Chương 1028: Các ngươi còn có mặt mũi ăn uống!

Edit: Diệp Lưu Nhiên


"Các ngươi đã làm rõ nghi vấn, hiện tại đến lượt ta nghi vấn." Mộ Khinh Ca đứng ở chủ vị, dáng lưng thẳng tắp, ánh mắt lạnh lẽo như hồ sâu.

Vốn nên là yến hội ngợp trong vàng son, lại bị một bước thao túng của nàng trở nên nghiêm ngặt như hình đường.

Từng tầng màn lụa ngăn cản, nhóm quý tộc Ma tộc tới tham gia yến hội không thấy rõ thần sắc của nàng, chỉ có thể thấy bóng dáng mơ hồ cùng giọng nói thanh lãnh kia.

Giọng nói rất dễ nghe, nhưng cố tình lại ẩn chứa cường thế chân thật.

Ngoài điện, vũ cơ quỳ phủ phục, ánh mắt tràn ngập sùng bái nhìn Vương phi của các nàng phía xa xa.

Các nàng chưa từng gặp nữ tử nào dám hô to đĩnh đạc trước mặt các đại nhân vật, đại quý nhân mà không hề rơi vào hạ phong. Khí thế vô hình lan tỏa, cơ hồ bao phủ toàn bộ yến hội.

Linh Cưu lặng lẽ nhìn Kích Phù bên cạnh, như đang dò hỏi vị Vương phi này muốn làm gì.

Kích Phù chỉ yên lặng lắc đầu, cho hắn ánh mắt tạm thời đừng gấp.

Bên kia, Thanh Viêm cũng nhìn sang Thanh Trạch, hàm ý không khác Linh Cưu lắm.

Thanh Trạch đảo mắt qua, hơi nhướng mày. Tựa như muốn nói, bất kể Vương phi muốn làm gì, bốn người họ chỉ cần ủng hộ nàng là được, cân bằng thế cục, ổn định triều cương chính là việc họ cần làm.

Ánh mắt bốn người đan xen, đạt thành nhất trí.

Mà bốn người Tác Thắng đối diện cũng âm thầm trao đổi ý kiến. Họ không rõ Mộ Khinh Ca muốn làm gì, nhưng bị khí thế của một nữ nhân đè nặng khiến họ rất không vui.

Sảnh yến hội, cực kỳ an tĩnh.

Bời vì không thấu được kịch bản của vị tân Vương phi này, nên không ai mở miệng.

Mộ Khinh Ca cong môi. Ánh mắt sắc như dao nhìn đám người sau màn lụa, chậm rãi lên tiếng: "Vương thượng mất tích, các ngươi lại còn có tâm trạng ăn uống, đây là lòng trung thành của các ngươi sao?"

Một câu, nói năng khí phách.

Khiến mọi người sau màn lụa đồng loạt biến sắc! Họ không thể bị chụp cái mũ này, hơi vô ý sẽ dẫn lửa thiêu thân.

Túc Nhan đứng lên, cách màn lụa nói với Mộ Khinh Ca: "Vương phi, vương thượng mất tích, chúng ta cũng rất nôn nóng. Yến hội hôm nay là vì ngài..."

"Vì ta?" Mộ Khinh Ca không khách khí cắt ngang lời hắn.

Sắc mặt Túc Nhan rất khó coi.

Nhưng cách màn lụa, không ai nhìn thấy.

Mộ Khinh Ca cười khẩy: "Phiên chủ Túc Nhan, có một vấn đề có phải ngươi lầm rồi không?"

Mộ Khinh Ca chậm rãi ngồi xuống, lười biếng dựa vào lưng ghế, đầu ngón tay khẽ gõ lên tay vịn: "Nơi này, là Thái Hoang Cổ Cung của vương thượng. Mà ta, là Vương phi. Trở về nhà mình, cần đám người ngoài các ngươi đón gió tẩy trần sao?"

Túc Nhan bị nghẹn, không phản bác được.

Mộ Khinh Ca cường thế, khí tức hùng hổ dọa người, khiến một thân lực lượng của hắn không chỗ phát tiết.

Hắn trừng lớn mắt, nổi giận đùng đùng nhìn bóng hình ngồi chỗ cao kia. Ma linh màu đen không ngừng quấn quanh bàn tay.

Đột nhiên, có một bàn tay đè cổ tay hắn xuống.

Hắn rũ mắt nhìn, thấy Thù Tuyền chậm rãi lắc đầu.

Túc Nhan hừ lạnh một tiếng, thở phì phò ngồi xuống, hất đầu sang bên như không muốn để ý tới Mộ Khinh Ca.

Tác Thắng nhàn nhạt mở miệng: "Dù sao Vương phi cũng mới vào Thái Hoang Cổ Cung, vương thượng không ở đây. Huống chi ngài và vương thượng vẫn chưa đại hôn, nếu nói là chủ nhân thì có vẻ hơi gượng ép."

Mộ Khinh Ca mỉm cười, lạnh mắt: "Ngay cả khi không đại hôn, ta vẫn là nữ chủ nhân nơi này. Chớ có phản bác vội, đừng ai quên rằng, hài nhi trong bụng ta là trữ quân tương lai."

Trữ quân tương lai!

Mấy chữ này, khiến đôi mắt vô số người co lại.

"Các ngươi giọng khách át giọng chủ, khiến ta rất khó chịu. Sau khi vương thượng trở về thấy vậy, cũng sẽ rất thất vọng." Mộ Khinh Ca sâu kín nói.

"Quả thực quá làm càn! Thân phận ngươi còn chưa được vương thượng chứng thực, hiện giờ lại bày cái giá Vương phi! Chúng ta không phục!" Đột nhiên có người đứng lên phản bác.

Khí thế Mộ Khinh Ca cường đại khiến chúng không chịu nổi, không muốn thần phục.

Mộ Khinh Ca khẽ liếc người vừa phản đối, cười lạnh không nói.

"Ai dám không phục!" Lúc này Kích Phù mở miệng, bình tĩnh đứng lên.

"Không sai! Ta xem hôm nay ai dám không phục?" Thân phận Vương phi há là thứ mà đám trứng rảnh rỗi các ngươi tùy tiện nghi ngờ sao?" Linh Cưu đứng lên châm chọc.

"Linh Cưu ngươi đừng có quá mức!" Lại có thêm một thanh âm.

Linh Cưu khinh thường cười lạnh: "Quá mức? Làm sao so được với các ngươi trong mắt không có Vương phi, trong mắt không có tôn ti?"

"Hừ, tùy tiện tới một nữ nhân, nói mình là Vương phi. Nữ nhân này do các ngươi tìm tới, đương nhiên các ngươi phải bảo vệ. Chúng ta đây có phải nên tìm một nữ nhân, nói nàng ta cũng là nữ nhân của vương thượng, cũng là Vương phi?" Có kẻ bất mãn mở miệng.

Các quý tộc nhàn rỗi Ma tộc bắt đầu bất mãn.

Tựa như lửa giận bị Mộ Khinh Ca áp chế đều thảy hết cho bốn người Linh Cưu.

Mà bốn người Tác Thắng lại rất an tĩnh, chỉ định xem diễn.

Nhưng câu nói của cái kẻ tức giận vừa lên tiếng đó đã nhắc nhở họ. Bốn người họ âm thầm trao đổi ánh mắt, như đang thương lượng cách này có được không.

Nếu họ cũng tìm một nữ nhân, nói là nữ nhân của Vương, phải chăng sẽ diệt được uy phong của vị Vương phi này?

Tựa hồ xem thấu tâm tư của họ, Mộ Khinh Ca nở nụ cười châm chọc: "Các ngươi coi vương thượng là cái gì, a miêu a cẩu nào cũng coi trọng à?" Trong sự châm chọc còn không quên tâng bốc mình một phen.

Ý ngoài lời, không phải nữ nhân bình thường nào cũng so được với nàng.

Mộ Khinh Ca cười rộ: "Vô luận các ngươi hoài nghi thế nào, cho dù ta là giả, thì người đầu tiên làm việc này gọi là thông minh. Nhưng người thứ hai cũng làm việc tương tự, thì gọi là ngu ngốc."

Nói xong, ánh mắt cố ý vô tình đảo qua bốn người Tác Thắng.

Nàng bình tĩnh như thế, thong dong như thế, sự tự tin tuyệt đối không phải người bình thường có được.

Bốn người Tác Thắng dù cách màn lụa, cũng cảm nhận được ánh mắt sắc bén kia, không khỏi giật mình. Họ nghe ra được đây là cảnh cáo, Vương phi đang cảnh cáo họ đừng nên làm ra chuyện ngu ngốc khiến người ta cười nhạo.

Bốn người Tác Thắng hơi hãi, khiếp sợ.

'Nữ nhân này cư nhiên lợi hại như thế!' Sự lợi hại của nàng không phải ở tu vi, mà ở đầu óc kín đáo và khí thế kiêu ngạo kia.

Có thể kiêu ngạo như thế, hoặc là chính nàng cực kỳ lớn mật, hoặc là nàng tự tin mười phần!

Mà rất không khéo, cả hai cái này, Mộ Khinh Ca đều có!

Nàng cứ thản nhiên ngồi ở kia, tùy tiện cho mọi người nghi ngờ. Tóm lại nếu không có chứng cứ, thì đừng hòng kéo nàng xuống đài.

Vốn là tranh chấp kịch liệt hai bên, bởi vì câu nói của Mộ Khinh Ca mà dần bình ổn.

Vô số người trong yến hội đều nghĩ không ra, nàng dựa vào đâu mà kiêu ngạo như thế.

Ngay cả bốn người Kích Phù, Linh Cưu, Thanh Viêm, Thanh Trạch cũng đều thầm đổ mồ hôi, cảm thấy Mộ Khinh Ca thật sự quá to gan. Nhỡ đâu có người bắt được bím tóc, chẳng phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ?

'Nữ nhân của vương thượng... không dễ chọc.' Thanh Trạch im lặng đưa ra kết luận, truyền âm cho ba người.

Toàn bộ đại điện, người hiểu Mộ Khinh Ca chỉ có Cô Nhai và Cô Dạ.

Nhìn thấy Mộ Khinh Ca khống chế toàn bộ cục diện, hai người đều nở mày nở mặt. Đây mới chỉ chưa tới ba phần công lực của Tiểu tước gia thôi đấy! Bọn chúng muốn dùng khí thế nghiền áp Tiểu tước gia, đây là phản phệ có biết không?

Nhớ năm đó lúc Tiểu tước gia vẫn còn là phế vật, đứng trước mặt vương thượng còn trấn định tự nhiên như thế, không hề khiếp đảm. Đám người này tính là cái gì!

"Nếu ta nhớ không lầm, ngoại trừ tám vị đại Phiên chủ, còn lại đều là quý nhân nhàn rỗi ở nhà đi?" Mộ Khinh Ca chợt đổi giọng, hỏi bâng quơ.

Trước đó còn nói năng hùng hồn, bây giờ lại như đang tán gẫu việc nhà.

Tâm tư thay đổi khiến nhóm quý tộc Ma tộc không thấu chuẩn vị Vương phi này rốt cuộc muốn làm gì. Rốt cuộc tính nết ra sao!

Tuy không biết dụng ý của nàng, nhưng vẫn có người vui vẻ phối hợp.

Ánh mắt Thanh Viêm rạng rỡ cách qua màn lụa, nhìn bóng dáng thướt tha lười biếng kia, đáp lại: "Đúng vậy."

Mộ Khinh Ca khẽ gật đầu, chậm rãi mở miệng: "Nếu đã nhàn rỗi ở nhà, thì an tâm trồng hoa nuôi cỏ đi, đừng có bị người ta châm ngòi rồi tự thân nhảy ra cho người ta sai sử. Có biết cái gì gọi là nhàn rỗi không?"

Mô Khinh Ca gõ tay vịn, cười lạnh: "Chính là bảo các ngươi, chuyện các ngươi không nên nhọc lòng thì đừng có xía vào. Có đôi khi, nhọc lòng quá mức sẽ khiến người ta hiểu lầm các ngươi có tâm tư gì khác."

"Chúng ta chỉ là lo lắng cho an nguy của vương thượng, lo lắng vương tự! Làm sao? Vương phi còn định lấy cái này ra trị tội chúng ta sao?" Có người không cam lòng.

"Trị tội?" Mộ Khinh Ca cười hài hước: "Ngươi đúng là nhắc nhở ta. Người xưa thường nói nhậm tam bả hỏa (*), ta là Vương phi mới tới, thế nào cũng phải lập uy chứ nhỉ. Trước đó Phiên chủ Yến Nhã muốn mưu hại vương tự, bị treo ở Đô thành răn đe cảnh cáo. Hiện tại các ngươi lại muốn ta trị tội? Vậy ta phải cẩn thận ngẫm xem nên trị tội kiểu gì mới tốt đây."

"Ngươi!" Người vừa mở miệng bị tức đến không thốt được.

Trong mắt chúng, Mộ Khinh Ca quả thực chính là tiêu biểu của một bạo quân yêu hậu.

"Lo lắng an nguy vương thượng, thì thành thành thật thật ở nhà đi, đừng có loạn đúc kết. Còn về vương tự, các ngươi càng không cần lo lắng, hài nhi trong bụng ta rất khỏe mạnh." Ánh mắt Mộ Khinh Ca lạnh xuống, thanh âm mang theo mấy phần sắc bén.

Mộ Khinh Ca hừ lạnh, nói tiếp: "Nếu còn có kẻ âm thầm phá rối, đừng trách ta không khách khí lôi hắn ra tế cờ!"

Dứt lời, nàng cười như không cười nhìn hướng bốn người Tác Thắng, cười thân thiện: "Phiên chủ Tác Thắng, Phiên chủ Xá Âm, Phiên chủ Túc Nhan, Phiên chủ Thù Tuyền nói xem có phải không?"

Tự dưng bị điểm danh, bốn người Tác Thắng cứng đờ.

Họ âm thầm xúi giục quý tộc và Mộ Khinh Ca đối nghịch, không ngờ bị nàng liếc mắt cái đã nhìn thấu.

'Nàng ta rốt cuộc có lai lịch gì? Khó đối phó như thế!'

Bốn người đồng thời nghĩ vậy.

Họ im lặng, khiến Mộ Khinh Ca càng cười tươi. Nàng hỏi: "Thế nào? Ta nói có phải không?" Hay là nàng không cảnh cáo rõ ràng?

Bốn người phục hồi tinh thần, không hẹn mà cùng đứng lên, thưa Mộ Khinh Ca: "Vương phi nói phải! Nếu có kẻ dám cả gan âm thầm quấy rối, chúng ta tuyệt đối không tha."

Họ xem như đã hiểu, vị Vương phi này chính là muốn ép họ tỏ thái độ!

(*) Nhậm tam bả hỏa/Tân quan thượng nhiệm – 新官上任三把火 – xīn guān shàng rèn sān bǎ huǒ: quan mới nhậm chức ba đám lửa; tục ngữ, quan mới lên chức, làm ra một hai ba việc để tỏ rõ tài cán, quyết tâm, đạo đức, vì dân vì nước này nọ; muốn tỏ uy phong, lập uy, khiến quần chúng phục (giống như đốt lên mấy đống lửa vừa sáng vừa nóng, thu hút mọi người đều thấy). Nhưng về sau không biết có được như thế nữa không, hay đâu lại vào đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro