Chương 22: Hàn huyên

Cô gái trạc tuổi Dạ Sở Kỳ, tóc trắng, và mắt đỏ. Lối ăn mặc đơn giản thanh lịch, trông cô ta trưởng thành hơn Dạ Sở Kỳ nhiều.

- So với Eve thì có vẻ em trưởng thành tốt hơn nhỉ?

- Vâng. Eve...

- Vẫn còn sống.

Nhã Lị mang đồ uống tới, vừa vặn nghe đối thoại. Bà để đồ xuống bàn, tùy tiện ngồi xuống.

- Bất ngờ thật. Không ngờ cháu còn nuôi sống được cả hai. Dạ Sở Kỳ lẫn Eve đều khó nuôi như nhau nữa.

Dạ Sở Hiên thở dài.

- Eve còn sống thật ra thì có hơi ngoài ý muốn của cháu.

- Ta còn nghĩ sau từng ấy năm thì con bé chết rồi.

Dạ Sở Hiên không trả lời Nhã Lị. Anh thở dài, nhâm nhi thức uống còn chưa biết là cái gì ở trên bàn và đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Eli ngồi xuống cạnh Dạ Sở Hiên. Phía bên ngoài ánh sáng mờ nhạt phủ lên các vách đá. Hơi đỏ quẩn quanh trên mặt đất, ẩm ướt và âm u.

Ở đáy Vực Đỏ là một quặng Blue Elitic-flup cực lớn. Không phải là quặng thông thường mà là một quặng Blue Elitic-flup nguyên dạng. Blue Elitic-flup tác dụng với một vài vật chất đặc biệt ở đây tạo nên khí và hơi nước màu đỏ nổi lên trên hình thành lớp sương mù đỏ. Ở dưới vực sâu nơi đây động thực vật ít phong phú, nhưng đều là vật quý hiếm số lượng lớn. Ở lại đây vài mươi năm, dù không có nuôi trồng gì cũng không cần lo thiếu thực phẩm.

- Ngày đó sắp tới rồi, mọi người không thể sống mãi để canh giữ Noahn được. Anh Hai, Noahn không thể không có người trông coi. Anh có dự tính gì chưa?

Dạ Sở Hiên thở dài nhìn qua. Randi March, vẻ mặt già nua, vẫn duy trì nụ cười. Nhã Lị mỉm cười nhẹ nhàng. Eli giữ khuôn mặt lạnh nhạt, nhưng mắt đỏ long lanh. Randi March và Nhã Lị năm nay chỉ vừa hơn năm mươi tuổi thôi, nhưng trông đã già. Thật ra đối với con người mà nói, ở gần một cái quặng Blue Elitic-flup không phải điều tốt. Được điều chế qua thì khác, nó an toàn. Nhưng quặng nguyên chất thì có độc, sống lâu gần nó ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến sức khỏe.

Người ta không thể sống mãi được.

- Chưa có.

Dạ Sở Hiên biết anh phải sớm suy tính tới. Noahn năm đó chuyển tới đây là vạn bất đắc dĩ, không thể vĩnh viễn ở đây. Địa phương này không thích hợp cho nó. Mặc dù nó nên vĩnh viễn biến mất khỏi tầm mắt cả thế giới, nhưng ở nơi này chứa rất nhiều rủi ro bùng nổ năng lượng. Nó đã liên kết với quá nhiều máy móc, phá hủy nó sẽ phá hủy hệ thống máy, có quá nhiều thiệt hại. Nếu không phải vì thế thì Noahn đã sớm bị hủy.

- Cháu không cần tự tạo áp lực cho mình như vậy. Thật không giống ba cháu chút nào. Giống mẹ cháu hơn.

Dạ Sở Hiên chỉ cười không đáp. Trước mặt bọn họ, anh thật sự thể hiện anh chỉ là một tiểu bối mà thôi. Những con người từng sánh vai gầy dựng nên sự vĩ đại cùng với ba mẹ anh, khiến anh cảm tưởng chính mình vĩnh viễn sẽ không bao giờ vượt qua được. Mà hình như anh cũng không để ý tới, chỉ biết rất ngưỡng mộ họ.

Là sao nhỉ?

- Em muốn gặp Eve. - Eli ôm má.

Dạ Sở Hiên không nói gì với Eli. Đôi mắt Eli mơ màng. Không biết cô đang nhớ tới cái gì nữa.

- Bao giờ thì chị sẵn sàng nhỉ? - Eli nhìn về phía Dạ Sở Kỳ - Em muốn cùng chị nói chuyện.

Dạ Sở Hiên gõ nhẹ ngón tay lên bàn. Eli gọi anh là anh Hai, gọi Dạ Sở Kỳ là chị, giống như Eve vậy. Tên của Eli phiên âm về sẽ gọi là Dạ Sơ Ý Linh, cũng họ Dạ. Eli giống Eve.

- Ý Linh, con qua gọi con bé đi.

Eli đáp lời Nhã Lị một tiếng, rời đi. Dạ Sở Hiên nhìn theo, sau đó cau mày. Randi March uống nước. Ông nhìn Dạ Sở Hiên. Anh còn trẻ, tầm hai mươi sáu. Lấy tuổi thọ con người đối chiếu thì như vậy là còn trẻ lắm, nhưng không còn nhỏ nữa. Tuổi này người ta đã bắt đầu trầm ổn rồi. Ở cái tuổi này thì sự nghiệp đều ổn định cả, bắt đầu lo tới chuyện vợ con tính ra đã có chút muộn rồi.

- Sở Hiên à, con giống như con trai bác vậy. Chuyện của con bác rất quan tâm. Tuy rằng có những chuyện ở đây rất quan trọng, nhưng thành gia lập thất cũng quan trọng không kém.

Dạ Sở Hiên giật mình, trong đầu chợt nghĩ tới Tả Y Y. Anh lúng túng đặt thức uống xuống bàn.

- Sao bác lại nhắc chuyện này?

Randi March lắc lắc đầu. Nhã Lị rót nước.

- Con cũng lớn rồi Sở Hiên, nên lo chuyện hôn nhân đi.

Dạ Sở Hiên ho khan một tiếng, không đáp. Nhã Lị nhìn anh trốn tránh chủ đề này, thật hận không thể moi móc ra hết thông tin. Nhưng Dạ Sở Hiên đã không muốn nói thì bà cũng không định ép buộc gì.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro