Chương 477: Bất Diệt




Khi Chương Thần Trạch bước ra khỏi Thiên Đường Khẩu, cô ấy chỉ cảm thấy não của mình còn hỗn loạn hơn lúc vừa mới đến.

Văn Xảo Vân, Sở Thiên Thu, Hứa Lưu Niên.

Ba người vốn chưa từng xuất hiện trong ký ức của cô giờ đã hoàn toàn chiếm lĩnh tâm trí của cô ấy.

Lúc chia tay, Hứa Lưu Niên đã mô tả chi tiết ngoại hình của 'Văn Xảo Vân' cho Chương Thần Trạch, lúc này khỏi cần phải nói đến Tề Hạ, ngay cả bản thân Chương Thần Trạch cũng tin rằng Văn Xảo Vân vẫn đang hoạt động ở Chung yên chi địa

"Mình chắc chắn đã phát điên rồi..." Chương Thần Trạch đứng ở ngoài cửa Thiên Đường Khẩu trống trải, thất thần nhìn lên bầu trời, "Đây thật sự không phải là một giấc mơ sao?"

Lão Lữ và Đồng di ở bên cạnh nhìn nhau, cảm thấy cô gái trước mặt này sau khi đi vào rồi đi ra cứ như biến thành một người khác, nhưng họ cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Ngay lúc này, một bộ vest đen kỳ lạ bay ngang qua giữa không trung.

Bộ vest nữ này không ngừng rung động ống tay và gấu áo, khẽ run lên trước mặt ba người, rồi lại bay về phía xa.

Chương Thần Trạch chầm chậm nở một nụ cười khổ, sau đó quay đầu nhìn về phía hai người trung niên kia: "Anh cả, chị cả, hai người có thấy chúng ta đã phát điên rồi không?"

"Phát điên rồi?" Lão Lữ gãi đầu, chỉ vào hướng bộ vest vừa bay đi rồi nói, "Cô bé ngốc, nơi này đâu đâu cũng là những thứ không thể hiểu nổi như vậy thôi, cháu đừng có để bị ảnh hưởng đó."

"Đúng vậy đấy, con gái." Đồng di cũng gật đầu, "Nơi này tồn tại chính là để ép chúng ta phát điên, nhưng con nhất định phải giữ vững bản thân, Alla, Thánh Chủ, Bồ Tát và Đức Phật sẽ cùng nhau phù hộ cho con, chúng ta sẽ không sao đâu, Amen."

Chương Thần Trạch đưa tay chậm rãi đỡ trán, nghe lời an ủi của hai người này, cô ấy không cảm thấy tình hình của mình có chút cải thiện nào, ngược lại còn cảm thấy mình mệt mỏi hơn, con người sinh ra... phát điên gần như chỉ là chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt.

"Tôi biết rồi, cảm ơn hai người."

Cô ấy lắc đầu, đi về phía xa của con phố, việc cấp bách hiện tại là phải lập tức thông báo kế sách của Hứa Lưu Niên cho Vân Dao và những người khác, dù sao sự hiểu biết của cô ấy về Chung yên chi địa còn quá ít, được vài người đưa ra ý kiến cũng là điều vô cùng tốt.

"Nữ Oa......" Chương Thần Trạch nheo mắt nghĩ về những lời Hứa Lưu Niên đã nói, cảm thấy vẫn rất khó hiểu.

......

Trần Tuấn Nam và Tống Thất cùng vài người nữa đang đứng trong một căn phòng bốn phía đều là cửa, vẻ mặt ngượng ngùng nhìn con thỏ cực kỳ khỏe mạnh trước mắt này.

Và Địa Thỏ lúc này cũng đưa tay ra gãi đỉnh đầu của mình, sự ngượng nghịu trên mặt chẳng hề thua kém Trần Tuấn Nam và những người khác là bao.

"Tiểu gia tôi thật sự thua luôn..." Trần Tuấn Nam thở dài, "Anh có muốn giải thích một chút không đó? Làm cái gì ở đây vậy hả?"

"Tôi..." Địa Thỏ ngây người, "Tôi đang tìm 'điểm xuất phát' của trò chơi này mà."

"Anh tìm đi!" Giọng Trần Tuấn Nam lập tức cao lên, "'Điểm xuất phát' đâu? Anh nói cho tôi biết 'điểm xuất phát' là gì? Chúng ta đã loanh quanh trong mấy căn phòng này nửa ngày rồi đó!"

"Ặc..." Địa Thỏ có chút ngại ngùng đưa tay ra an ủi mấy người, "Cả nhà bình tĩnh chút nhé, vừa nãy tôi rẽ vài khúc... bây giờ hơi lạc đường rồi."

Phía sau Trần Tuấn Nam và Tống Thất, một đứa trẻ khoảng mười hai, mười ba tuổi mặc bộ đồ kỳ lạ đang ôm đầu gối ngồi xổm dưới đất, ngẩng đầu nhìn mọi người đang ồn ào.

Chỉ thấy cậu nhóc này để kiểu tóc úp nồi gọn gàng, phía sau đầu tết một bím tóc vừa nhỏ vừa ngắn, trên người mặc một chiếc trường sam màu đen xanh kiểu cũ, lại còn vô cùng kỳ quái mà khoác thêm một chiếc áo gi-lê da ở bên ngoài trường sam.

Đôi mắt của cậu bé vô cùng thiếu sức sống, lộ ra vẻ mặt không còn gì luyến tiếc cuộc đời nữa.

"A..." Cậu bé tóc úp nồi há miệng, "Tôi buồn ngủ rồi."

"Đừng vội, Lão Thập." Tống Thất quay đầu lại xua tay, "Xem ra con thỏ này cũng là người mới, vậy mà có thể bị lạc trong sân chơi của mình."

Cậu bé tóc úp nồi tên là Lão Thập đưa tay chỉ vào cánh cửa trước mặt, nói: "Thất ca, trước đó không phải đã nói ở đây mỗi hàng có bốn phòng, tổng cộng có bốn hàng sao? Ý là chúng ta chỉ cần mở liên tiếp ba cánh cửa theo một hướng là có thể tìm thấy mép rồi, là khả năng hiểu của tôi có vấn đề gì sao?"

Địa Thỏ nghe xong có chút ngượng ngùng mà nhìn cậu bé trước mặt, nói: "Thì... tôi cũng muốn vậy đó, chỉ là để sân chơi trông phức tạp hơn, tôi đã khóa một nửa số cửa trước đó rồi, bây giờ không thể đi đường thẳng được nữa."

Lão Thập đứng dậy, bước lên vài bước rồi gõ cửa, nhìn Địa Thỏ với vẻ mặt bất lực: "Anh là tên ngốc à?"

Trần Tuấn Nam nghe thấy hai chữ 'tên ngốc' thì không khỏi tăng thêm thiện cảm với cậu nhóc trước mặt: "Tiểu gia sớm đã muốn chửi rồi! Cậu nhóc này không tệ đó!"

"Anh cũng rất ngốc." Cậu bé tóc úp nồi lắc đầu, "Không hỏi rõ quy tắc đã dẫn chúng tôi vào, xảy ra chuyện gì thì sao?"

"Chậc." Trần Tuấn Nam cười một tiếng, đi tới khoác vai cậu bé, "Tiểu gia có năm người bọn nhóc hỗ trợ, dù có tệ thì có thể tệ đến mức nào chứ? Huống chi xe của tiểu gia mỗi lần đến chân núi ắt sẽ có đường... không có đường thì anh cũng đâm ra một con cho nó."

"Được được được." Cậu bé tóc úp nồi gật đầu một cách thờ ơ, "Vậy anh thật sự quá lợi hại rồi."

"Phấn khởi lên nào!!" Trần Tuấn Nam cảm thấy cậu bé này quả thực quá thiếu sức sống, nhìn chằm chằm vào cậu bé một lúc thì chính hắn cũng cảm thấy buồn ngủ chết đi được, "Đàn ông đàn ang thì hăng hái lên coi! Sao nhóc lại có vẻ như sắp chết vậy?"

"A... đừng quan tâm đến tôi..." Cậu bé lắc đầu, "Bây giờ tôi buồn ngủ lắm..."

Thấy cậu bé này luôn ở trong trạng thái ủ rũ, Trần Tuấn Nam đành đứng dậy đi đến bên cạnh Tống Thất chọc chọc anh ta: "Tình huống gì vậy, Tiểu Tống, đứa bé này là?"

"Bất Diệt Khương Thập." Tống Thất nói, "Lão Thập là chủ lực trong tổ chiến đấu Mèo chúng tôi, để có thể nhiều lần tiêu diệt 'A Kình Phố Bát Lan' ngày đó, công lao của cậu nhóc không thể bỏ qua."

"A?" Câu nói này khiến Trần Tuấn Nam giật mình, "Anh nói ai? Đứa bé này có thể giết được lão Kiều sao?"

"Chuyện dài lắm." Tống Thất bất lực lắc đầu, "Trong trò chơi này cậu sẽ thấy được năng lực của mỗi người chúng tôi, chắc chắn cậu cũng sẽ thay đổi cách nhìn về Mèo rất nhiều."

"Cũng không đến mức 'thay đổi cách nhìn'." Trần Tuấn Nam nói, "Tôi tin tổ chức mà Tiểu Tiền Đậu thành lập chắc chắn sẽ không quá tệ, dù sao thì tôi rất hiểu y."

"A a..." Khương Thập ở bên cạnh ngáp một cái, dùng đôi mắt đẫm nước nhìn Tống Thất, "Thất ca... hay là các anh tìm trước đi... tôi ngủ một lát đã?"

"Đừng mà!" Một người đàn ông râu quai nón bước ra phía sau mọi người, cung kính nói, "Anh Thập, anh ngủ rồi chúng tôi không gọi anh dậy được đâu..."

"Đúng vậy đó anh Thập ơi!" Lại một người trông khoảng bốn năm mươi tuổi cũng bước lên đỡ lấy cánh tay Khương Thập, "Anh phải phấn chấn lên chứ! Nếu lát nữa thật sự xảy ra chuyện gì, anh ngủ rồi thì phải làm sao bây giờ?"

"A a..." Khương Thập nghe xong lau nước mắt, chỉ có thể gật đầu qua loa.

Trần Tuấn Nam đứng bên cạnh thì cảm thấy cảnh tượng này hơi kỳ quái, một người đàn ông râu quai nón, một ông chú khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, cứ đuổi theo một đứa nhóc mà gọi 'anh'.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro