Chương 414: Công lược đại thần nóng tính (Phiên Ngoại)
Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên
Hai người chỉ nhìn nhau như vậy, ngươi không mở miệng, ta cũng không mở miệng.
Cuối cùng, vẫn là Lăng Vu Đề mất kiên nhẫn, cầm chìa khóa xe ấn mở khóa.
Tiếng mở khóa xe vang lên khiến Thẩm Thanh Ngọc hoàn hồn, hắn nuốt nuốt nước miếng, cong môi mỉm cười với Lăng Vu Đề.
Đưa bó hoa hồng màu xanh lam trong tay cho Lăng Vu Đề: "Buổi biểu diễn hôm nay của em rất xuất sắc!"
Lăng Vu Đề nhận lấy bó hoa, cười đến thật thương mại: "Cám ơn!"
Nói xong cô liền ôm bó hoa đi tới cửa chỗ tay lái xe của mình, mở cửa chuẩn bị bước vào...
"Tiểu Vu... Chúng ta đã một năm không gặp, anh có rất nhiều điều muốn nói với em!"
Lăng Vu Đề dừng một chút, nói một câu: "Vậy lên xe nói đi." Sau đó lên xe.
Thẩm Thanh Ngọc cười cười, đi tới ghế phụ rồi lên xe.
Sau khi lên xe, Lăng Vu Đề cũng không nói gì, chỉ lái xe trực tiếp rời đi——
Xe chạy vào bãi đậu xe của một biệt thự, hai người từ trên xe bước xuống.
"Đây chính là nơi em sống một năm qua sao?" Thẩm Thanh Ngọc đi theo sau lưng Lăng Vu Đề đánh giá hoàn cảnh bên trong biệt thự.
"Ừm."
Biệt thự không phải rất lớn, mọi thứ đều được trang trí thật tươi mát, giống như làn gió mát mùa hè.
Tuỳ ý có thể thấy được chậu cây nhỏ màu xanh, khu vườn nhỏ bên ngoài cũng trồng rất nhiều loại cây.
Một con mèo đen từ trên lầu chạy xuống, phát ra tiếng kêu mềm nhẹ.
"Minh U, mẹ đã trở lại!" Mèo đen toàn thân đen nhánh, lông trên móng vuốt vậy mà có màu trắng như tuyết.
Nhìn đôi mắt màu u lam của con mèo đen kia, Thẩm Thanh Ngọc ngây ra một lúc: "Bộ dáng của con mèo này vậy mà cùng Minh U trong trò chơi thực giống nhau!"
"Ừ, nửa năm trước thời điểm đi siêu thị thú cưng nhìn thấy nó, cảm thấy rất giống Minh U, nên đã mua." Lăng Vu Đề vừa đi vào phòng bếp, vừa trả lời Thẩm Thanh Ngọc.
Khoé miệng của cô từ đầu đến cuối đều mang theo mỉm cười.
Nhưng Lăng Vu Đề như vậy, lại khiến Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy có chút xa lạ.
"Đúng rồi, lần này cậu đến nước M, là tới thảo luận chuyện làm ăn sao?" Lăng Vu Đề rót hai ly nước ra, đưa một ly cho Thẩm Thanh Ngọc, sau đó ngồi trên ghế sofa nhìn hắn.
"Không, anh là tới tìm em!"
"Tìm tôi? Tìm tôi làm gì?" Kỳ thực Lăng Vu Đề biết ông nội Lăng đã nói tin tức cô ở đây với Thẩm Thanh Ngọc.
Thẩm Thanh Ngọc vừa nhìn thấy cô một khắc kia đã đem độ hảo cảm thêm đầy, nên cô đương nhiên biết Thẩm Thanh Ngọc đến tìm cô làm cái gì!
Tay cầm ly nước siết chặt, Thẩm Thanh Ngọc uống hơn nửa ly nước, sau đó đặt ly nước xuống, lấy hết dũng khí bước tới trước mặt cô ngồi xổm xuống.
Hắn ngẩng đầu, Lăng Vu Đề cúi đầu, hai người nhìn thẳng đối phương.
Thẩm Thanh Ngọc hít sâu một hơi: "Tiểu Vu... anh biết, em khẳng định đều biết một năm qua anh đã làm những gì! Anh cũng biết, một năm qua, em vẫn luôn không chịu để anh biết em ở đâu, là vì em tức giận! "
"Một năm qua, mỗi ngày lúc anh làm việc nhớ em! Lúc ăn cơm nhớ em! Lúc ngủ nhớ em! Lúc tỉnh táo nhớ em! Lúc không tỉnh táo vẫn là nhớ em!"
"Anh không biết thời điểm em canh giữ ở bên người anh có phải cũng có cảm giác như vậy không, nhưng là, anh thật sự cảm nhận được em khổ sở!"
"Tiểu Vu... tuy rằng chúng ta đều còn rất trẻ, nhưng cũng không thể tiếp tục lãng phí thời gian!"
"Tiểu Vu, một năm là đủ rồi! Ở trong khoảng thời gian còn lại của sinh mệnh, có thể đổi một loại phương thức trừng phạt khác hay không, để cho anh ở bên cạnh em, chịu mệt nhọc, nhận đánh nhận mắng!"
Nói xong một phen lời nói, Thẩm Thanh Ngọc vậy mà lấy nhẫn ra.
"Chiếc nhẫn này là sau khi anh đi học, tự tay làm, viên kim cương ở phía trên là viên anh mài thành công nhất!" Có thể thấy, vì cái nhẫn này, Thẩm Thanh Ngọc đã lãng phí rất nhiều kim cương!
"Tiểu Vu, gả cho anh đi!"
Lăng Vu Đề nhìn cái nhẫn kia, tay nghề cũng không tính hoàn mỹ, nhưng là rất tinh xảo.
Hốc mắt có chút nóng nóng, nói không cảm động khẳng định là giả!
Một năm này, tất cả những gì Thẩm Thanh Ngọc làm, cô đều biết, ngay cả lần hắn quỳ xuống cầu xin ông nội Lăng, cũng đều được quay lại, gửi cho cô xem.
Câu 'kiếp này không đợi được, sẽ chờ đến kiếp sau'. Thật sự là lời yêu thương cảm động nhất mà cô đã từng nghe qua!
Nhẹ nhàng hít một hơi, Lăng Vu Đề giơ tay đẩy bàn tay đang cầm nhẫn của Thẩm Thanh Ngọc ra: "Xin lỗi."
Thẩm Thanh Ngọc thất lạc cúi đầu, đã sớm dự đoán được Lăng Vu Đề sẽ không chấp nhận lời cầu hôn của hắn. Nhưng khi thực sự không chấp nhận... hắn vẫn thật thất lạc!
Bất quá không sao! Hiện tại hắn biết Lăng Vu Đề ở đây, chỉ cần hắn mỗi ngày thủ Lăng Vu Đề, một ngày nào đó, Lăng Vu Đề sẽ chấp nhận hắn!
Nhìn Thẩm Thanh Ngọc vừa rồi còn như chỉ còn lại một chút máu, nháy mắt phục sinh đầy máu, Lăng Vu Đề không cần đoán cũng biết hắn đang nghĩ gì!
Giả vờ như không biết đứng lên, nói một câu: "Tôi muốn ra ngoài." Ngụ ý chính là hạ lệnh trục khách.
Nhưng Thẩm Thanh Ngọc cố tình như không có nghe ra, hắn đứng dậy đi theo sau lưng Lăng Vu Đề: "Anh đi cùng với em!"
——
Mười năm sau——
"Minh U, mi nói hôm nay ba ba có phải lại vờ ngớ ngẩn hay không? Không phải là thời điểm rời giường buổi sáng mẹ hôn ba một chút thôi sao? Cười ngây ngô cả một ngày!"
Một bé trai khoảng sáu, bảy tuổi ôm một con mèo đen thể tích không nhỏ, nhỏ giọng nói thầm.
"Meo ô~~"
"Ừ đúng rồi! Mẹ mỗi ngày đều sẽ hôn cả hai chúng ta, có gì mà thật cao hứng?"
"Meo ô~~"
"Thẩm Minh Diễm, mấy giờ rồi, mau đi ngủ!" Ba ba vờ ngớ ngẩn Thẩm Thanh Ngọc trừng mắt nhìn con trai nhà mình một cái, khí thế kia, nào có cẩn trọng dè dặt như ở trước mặt vợ mình!
Thẩm Minh Diễm bĩu môi, không tình nguyện ôm Minh U trở lại phòng ngủ.
Mà Thẩm Thanh Ngọc thì giúp Lăng Vu Đề hâm nóng sữa rồi vui vẻ vui vẻ đi lên phòng ngủ trên lầu.
Lăng Vu Đề mặc váy ngủ hai dây màu đỏ vừa mới tắm xong đi ra, đang ngồi trên ghế sofa xem TV.
Thẩm Thanh Ngọc cười đến chân chó, đưa sữa tươi tới trên tay Lăng Vu Đề: "Vợ, mời uống từ từ!"
Nhận lấy sữa, Lăng Vu Đề nhẹ nhàng ừ một tiếng, không thèm liếc nhìn Thẩm Thanh Ngọc lấy một cái.
Thẩm Thanh Ngọc lại không chút để ý, sau khi ngồi xuống bên cạnh Lăng Vu Đề, động tác tự nhiên đặt chân trái của Lăng Vu Đề lên đùi mình, rồi nhẹ nhàng xoa nắn.
Lăng Vu Đề tắm xong liền không có đeo chân giả, nơi bị cắt cụt rất tròn trịa, nhưng vẫn khó coi như trước.
Nhưng mỗi một tấc trên cơ thể Lăng Vu Đề, theo Thẩm Thanh Ngọc, đều giống như trân bảo!
"Hôm nay em kiểm tra lại điện thoại di động cũ." Lăng Vu Đề từ bên cạnh lấy ra một chiếc điện thoại di động màn hình cảm ứng màu trắng, mở khóa, nhẹ giọng nói một câu.
Tay Thẩm Thanh Ngọc dừng lại một chút, sau đó vươn cổ nhìn điện thoại di động: "Điện thoại làm sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là thấy được tin nhắn anh gửi cho em hồi trước." Sau khi tìm được tin nhắn cô vẫn luôn lưu trữ, Lăng Vu Đề đưa tới trước mắt Thẩm Thanh Ngọc.
Nhếch môi, cười đến có chút rạng rỡ: "Anh không phải nói chúng ta phải làm bạn tốt cả đời sao?"
"Cái này... khẳng định không phải anh gửi! Nếu là anh gửi mà nói, khẳng định là gửi chúng ta phải làm vợ chồng cả đời!" Thẩm Thanh Ngọc cười mỉm, ánh mắt lập loè phủ nhận.
Hắn theo đuổi Lăng Vu Đề ba năm, Lăng Vu Đề mới rốt cuộc gật đầu đồng ý.
Thật vất vả vợ ở trong vòng tay, hắn mới không thừa nhận đâu!
"Phải không?" Lăng Vu Đề một mặt hoài nghi.
Để ngăn không cho Lăng Vu Đề lại nói thêm lời nào, Thẩm Thanh Ngọc nói một câu: "Vợ, anh yêu em!"
Sau đó nghiêng người về phía trước, dùng chính miệng mình chặn miệng Lăng Vu Đề——
-----------
*AAAAA ngọt chết ta rồi ~~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro