Chương 979: Dự đoán Thanh Anh Bảng

Edit: Diệp Lưu Nhiên


Trong viện Cơ Nghiêu Họa, ba người đứng ba góc tạo thành thế chân vạc.

Bọn họ đánh giá nhau, cư nhiên áp dụng hình thức hỗn chiến.

Nói cách khác trong ba người họ, khi thì sẽ là địch nhân, khi thì sẽ làm đồng minh, khi thì sẽ trở tay một kích. Biến số rất lớn, mức độ khiêu chiến càng cao.

Ánh mắt ba người đan xen nhau, đều bốc cháy ngọn lửa.

Cơ Nghiêu Họa cười tà tà, thu quạt về nói với Mộ Khinh Ca: "Doanh Trạch không có Thánh khí, chúng ta đừng dùng binh khí khi dễ hắn."

"Không cần." Doanh Trạch lạnh lùng nói.

Mộ Khinh Ca gật đầu thu hồi Linh Lung Thương: "Không sai, phải công bằng mới được. Như vậy sẽ quét sạch mọi yếu tố không công bằng. Dùng tay trần thi triển ở đây sẽ tốt hơn."

Hai người kiên trì, Doanh Trạch cũng không nói nữa, chỉ yên lặng thu hồi binh khí của mình.

Hắn không nhân cơ hội này đòi Mộ Khinh Ca chế tạo binh khí Thánh cấp.

Ba người đều thu hồi binh khí, nhưng không khí ba bên lại càng thêm khẩn trương.

"Đến đây đi!" Cơ Nghiêu Họa hưng phấn hô to, chủ động khởi xướng công kích.

Đối tượng hắn công kích, dĩ nhiên là Mộ Khinh Ca.

Doanh Trạch không cam lòng bị thụt lùi, cũng đồng thời tấn công Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca tập trung, nâng tay lên đánh ra một chưởng vào Cơ Nghiêu Họa, tay còn lại hóa thành đấm trực tiếp đón lấy nắm đấm của Doanh Trạch.

Ầm!

Hai tiếng vang lớn đồng thời truyền ra.

Cơ Nghiêu Họa và Doanh Trạch đồng thời khiếp sợ, cả người bay ngược ra sau. Mà Mộ Khinh Ca cũng bị đẩy về phía sau. Trung tâm ba người là đất đá bị đập nát bởi cỗ linh lực bạo liệt.

"Ngươi cư nhiên có sức mạnh lớn như vậy!" Doanh Trạch cả kinh.

Doanh gia hắn lấy thể chất làm huyết mạch, cư nhiên bị một quyền của Mộ Khinh Ca đánh trúng cổ tay sưng lên. Vừa rồi hắn hiểu rõ mình ra bao nhiêu lực trong một đấm kia, không nghĩ tới Mộ Khinh Ca trong tình huống lấy một chọi hai, còn có thể thong dong phản kích.

Doanh Trạch kinh ngạc, Cơ Nghiêu Họa cũng rất khiếp sợ.

Hắn không chỉ khiếp sợ với tốc độ của Mộ Khinh Ca, càng khiếp sợ phản ứng của nàng hơn. Hắn giành ra tay trước, trong chiêu thức có xen lẫn huyết mạch thao túng gió, cư nhiên vẫn bị Mộ Khinh Ca đón được.

Mộ Khinh Ca cong môi. Nàng tu luyện Thần Sách quyển thượng, trình độ thân thể cường hãn hơn người thường. Đừng nói tiếp nhận một quyền của Doanh Trạch, nàng dùng toàn lực còn có thể đấm nát ba tầng áo giáp Thần cấp.

"Tiếp nào!" Mộ Khinh Ca tươi cười, chủ động khiêu chiến.

Lần này là nàng chủ động xuất kích, nàng lựa chọn đối tượng là Doanh Trạch. Thần sắc Doanh Trạch ngưng lại, toàn lực nghênh chiến. Cơ Nghiêu Họa chuyển mắt, cũng vọt lên cùng Doanh Trạch đối phó Mộ Khinh Ca.

Ba người đánh đến lúc cao lúc thấp, khó hòa giải, thân ảnh ba người không phân rõ ai là ai.

Chỉ dùng tay trần, ba người đánh đặc biệt sắc bén. Quyền phong chưởng phong liên tục quét qua nhánh cây trong viện, hòn núi giả gần đó cũng bị chấn thành bột.

Đột nhiên, Doanh Trạch biến đổi chiêu thức, trở tay tấn công Cơ Nghiêu Họa.

Cơ Nghiêu Họa ngửa người ra sau, hiểm hiểm tránh được, rút một tay về tấn công Doanh Trạch.

Đánh đánh, Mộ Khinh Ca và Cơ Nghiêu Họa liên thủ cùng đối phó Doanh Trạch. Tuy tu vi Doanh Trạch yếu hơn họ, nhưng ỷ vào huyết mạch, đấu ngang nhau với họ.

Càng đánh, ba người so chiêu càng sắc bén.

Chỉ chốc lát, Cơ Nghiêu Họa và Doanh Trạch lại liên thủ cùng đối phó Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca nhanh chóng phản ứng, từng chiêu dứt khoát, hung ác không lưu tình đấu với hai người đến kịch liệt.

Cơ Nghiêu Họa và Doanh Trạch càng đánh càng kinh hãi. Bọn họ không dự đoán được quyền cước công phu của Mộ Khinh Ca kinh người như thế. Cận chiến giống như sinh ra vì nàng vậy, ra tay xảo quyệt chuẩn xác, sức lực rất lớn.

Ầm!

Bang bang!

Ầm!

Ba nắm đấm va chạm không trung, một cỗ linh lực dao động mạnh mẽ tỏa ra từ nắm đấm ba người. Chấn đến ba người đều lùi về sau, kéo giãn khoảng cách.

Ba người đồng thời đáp đất, lúc này sân nhà Cơ Nghiêu Họa đã hoàn toàn thay đổi, khắp nơi bừa bộn.

Cơ Nghiêu Họa nhìn về phía Mộ Khinh Ca, cảm thán: "Trông đệ gầy gò như vậy mà có sức lớn thế, ngay cả Doanh Trạch cũng không tóm được đệ! Đệ rốt cuộc là quái vật gì? Hay là hung thú tuyệt thế núp dưới lớp da người?"

Mộ Khinh Ca co khóe miệng, bội phục với suy nghĩ bay xa của hắn.

Doanh Trạch phủi phủi tro bụi trên áo bào, nhìn về phía Mộ Khinh Ca: "Hiện giờ ta, không phải đối thủ của ngươi."

Cơ Nghiêu Họa cười, cũng nói theo: "Nếu đánh thật mà nói, ta và đệ chắc sẽ đánh mấy ngày mấy đêm, nhưng cuối cùng người thua chắc chắn là ta."

"Hai người các ngươi quá coi nhẹ mình." Mộ Khinh Ca phất phất ống tay áo.

Nàng không cảm thấy mình mạnh bao nhiêu, chỉ là tu luyện Thần Sách giúp thân thể cường hãn hơn chút thôi. Dựa theo cách nói của Ngân Trần, cơ thể nàng bây giờ giống như binh khí hình người, ngay cả binh khí Thần cấp cũng khó phá vỡ lớp phòng ngự của nàng.

"Đây không phải chỗ nói chuyện, chúng ta đổi chỗ khác đi." Cơ Nghiêu Họa lắc lắc tay áo, bảo hai người.

Mộ Khinh Ca và Doanh Trạch đều không ý kiến.

Bọn họ rời khỏi sân Cơ Nghiêu Họa, chuyển sang phòng khách. Phòng khách này là nơi Mộ Khinh Ca bị dẫn vào ngay ngày đầu tiên tới đây.

Tỳ nữ nhanh chóng bưng trà và điểm tâm lên, còn có trái cây phong phú.

Ba người ngồi vây quanh bàn, vừa uống trà vừa tán gẫu.

"Không lâu nữa Thanh Anh Bảng sẽ cập nhật lại, trận đấu hôm nay nếu truyền ra, chắc là đệ nhị Thanh Anh Bảng này của ta sẽ lung lay rồi." Cơ Nghiêu Họa bóc vỏ trái cây, cười nói.

Từ nét mặt hắn không có quá nhiều sự chán nản. Dường như xếp hạng Thanh Anh Bảng không quá quan trọng với hắn.

Hắn đưa ra lời này, Doanh Trạch thầm gật đầu chấp nhận.

Tuy trận đấu này, ba người đều không có tổn thương gì. Nhưng trong lòng đều hiểu rõ, ai không kịp ai, ai khó có thể đánh bại. Cao thủ so chiêu, không cần đấu đến ngươi chết ta sống, cũng có thể biết cao thấp.

Mộ Khinh Ca khẽ nhấp ngụm trà, nói với hai người: "Bảng xếp hạng chỉ là do con người nhàm chán quá nên tạo ra. Nếu thật sự phải liều mạng thi đua, vậy khó bảo đảm người xếp dưới sẽ không kéo người xếp ở thứ hạng cao chết chùm." Nàng không quan tâm lắm với Thanh Anh Bảng.

Cơ Nghiêu Họa và Doanh Trạch đều tán đồng.

Ba người họ có thể nói là không đánh không quen biết, chậm rãi kết giao trở thành bằng hữu, có lẽ chính bởi vì có cùng quan điểm.

Bọn họ không để ý đến hư danh mà thế tục áp đặt, cho dù là Cơ Nghiêu Họa thường xuyên nhắc đến Thanh Anh Bảng, nhưng thực tế hắn chưa từng quan tâm.

"Tuy chúng ta đều không để ý, nhưng Thanh Anh Bảng vẫn còn đó. Năm ấy ở Nhật Mộ thảo nguyên, chắc là Khinh Ca đã lọt vào tầm mắt Thần Điện. Mặc kệ đệ có nguyện ý hay không, lần này đệ chắc chắn sẽ lưu danh trên Thanh Anh Bảng." Cơ Nghiêu Họa nói.

Mộ Khinh Ca không có cảm giác gì đặc biệt.

Doanh Trạch chậm rãi mở miệng: "Ta và Cơ Nghiêu Họa ngươi đều biết. Trong năm cái tên, đệ tứ và đệ nhị không phải đối thủ của ngươi, vậy đệ tam Diêu Tinh Hải và đệ ngũ Hề Thiên Tuyết cũng không phải đối thủ của ngươi. Nhưng không biết ngươi và Ngụy Mạc Lợi so sánh nhau, ai mạnh hơn."

"Ngụy Mạc Lợi? Cái tên điên kia từ lâu trước đó đã tiến vào Kim cảnh, ai biết hiện giờ hắn ở tu vi gì? Suốt ngày thần thần bí bí, căn bản không thấy bóng người, cũng không biết sống hay chết." Cơ Nghiêu Họa xen mồm.

Mộ Khinh Ca rũ mắt, nhẹ thổi lá trà trong chén.

Nàng chưa nói với hai người này rằng mình đã từng đấu với Hề Thiên Tuyết, mà Diêu Tinh Hải ở hai năm trước đã từng phát khiêu chiến nàng. Chẳng qua hắn không khiêu chiến võ lực, mà khiêu chiến đan dược!

Mộ Khinh Ca hạ mắt giấu đi ánh sáng sắc bén, không ai thấy được.

Về Ngụy Mạc Lợi...

Đối với người vẫn luôn ngồi ổn vị trí đệ nhất Thanh Anh Bảng, nàng đúng là có tò mò đôi chút. Nhưng không có duyên được gặp thôi.

"Các ngươi đã từng gặp Ngụy Mạc Lợi chưa?" Mộ Khinh Ca thả chén xuống, hỏi hai người.

Doanh Trạch chậm rãi lắc đầu: "Trước khi ta lên bảng, hắn đã đứng đầu bảng. Chỉ nghe nói hắn niên thiếu nhất chiến thành danh, lấy tu vi Ngân cảnh tầng hai trực tiếp đánh bại Ngân cảnh tầng năm."

'Vượt cấp khiêu chiến sao.' Mộ Khinh Ca rũ mắt trầm tư.

Cơ Nghiêu Họa bổ sung: "Ngụy gia ở Trung châu vốn là một Cổ tộc đã ngã xuống, luôn nằm ngoài tầm mắt mọi người. Nhưng bởi vì Ngụy Mạc Lợi xuất thế mà khiến gia tộc lại lọt vào tầm mắt, được coi trọng hơn."

"Ngụy gia có huyết mạch cổ là gì?" Mộ Khinh Ca chợt hỏi.

Cơ Nghiêu Họa cười nói: "Lại nói, cũng không có gì đáng ngạc nhiên, Ngụy gia có lực phòng ngự kinh người, nghe nói huyết mạch họ được truyền thừa từ thần Huyền Vũ. Mà huyết mạch trong người Ngụy Mạc Lợi rất đậm, năm đó hắn ỷ vào lực phòng ngự vô địch mới giải quyết được cao thủ Ngân cảnh tầng năm."

Hắn tạm dừng một lát, rồi nói: "Đệ ngẫm lại đi, nếu một người đánh kiểu gì cũng không bị thương, đương nhiên có thể thoải mái không cố kỵ lật ngược đối thủ."

Doanh Trạch gật đầu, cũng nói: "Nghe nói người từng giao thủ với Ngụy Mạc Lợi, chiêu thức đánh vào hắn sẽ vang lên tiếng kim loại, nhưng rõ ràng hắn căn bản không mặc áo giáp."

'Chẳng lẽ là Kim linh căn sao?' Mộ Khinh Ca thầm đoán. Cơ Nghiêu Họa và Doanh Trạch miêu tả làm nàng nhớ tới dị năng Kim hệ. Trong các dị năng nàng từng tiếp xúc, dị năng Kim hệ nổi tiếng với lực phòng ngự. Lực công kích cũng rất mạnh, chỉ kém hơn một chút so với các hệ khác thôi.

Mà ở thế giới xa lạ này, mọi người thay cách gọi dị năng là linh căn.

Nếu nàng bẩm sinh có Lôi linh căn, vậy Ngụy Mạc Lợi chắc là Kim linh căn bẩm sinh. Rồi lại nhìn hai người trước mặt... Đôi mắt trong suốt của Mộ Khinh Ca phản chiếu thân ảnh Cơ Nghiêu Họa và Doanh Trạch.

Tư Mạch từng nói Doanh Trạch mang huyết mạch rất đậm, là huyết mạch Cự Lực. Mà Cơ Nghiêu Họa thì có Phong linh căn bẩm sinh.

"Được rồi, chúng ta đừng thảo luận đến Ngụy Mạc Lợi nữa. Dù sao hắn xuất quỷ nhập thần, ai biết bây giờ hắn ở đâu, Khinh Ca không nhất định sẽ gặp phải hắn." Cơ Nghiêu Họa đánh gãy đề tài.

Ba người ngồi trong phòng khách, bàn về mấy thiên tài nổi lên trong hai ba năm gần đây, suy đoán một chút về Thanh Anh Bảng sẽ thay đổi thế nào, rồi giải tán.

Hai ngày sau, bọn họ đều cần chuẩn bị vài thứ để đi chiến trường cổ Thần Ma.

...

Hai ngày sau, Cơ Nghiêu Họa cùng Mộ Khinh Ca và Doanh Trạch rời khỏi Vạn Khả Thành.

Hắn xoay người cười nói với Mộ Khinh Ca: "Khinh Ca, mau thả Tiểu Thải ra đi."

Tiểu Thải?

Doanh Trạch nghi hoặc.

Mộ Khinh Ca bật cười, vung tay lên. Trước mặt ba người xuất hiện một con thú nhỏ sặc sỡ bảy màu.

Tiểu Thải lập tức hóa thành thải phượng, thân mật gọi Mộ Khinh Ca.

"Đây là tọa kỵ của Khinh Ca, chúng ta cưỡi nó đi chiến trường cổ Thần Ma sẽ nhanh hơn rất nhiều." Cơ Nghiêu Họa giải thích cho Doanh Trạch vẫn đang sửng sốt.

Doanh Trạch gật đầu tỏ vẻ hiểu.

Ba người ngồi lên lưng Tiểu Thải. Mộ Khinh Ca vỗ cổ nó, nó giang cánh bay lên không trung.

"Cửa vào chiến trường cổ Thần Ma nằm ở chỗ giao nhau giữa Bắc châu và Trung châu. Chúng ta từ đây đi qua, trái lại không tính là xa." Cơ Nghiêu Họa nói với Mộ Khinh Ca.

"Nghe nói tới đó cần thủ đoạn nào đấy mới có thể vào." Mộ Khinh Ca nói.

Ai ngờ nàng vừa dứt lời, Doanh Trạch đã lấy ba tấm bùa vàng đưa mỗi người một tấm. Hắn giải thích: "Ba lá bùa này có thể đưa chúng ta vào trong chiến trường cổ, nhưng chỉ có thể ở bên trong ba tháng. Ba tháng sau, bất kể sống chết đều sẽ bị đẩy ra ngoài."

"Truyền tống phù! Xem ra ngươi chuẩn bị rất đầy đủ." Cơ Nghiêu Họa kinh ngạc.

"Nói coi, có phải ngươi đã sớm có dự định không? Chỉ chờ hai chúng ta cắn câu?" Hắn nhéo truyền tống phù, nhe răng với Doanh Trạch.

Doanh Trạch mặc kệ hắn, chỉ ném cho ánh mắt lạnh te.

Tiểu Thải chở ba người bay trên không trung ba ngày, rốt cuộc đi tới nơi giáp ranh Bắc châu và Trung châu, cửa vào chiến trường cổ Thần Ma trong truyền thuyết.

Thu hồi Tiểu Thải, đứng trước khe hẹp, Mộ Khinh Ca chợt cảm thấy ớn lạnh.

Hai bên vách dựng đứng, chính giữa hơi mở rộng, không khác vết nứt trên đá thông thường là mấy. Nó liên tục tỏa sương đen, cùng với hơi thở chết chóc.

"Nơi này chính là cửa vào chiến trường cổ." Cơ Nghiêu Họa nói với hai người.

Ba người nhìn nhau, nhàu nát tấm bùa trong tay, biến mất tại chỗ.

Mộ Khinh Ca cảm thấy người mình lắc lư một cái, còn chưa nhìn rõ tình cảnh trước mắt, đã nghe thấy tiếng đánh nhau kịch liệt bên tai...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #codai