa.
Địa Mã hừ lạnh một tiếng, không nhúc nhích, quả bóng băng đó va vào người cô ta mà vỡ tan ra.
'Bốp'!
Vô số mảnh vụn lấp lánh nổ tung xung quanh Địa Mã, giống như một trận bão tuyết ngắn ngủi.
"Tấn công trọng tài sao...?" Địa Mã lau những mảnh băng vụn trên tay, hỏi với giọng điệu vô cùng nghiêm túc, "Cậu có biết mình đang làm gì không?"
"Ai?" Kiều Gia Kình cũng lắc lắc lòng bàn tay có chút đau của mình, "Ai tấn công trọng tài?"
"Cậu nói xem?"
"Tôi nói xem?" Kiều Gia Kính gãi đầu, "Nếu tôi nói, thì là Phá Quân đó... Thứ này sao lại bắn loạn xạ vậy chứ? Chúng ta có nên tháo nó ra không?"
"Cái gì...?" Địa Mã rõ ràng ngẩn ra, cảm thấy mình có chút không hiểu được logic của người đàn ông trước mắt này, "Cậu đang nói nhảm gì vậy, quả bóng đó không phải bay từ chỗ cậu tới sao?"
"Là vậy sao?" Kiều Gia Kình cũng ngẩn ra theo, "Quả bóng bay ra từ Phá Quân đó, tôi còn cách nào nữa đâu, bởi vì quy tắc nói 'người ngồi xe' không thể bị bắn trúng, tôi đang tuân thủ quy tắc mà."
Địa Mã cảm thấy mình thực sự không thể nói chuyện với người này nữa, chỉ đành bất lực lắc đầu: "Lần này coi như cậu vô ý, nếu lần sau còn xảy ra tình huống này..."
"Vậy tôi vẫn phải xin lỗi." Kiều Gia Kình cướp lời nói, "Đến lúc đó tôi nhất định sẽ nghiêm túc xin lỗi cô."
"Cậu...!" Địa Mã nghiến răng không nói gì nữa, nói đúng hơn là không muốn để ý đến người đàn ông xăm trổ trước mắt này nữa.
Chiếc xe tiếp tục di chuyển chậm rãi về phía trước, cũng dần rời xa khỏi Phá Quân, đi được khoảng năm sáu mét, quả bóng băng tiếp theo mới lại bay tới.
Lần này là Cừu Nhị Thập tiến lên trước dùng hai cánh tay chặn nó lại.
Bóng băng dù sao cũng là bóng băng, mặc dù đánh trúng người rất đau, nhưng may mắn là sẽ không bị thương.
Kiều Gia Kình vốn tưởng rằng Cừu Nhị Thập sẽ lại bị ngã vì mất sức, nhưng trông có vẻ cậu ta cũng đã dần quen với mặt đất trơn trượt này, chỉ có thể nói người trong đội Mèo quả nhiên không phải là người tầm thường.
Bạch Cửu thấy cảnh này cũng hơi yên tâm mà gật đầu, dù sao thì hiệp đầu tiên không nên có thương vong, như vậy mới có thể tăng tối đa tỷ lệ qua cửa thành công.
Cô ấy ngồi trên Mộc Ngưu Lưu Mã, đang chuẩn bị cổ vũ mọi người, thì bên tai lại truyền đến một giọng nói quen thuộc.
"Tiểu Cửu, bọn cô đang ở đâu?"
"Lục tỷ?"
-
Kiềm Dương Mã Tấn:

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro