Chương 1020: Nữ nhân của Vương
Edit: Diệp Lưu Nhiên
Nếu không phải nàng biết cần thống nhất cục diện trong Thái Hoang Ma Vực do Tư Mạch tâm huyết tạo thành, nàng sẽ để ý đám quần ma loạn vũ này sao? Đánh thì cứ đánh, nàng méo quan tâm!
Đáp ứng Cô Nhai và Cô Dạ thỉnh cầu, chỉ bởi vì nàng không hy vọng tâm huyết của Tư Mạch bị hủy, chỉ bởi vì nàng muốn tới đây tìm kiếm tung tích Tư Mạch.
Lời nói của Mộ Khinh Ca khiến ánh mắt tứ đại Phiên chủ kinh sợ.
"Vương thượng cư nhiên nói tên thật của mình cho ngươi, còn cho phép ngươi gọi ngài như vậy?" Ánh mắt Kích Phù hơi co rụt lại, mặc dù thanh âm hắn không ra gợn sóng, nhưng khó nén khiếp sợ.
Mộ Khinh Ca nhướng mày, thần thái hờ hững.
Nàng phát hiện sau khi mình gọi tên Tư Mạch, bốn người này thậm chí là tám trăm ma vệ luôn im lặng đều ít nhiều thay đổi thái độ.
Sự thay đổi này... có thêm một tia cung kính.
Nhưng nàng có thể cảm nhận rõ ràng, sự cung kính này không đối với nàng, mà bởi vì Tư Mạch.
Bởi vì, nàng là nữ nhân mà Tư Mạch chọn!
Bầu không khí im lặng lan tràn Tử Thần Điện.
Kích Phù đứng ra, hành lễ có tôn ti với Mộ Khinh Ca: "Kích Phù cung nghênh Vương phi."
Hắn thừa nhận thân phận Mộ Khinh Ca, ít nhất là hiện tại.
Hắn mở miệng, ba người còn lại cũng không dè chừng.
Ba người đồng thanh mở miệng...
"Linh Cưu cung nghênh Vương phi!"
"Thanh Viêm cung nghênh Vương phi!"
"Thanh Trạch cung nghênh Vương phi!"
Tám trăm ma vệ cũng chỉnh tề quỳ xuống, hô lên: "Thuộc hạ cung nghênh Vương phi!"
Trong Tử Thần Điện, một đám người quỳ gối trước mặt Mộ Khinh Ca. Đôi mắt nàng nhàn nhạt đảo qua, cuối cùng dừng tại Cô Nhai: "Khi nào gặp đám người đó?"
"Vương phi, cần phải cho ngự y trong cung xem qua." Cô Nhai nhỏ giọng nhắc nhở.
Hắn nhỏ giọng, nhưng cũng không quá nhỏ. Tiếng nói vừa dứt, mấy trăm đôi mắt đều nhất trí nhìn chăm chú vào chiếc bụng phẳng lì của nàng.
Tuy Mộ Khinh Ca mặt dày, nhưng vẫn thấy chút xấu hổ khi bị nhìn chằm chằm. Nàng yên lặng rút một tay ra đặt lên bụng mình, che đi.
Xong việc, nàng bình tĩnh nói với Cô Nhai: "Ừm, ngươi sắp xếp đi."
Cô Dạ lập tức nói: "Vương phi, ta mang ngài đi hậu điện chờ thái y."
Mộ Khinh Ca gật đầu, rồi nhìn đám người quỳ xuống đất, nói: "Đều đứng lên đi." Dứt lời, mới rời đi theo Cô Dạ.
Cô Nhai cũng nhanh chóng đi tìm ngự y, chỉ còn lại tám trăm ma vệ và tứ đại Phiên chủ trong Tử Thần Điện.
Tám trăm ma vệ đã gặp được nữ chủ nhân của mình nên giải tán đi làm chức trách bảo vệ canh gác. Tứ đại Phiên chủ không rời đi, vẫn tiếp tục chờ đợi.
Chờ gì?
Đương nhiên là chờ kết quả của ngự y.
Bốn người đứng trong điện, nhìn nhau.
Thanh Trạch nói: "Vị Vương phi này lợi hại hơn chúng ta tưởng."
Thanh Viêm gật đầu: "Trước mắt xem ra có thể tỏa khí thế đối với chúng ta, không biết lát nữa đối mặt với đám sài lang hổ báo đó, nàng ta có thể bảo trì tỉnh táo hay không. Nếu bị dọa khóc thì không ổn."
"Tình cảm của vương thượng, chúng ta không có quyền can thiệp. Nếu nàng ta là nữ nhân của vương thượng, trong bụng thật sự mang cốt nhục của vương thượng. Vậy bất kể nàng có phải Vương phi đủ tư cách không, chúng ta đều phải dốc sức bảo vệ." Kích Phù chậm rãi nói.
Linh Cưu cười khẩy: "Nếu nàng ta không phải nữ nhân vương thượng, chờ sau khi vương thượng trở về, ta nhất định phải thỉnh vương thượng giữ cái mạng để ta giáo huấn nàng ta cho đã!"
Kích Phù nhìn hắn, không nói gì.
Rất nhanh, Cô Nhai đã dẫn theo mấy vị ngự y vào Thái Hoang Cổ Cung. Mấy vị ngự y này đều lâu năm, làm người công chính.
Họ vừa vào, hành lễ với bốn vị Phiên chủ.
Sau đó đoàn người đi vào sau điện, chuẩn bị bắt mạch xác nhận cho Mộ Khinh Ca.
Sau khi vào điện, Mộ Khinh Ca đang tùy ý lật giở vài trang thư tịch trên bàn. Tuy nàng không nhìn ra văn tự, nhưng có thể hiểu đồ án vẽ trên đó.
Đều là quân đồ, trận pháp đồ, chữ viết cẩu thả trông có vẻ là Tư Mạch tùy tiện suy đoán.
Cô Dạ đứng an tĩnh bên cạnh.
Đoàn người tiến vào, phá vỡ sự yên tĩnh.
Tứ đại Phiên chủ trông thấy Mộ Khinh Ca cầm sách, ánh mắt đều hơi động, tò mò. Trong nhận thức của họ, nữ tử bình thường sẽ không cảm thấy hứng thú với mấy kiểu hành quân đánh giặc.
Họ vốn tưởng sau khi đi vào sẽ thấy nàng đang tò mò ngắm nghía mấy thứ phù hoa trong điện.
"Thần bái kiến Vương phi."
Mấy vị lão ngự y cũng hành lễ.
Mộ Khinh Ca thả sách xuống, nói: "Mấy vị ngự y miễn lễ." Nàng thần thái tự nhiên, không hề có sự luống cuống hoảng hốt khi mới tới Thái Hoang Cổ Cung.
Dáng vẻ bình thản ung dung khiến mấy vị lão ngự y không dám coi thường.
Mấy vị đứng tại chỗ chờ nàng phân phó.
Mộ Khinh Ca nhìn họ, tự đưa cổ tay mình ra đặt trên bàn: "Đến đây đi."
Mấy vị lão ngự y theo thứ tự đi lên, bắt mạch cho nàng.
Đơi mấy người kiểm tra xong, họ thối lui sang bên cạnh, thảo luận nhau mấy hồi rồi cùng chúc Mộ Khinh Ca: "Chúc mừng Vương phi, tiểu vương tử trong bụng rất khỏe mạnh."
Sau đó, lại nói với tứ đại Phiên chủ: "Trong bụng Vương phi có dấu hiệu mang thai, hơn nữa vừa mới được hơn năm rưỡi."
"Một năm rưỡi, nói cách khác là mang thai trước khi vương thượng rời đi không lâu." Linh Cưu nói.
"Đúng vậy." Lão ngự y khẳng định.
"Các ngươi lui ra đi." Linh Cưu phất tay.
Ai cũng biết tin tức này sẽ nhanh chóng truyền khắp Thái Hoang Cổ Cung, thậm chí là khắp Thái Hoang Ma Vực.
Sau khi lão ngự y rời khỏi, Mộ Khinh Ca rũ mắt sửa sang cổ tay áo, không phản ứng bốn người.
Nàng tin tưởng mấy vị lão ngự y truyền tin tức nàng mang thai con của Tư Mạch, đám người ngo ngoe rục rịch đó sẽ nhanh chóng xuất hiện.
Sau đó nàng chỉ cần giải quyết từng tên một, tới một đôi giải quyết một đôi là xong việc!
Ổn định thế cục xong, nàng sẽ nhanh chóng tới Thái Cổ Trung Uyên tìm kiếm tung tích Tư Mạch.
...
"Ngươi nói cái gì? Bọn chúng thật sự tìm được một nữ nhân? Còn nói trong bụng nàng ta hoài thai cốt nhục vương thượng? Chuyện này không thể nào!"
Một giọng nữ phẫn nộ truyền ra từ một tòa kiến trúc.
Trong giọng nói xen lẫn sự phẫn nộ và không cam lòng, cùng với oán khí không thể nào tiêu tan.
Nàng ta mong mỏi mấy ngàn năm, đợi chờ mấy ngàn năm, vốn tưởng chỉ nàng ta mới có thể là nữ chủ nhân Sơn Hải Cung, hiện tại bỗng dưng nhô ra một nữ nhân không rõ lai lịch là dễ dàng cướp hết tất cả của nàng ta sao?
"Phiên chủ bớt giận! Đừng nói Phiên chủ không tin, các Phiên chủ khác cũng không dễ tin. Chờ ngày mai gặp nữ nhân kia ở đại điện, Phiên chủ có thể vạch trần nàng ta." Tỳ nữ an ủi.
Nhưng nàng ta vẫn rất tức giận khó chịu.
Tuy nàng ta luôn tỏ vẻ không quan tâm đến thân phận địa vị của người khác, chỉ muốn làm bạn bên cạnh Vương, nhưng tiến vào Sơn Hải Cung trở thành nữ chủ nhân duy nhất, độc chiếm sủng ái của Vương mới chính là mộng tưởng của nàng ta.
Bây giờ tự dưng có thêm một nữ nhân, lại còn mang hài tử của Vương!
Quả thực chính là nhục mạ nàng ta!
"Ta sẽ không để cho đứa nhỏ này được ra đời! Tuyệt đối không được!" Yến Nhã tức giận đến xanh mét mặt mày. Lệ khí trong lòng tuôn ra: 'Đây là cơ hội tốt, thừa dịp Vương không ở đây, khiến nữ nhân và hài tử trong bụng nàng ta biến mất đi!'
Nghĩ vậy, đáy mắt nàng ta lóe ánh sáng lạnh.
...
Thái Hoang Cổ Cung đại diện ở tầng lớp cao trong Thái Hoang Ma Vực.
Nữ nhân của quân vương mang theo hài tử đột nhiên xuất hiện, tin tức chưa tới một ngày đã bay vào tai các Phiên chủ.
Nhưng Phiên chủ có tư cách tiến vào Thái Hoang Cổ Cung gặp vị 'nữ nhân của Vương' lại chỉ có mười sáu vị!
Trong đó có bảy vị đang ở biên giới, không có lệnh Vương không thể rời chỗ. Còn lại chín vị, Mộ Khinh Ca đã gặp bốn người. Năm vị ngày hôm nay nàng sẽ đi gặp.
Theo lời Cô Nhai và Cô Dạ, bốn người trong đó là những người dễ làm loạn nhất, cần nàng ra mặt trấn áp.
Một người còn lại là nữ nhân.
Là nữ Phiên chủ duy nhất trong Thái Hoang Ma Vực!
Ở Tử Thần Điện, Mộ Khinh Ca chỉnh trang lại tư liệu mà họ đưa tới, đều xem từng cái một. Chủ yếu là thông tin về năm vị hôm nay sẽ gặp.
"Cư nhiên là con một, mới lên làm Phiên chủ..." Mộ Khinh Ca nhìn thông tin của nữ Phiên chủ, khóe môi cong lên.
Nghe nói có một vị nữ Phiên chủ, nàng tưởng sẽ là một nữ tướng dũng mãnh.
Ai dè chỉ vì gia tộc không có nhi tử kế vị, nên mới cho nàng ta thượng vị.
"Yến Nhã..." Mộ Khinh Ca nhẩm trong miệng, nhướng mày lẩm bẩm: "Tên không tệ lắm."
Cô Dạ canh giữ bên cạnh, nghe nàng lẩm bẩm như đang nói gì đó. Hắn không hỏi, chỉ yên lặng rũ mắt.
Lúc này Cô Nhai từ bên ngoài vào, ôm quyền hành lễ với Mộ Khinh Ca: "Vương phi, họ đều đang chờ ở Hoang điện."
Nên tới, đã tới!
Mộ Khinh Ca nâng mắt lên, đôi mắt trong suốt lóe tia sáng.
Thả tư liệu xuống, nàng đứng lên phủi nhẹ vạt áo, chắp tay ra sau, bảo hai người: "Đi thôi."
Ra khỏi Tử Thần Điện, tới Hoang điện, một trăm ma vệ theo sát phía sau, phía trước là cung tì dẫn đường. Đội ngũ nườm nượp đi vào đại điện.
Trên đường, Mộ Khinh Ca thấp giọng hỏi Cô Nhai: "Phía Thái Cổ Trùng Uyên có tin tức gì không?"
Cô Nhai chậm rãi lắc đầu.
'Vẫn không có sao?' Mộ Khinh Ca thất vọng, trong lòng có chút nôn nóng. Nàng hận không thể lập tức phi tới Thái Cổ Trùng Uyên tìm Tư Mạch.
Hoang điện, nghiêm trang tôn quý.
Chín người xếp thành hai hàng, đứng ở hai bên trái phải.
Yến Nhã là nữ Phiên chủ duy nhất, dựa theo xếp hạng, nàng ta chỉ có thể đứng ở hàng cuối.
Bàn tay giấu trong tay áo siết chặt, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn lên vương vị cao cao, chờ đợi, ghen ghét và phẫn nộ.
Một người đứng trước nàng nhìn bốn người Linh Cưu phía đối diện, mở miệng hỏi: "Vương thượng vẫn luôn không gần nữ sắc, đuổi hết cung nữ trẻ tuổi mỹ mạo trong cung, sao lại bỗng dưng có thêm một nữ nhân?"
Linh Cưu cười lạnh ra tiếng, khuôn mặt tuấn mỹ như yêu nghiêng sang một bên như không thèm để ý.
Thái độ của hắn khiến vị Phiên chủ vừa mở miệng nhăn mày, lệ khí giăng kín mi tâm.
Kích Phù chậm rãi mở miệng: "Chuyện của vương thượng, há là việc chúng ta có thể phỏng đoán?"
Câu trả lời chung chung hiển nhiên không thể thỏa mãn đối phương.
Nhưng khi hắn còn muốn tiếp tục hỏi, ngoài điện chợt có người hầu hô lớn: "Vương phi đến!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro