Chương 469: Không biết đau
"Buồn nôn." Địa Mã nhíu mày phun ra hai chữ, sau đó giơ quả bóng băng trong tay lên quá đầu, đột ngột ném về phía Kiều Gia Kình.
Kiều Gia Kính vẫn dùng kế sách tương tự, dựa vào động tác của Địa Mã mà phần nào suy đoán điểm rơi của bóng băng, sau đó vung ngang gậy bóng chày đón thẳng quả bóng băng đang bay tới.
"Kiều ca..." Bạch Cửu chớp mắt nhìn cảnh này, trong lòng lo lắng đến mức không thể diễn tả thành lời.
Lần này Kiều Gia Kình không chỉ bước thêm ba bước về phía trước, mà còn vung gậy bóng chày sớm hơn.
Cho đến hiện tại... cậu ta vẫn còn đang tiến bộ sao?
Cậu ta thật sự có thể thích ứng với đòn tấn công của Địa Cấp ư?
'Rắc!!'
Một tiếng nổ giòn giã vang lên, gậy bóng chày trong tay Kiều Gia Kình vậy mà lại đánh trúng toàn bộ quả bóng băng, quả bóng băng lần này không bay loạn xạ nữa, mà chỉ vỡ tung thành vô số mảnh vụn trắng xóa trên gậy bóng chày.
Vốn dĩ đây một chuyện phải khiến mọi người reo hò vui mừng, nhưng lại thấy cánh tay Kiều Gia Kình cầm gậy sắt đang run lên nhè nhẹ.
Tề Hạ nhìn thấy cảnh này thì kêu lên không ổn, muốn tiến lên xem tình hình của Kiều Gia Kình, nhưng lại nhớ đến Địa Mã từng nói 'cấm bất cứ ai bước vào sân chơi'.
"Nguy rồi..." Tề Hạ từ từ trợn to mắt, "Phải
nghĩ cách... phải nghĩ cách ngay lập tức..."
Chu Lục thấy vẻ mặt đầy lo lắng của Tề Hạ ở bên cạnh, còn chưa kịp mở miệng hỏi gì, Kiều Gia Kình ở đằng xa đã loạng choạng vài cái rồi quỳ xuống đất.
Hai tay cậu đang chảy máu, cánh tay cũng đang chảy máu, thân trên cởi trần cũng chảy đầy máu như thể bị đâm bởi vô số kim nhọn.
"Băng nổ thành từng mảnh vụn ở khoảng cách này..." Tề Hạ nghiến răng nói, "Rốt cuộc phải..."
Kiều Gia Kình dùng gậy bóng chày chống xuống đất, bất động vài giây rồi mới từ từ đứng dậy, sau đó lại vung gậy sắt lên lần nữa, gác lên vai của mình.
"Phiền phức thật nha..." Kiều Gia Kình cười khổ nói, "Đánh cũng không được... không đánh cũng không xong... tôi thật sự không biết phải..."
Chưa nói xong, Kiều Gia Kình đã khẽ ho hai tiếng.
Cậu cảm thấy những mảnh băng vỡ vụn kia như những viên đạn nhỏ bắn vào cơ thể, bây giờ đã không biết bị thương ở đâu, chỉ cảm thấy đau, toàn bộ nửa thân trên đều đau nhói.
"Này!" Lúc này một người ở đằng xa bỗng nhiên hét lên.
Kiều Gia Kình khó khăn quay đầu lại nhìn, người đó lại chính là La Thập Nhất, người trước đó đã bị mình làm cho đau đến chết đi sống lại.
"Không phải chứ?" La Thập Nhất nhún vai nói, "Nói trắng ra thì bóng băng chẳng phải là bóng nước sao? Anh dính một chút nước liền quỳ xuống sao? Chút nước đó làm sao có thể khiến anh cảm thấy đau được chứ?"
Kiều Gia Kình có chút nghi hoặc mà nhìn La Thập Nhất, môi khẽ mấp mấy: "Anh không phải là 'không biết đau' sao? Có ngon thì anh đến thử đi..."
Chưa kịp nói xong, Kiều Gia Kình chỉ cảm thấy cơn đau trên người đột nhiên biến mất hoàn toàn, tay nắm gậy bóng chày cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
"Cái gì mà 'không biết đau' chứ?" La Thập Nhất nhíu mày nói, "Ông đây là Vong Ưu La Thập Nhất, lần trước anh không khiến tôi tâm phục khẩu phục, lần này thì được rồi, mang theo 'niềm tin' của tôi đập nát hết những thứ mà cô ta ném ra đi."
"Ha, Vong Ưu." Kiều Gia Kình gật đầu, "Tôi sẽ nhớ anh."
Địa Mã nhìn thấy Kiều Gia Kình bị thương nặng lại hồi phục tinh thần, cảm thấy hơi nghi ngờ.
Đây rốt cuộc là tình huống gì, trên sân chơi rốt cuộc còn bao nhiêu Tiếng vọng giả?
Họ thành thạo Tiếng vọng đến mức có thể không cần chạm vào, mà chỉ cần dùng lời nói để thi triển từ xa sao?
Kiều Gia Kình dùng sức vung gậy bóng chày trong tay vài cái, cảm thấy trạng thái của mình bây giờ cực kỳ tốt, không chỉ không cảm thấy đau đớn, mà còn không cảm thấy lạnh.
Chỉ là sau khi mạnh mẽ vung gậy bóng chày vài lần, lượng máu chảy ra trên người rõ ràng đã tăng lên.
"Mau đánh nhanh thắng nhanh đi." Kiều Gia Kình vừa nói vừa vẫy tay về phía mấy người ở sau, chiếc xe của họ lại tiến lên vài mét.
Vào lúc này Kiều Gia Kình cũng lại tiến lên thêm ba bước, đến gần Địa Mã hơn một chút, cậu ta gần như có thể nhìn rõ từng sợi lông trên mặt Địa Mã.
Nhưng điều kỳ lạ là, lúc này Địa Mã không tiếp tục lấy bóng từ ống tre ra, mà chỉ lặng lẽ đứng yên tại chỗ chờ đợi thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Kiều Gia Kình quay đầu nhìn đồng hồ đếm ngược trên tường, từ từ nhíu mày: "Đồ khốn... cô đang câu giờ?"
Quy tắc của trò chơi này ngay từ đầu đã là 'tất cả mọi người đi xong một vòng trong vòng mười lăm phút', nếu Địa Mã cứ đứng yên tại chỗ, mọi người cũng phải đứng chờ theo cô ta sao?
Tề Hạ lúc này phát hiện ra điều gì đó, dứt khoát nói với mọi người: "Tiếp tục tiến lên, đợt tấn công đầu tiên đã kết thúc rồi."
"Kết thúc rồi?"
Mọi người nghe xong gật đầu, đẩy xe từng bước tiếp cận Địa Mã, Địa Mã cũng như Tề Hạ đã đoán, cho đến khi mọi người đến đích đều không có bất kỳ hành động nào.
Khi chiếc xe bắt đầu quay trở lại, Địa Mã cuối cùng mới lấy ra một quả bóng đen không rõ chất liệu từ ống tre, nhưng không phải là một quả, mà là hai quả được nối với nhau bằng dây thừng.
Vì mọi người cách Địa Mã quá gần, Kiều Gia Kình dứt khoát đứng ngay trước mặt Địa Mã, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt đối phương.
"Thì ra đòn tấn công của cô cũng chia thành từng giai đoạn sao?" Kiều Gia Kình nói, "Lần này cô chuẩn bị dùng chiêu độc ác gì đây?"
"Lần này à..." Địa Mã cười như không cười mà nhìn chằm chằm vào Kiều Gia Kình, "Cậu đoán xem?"
"Nghiêm túc xin lỗi cô một câu, mấy thủ đoạn hèn hạ đó tôi đoán không nổi." Mặc dù giọng điệu bình thản, nhưng Kiều Gia Kình vẫn luôn tập trung cao độ vào từng động tác của Địa Mã, nếu lúc này để cô ta ném bóng vào Mộc Ngưu Lưu Mã, tất cả nỗ lực của mọi người đều sẽ tan thành bọt biển.
"Nếu đoán không được... thì đáng tiếc thật đấy." Địa Mã tung hai quả bóng đen trong tay lên vài lần, Kiều Gia Kình mới nhìn rõ được phần nào chất liệu của nó.
Hai quả bóng đen này vô cùng trơn láng, chất liệu của nó không giống than cũng không giống sắt, hơn nữa kích thước của hai quả bóng này cũng có vẻ lớn hơn so với những quả khác.
Đợi đến khi mọi người quay đầu xe và lùi lại vài bước, Địa Mã mới từ từ nhích chân lên, lắc lư hai quả bóng đen trong tay.
Hai người đàn ông trong đội nhìn thấy cảnh này lại muốn dùng sức đẩy chiếc xe về phía điểm xuất phát, nhưng Kiều Gia Kình lại cảm thấy có gì đó không ổn, Bạch Cửu vào lúc này cũng ngăn hai người bọn họ lại.
"Dừng lại!" Cậu quay đầu nói, "Nếu tiến nhanh thì tôi không thể bảo vệ người trên xe được nữa!"
Dựa theo chiều dài của ống tre, ngoài hai quả bóng trong tay ra, Địa Mã còn ít nhất một quả nữa, cô ta có ba quả bóng và hai cơ hội tấn công.
Với tốc độ bay của những quả bóng mà cô ta ném ra, người trên xe chắc chắn sẽ bị tấn công và chết trước khi trượt đến đích.
Chỉ thấy Địa Mã nắm lấy sợi dây nối giữa hai quả bóng, từ từ giơ chúng lên quá đầu, Kiều Gia Kình cũng vội vàng vung gậy bóng chày trong tay lên.
Nhưng lần này góc ném của Địa Mã rất hiểm hóc, Kiều Gia Kình liên tục điều chỉnh hướng đỡ của mình trong vòng chưa đầy một giây.
Rất thấp, góc ném của hai quả bóng này vô cùng thấp, nhưng Kiều Gia Kình vẫn dùng đầu gậy bóng chày đánh trúng một trong số chúng.
Kiều Gia Kình vốn tưởng rằng cô ta nhắm vào chân mình, nhưng không ngờ Địa Mã lại ném thẳng hai quả bóng này xuống mặt đất giữa hai chân cậu ta, quả bóng đen rơi xuống đất phát ra âm thanh cực kỳ rõ nét, ngay lập tức vỡ tan tành, sau đó phun ra chất lỏng màu đen đậm đặc, ngay lập tức tràn ra dưới chân mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro