Chương 1030: Vương phi thật tùy hứng!

Edit: Diệp Lưu Nhiên


Yến hội tẻ nhạt, mọi người yên lặng chờ bữa tiệc kết thúc.

Đột nhiên, có một ma vệ nhanh chóng tiến vào điện, xua nhóm vũ cơ đang nhảy múa, quỳ gối trước mặt Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca híp mắt, ánh sáng lưu chuyển, sống lưng không khỏi nghiêng về phía trước.

Nàng nhìn ma vệ quỳ xuống đất, tim bỗng dưng đập nhanh: 'Chẳng lẽ là, có tin tức Tư Mạch?'

Ánh mắt Mộ Khinh Ca bất giác mang theo chờ mong.

Nhưng khi ma vệ mở miệng, lại không phải nói đến điều nàng muốn nghe.

"Vương phi, có chiến báo dị tộc tập kích vào cảnh ta, tình hình rất căng thăng, thỉnh cầu chi viện!" Thanh âm ma vệ rất lớn, mỗi chữ nói ra đều khí phách.

Không chỉ Mộ Khinh Ca nghe thấy, những người khác cũng đều nghe thấy.

"Cái gì! Dị tộc lại tới nữa?"

"Là đám bò sát bám người!"

"Dứt khoát giết sạch hang ổ của chúng đi, tận diệt luôn, đỡ rách việc lại tới thêm lần nữa!"

"Hang ổ? Ngươi biết hang ổ của chúng ở đâu sao? Hai tộc Thần Ma phái bao nhiêu người đi thăm dò, đều không có ai trở về."

Dị tộc?

Mộ Khinh Ca hơi nhíu mày, thầm kinh ngạc.

Nàng vẫn luôn cho rằng trong đại lục Thần Ma chỉ có hai tộc Thần Ma, còn lại là Trùng tộc ở Thái Cổ Trùng Uyên. Nhiều thế hệ Trùng tộc ở Trùng Uyên chưa từng đi ra, cũng không làm nên chuyện gì, sống ở ẩn. Cho dù muốn đánh giặc, muốn đối lập, thì cũng nên là chuyện giữa hai tộc Thần Ma, sao giờ lại thò ra một Dị tộc?

Ánh mắt Mộ Khinh Ca bay tới chỗ Cô Nhai và Cô Dạ.

Không phải là tin tức của Tư Mạch, khiến đáy lòng nàng có chút thất vọng. Nhưng có chiến báo địch nhân tấn công, cũng khiến nàng bốc cháy chiến hỏa.

Tư Mạch mất tích, nàng nghẹn một bụng hỏa không có chỗ nào phát tiết, vừa hay có thể đánh mấy trận phát tiết cảm xúc sắp bùng nổ của mình.

Nhưng hiện tại nàng chưa làm rõ, Dị tộc kia là cái quỷ gì?

"Vương phi, Dị tộc tới phạm, Thái Hoang Ma Vực ta tuyệt không thể làm ngơ!" Đột nhiên, Tác Thắng trực tiếp ra khỏi màn lụa, đối diện Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca chuyển mắt nhìn hắn, trông vẻ mặt hắn trái lại không nhìn ra sự dối trá nào.

Hắn vừa động, ba vị đại Phiên chủ có qua lại với hắn cũng đứng dậy.

Phía Linh Cưu cũng không cam lòng yếu thế, bốn người ra khỏi màn lụa, cùng hô lên với Mộ Khinh Ca: "Thuộc hạ nguyện lãnh binh đi trước!"

Tám vị đại Phiên chủ đều động, những người khác nếu không tỏ vẻ thì sao được?

Kết quả là, mười mấy người còn lại đều nhất trí ra khỏi màn lụa, đứng trước mặt Mộ Khinh Ca.

Giờ phút này tầm mắt sáng sủa, bọn họ rốt cuộc có thể thấy rõ chân dung Mộ Khinh Ca, thấy rõ Vương phi của họ!

Hình tượng Vương phi khí thế bức nhân, cường thế lợi hại, ngôn từ như đao được phác họa trong lòng họ, khi tận mắt trông thấy đều bị đánh nát toàn bộ.

Nữ tử trước mắt, sống lưng thẳng tắp, mặc hồng trang yêu dã nhanh nhẹn, anh tư hào sảng, ngạo nghễ với trời.

Quanh thân nàng không có nửa phần dáng vẻ kiêu kỳ thuộc về nữ tử, mà có thêm phần tiêu sái cuồng tứ của nam nhi.

Vương phi đẹp không?

Đáp án không thể nghi ngờ!

Mười mấy người lần đầu gặp Mộ Khinh Ca, giờ đây đều sững sờ tại chỗ. Ánh mắt dại ra nhìn nàng, cảm xúc ngoại trừ kinh diễm cũng chỉ có kinh diễm.

Nàng hơi nhíu mày, cặp mắt trong suốt tỏa ra khí thế không giận tự uy.

Phảng phất nàng chính là vương giả trời sinh, không liên quan đến nam nữ!

Cơ hồ nháy mắt, họ đã bị thuyết phục bởi khí thế của nàng, cảm thấy chỉ có nữ tử như vậy mới xứng với vị quân chủ thiên tài vĩ đại nhất của Ma Vực họ!

"Ai, trước tiên nói cho ta biết, Dị tộc là cái gì?" Mộ Khinh Ca chậm rãi mở miệng, cặp mắt trong suốt đảo qua những người tự tiện ra khỏi màn lụa.

Nàng không xấu hổ. Bây giờ chiến tranh đang bùng nổ, sao nàng lại nhàm chán đi soi lỗi họ thất lễ?

Trước mắt bao người, nàng bỏ qua ánh nhìn ngơ ngác, bỏ qua tâm tư riêng của họ, chỉ hỏi vấn đề mấu chốt.

Kích Phù bước ra trước, nói với Mộ Khinh Ca: "Hồi bẩm Vương phi, chúng ta không rõ lai lịch Dị tộc cho lắm. Chỉ biết Dị tộc xuất hiện sau trận đại chiến mấy chục vạn năm trước, là đại địch của Ma tộc và Thần tộc."

"Đại địch?" Mộ Khinh Ca trầm ngâm.

Địch nhân của cả hai tộc Thần Ma? Rốt cuộc là chủng tộc gì mà lại lợi hại như thế?

"Dị tôc đi lại vô ảnh. Cơ hồ đều đột nhiên xuất hiện tấn công chúng ta, sau đó lại đột nhiên biến mất. Chúng ta tốn mất bao nhiêu thời gian cũng không tra ra được chúng bắt nguồn từ nơi nào. Hơn nữa khả năng sinh sản của chúng rất kinh người, mỗi lần xuất hiện số lượng đều rất nhiều, thường gấp mấy lần số người phòng thủ tộc ta. Thủ đoạn chúng quỷ dị, lại không dễ bị chém giết, cho nên mỗi lần xuất hiện đều rất khó giải quyết." Kích Phù tiếp tục nói.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca trầm xuống, có thể dây dưa với hai tộc Thần Ma mấy chục vạn năm mà không bị diệt, cũng đã đủ nói lên Dị tộc cường đại.

Hiện tại không phải lúc truy hỏi nguồn gốc Dị tộc, ánh mắt Mộ Khinh Ca rơi vào người ma vệ truyền tin, mở miệng hỏi: "Chúng tấn công ở đâu?"

Ma vệ đáp: "Dị tộc tấn công từ bờ sông Mộng Lan, quân bên ta chỉ có mấy vạn, mà đối phương có đến mấy chục vạn..." Câu nói kế tiếp hắn chưa nói hết, nhưng người ở đây đều nghe rõ.

"Lấy bản đồ ra đây." Mộ Khinh Ca trầm giọng phân phó.

Cô Nhai và Cô Dạ không dám chậm trễ, lập tức sai người mang bản đồ tới.

Bản đồ Thái Hoang Ma Vực đươc Cô Dạ rót ma lực vào, phóng to lên đại điện.

Địa hình vẽ rất kỹ càng tỉ mỉ, Mộ Khinh Ca vừa thấy là xem hiểu.

Nàng tập trung nhìn bản đồ, tìm kiếm vị trí bờ sông Mộng Lan.

Hơn hai mươi người ở đại điện đều đứng im nhìn nàng.

"Nàng ta xem hiểu sao?" Có người nhỏ giọng thì thầm.

Trong Ma Vực không phải là không có nữ tử nào làm binh làm tướng, nhưng họ chỉ đảm nhiệm một ít chức trách đặc biệt, sẽ không bày mưu lập kế, trù tính ngàn quân.

Cho nên họ tò mò Mộ Khinh Ca là đang cố ra vẻ hay thật sự là có thể xem hiểu bản đồ hành quân đánh giặc, có thể phân tích thế cục.

Mộ Khinh Ca không hiểu chữ nghĩa Thần Ma, Cô Nhai âm thầm trợ giúp kéo bản đồ đến vị trí bờ sông Mộng Lan.

Còn lại, Mộ Khinh Ca chỉ cần xem hiểu là được, không cần nhìn văn tự.

Nàng nheo mắt, lại hỏi ma vệ: "Dị tộc phát động tiến công khi nào, hiện giờ tình huống ở bờ sông Mộng Lan thế nào?"

Ma vệ đáp: "Sáng sớm hôm qua Dị tộc đã phát động tiến công. Ban đầu chúng chỉ đánh nghi binh, phái ra vạn quân tiên phong. Tướng quân đóng giữ ở bờ sông Mộng Lan cho rằng chỉ là khiêu khích tầm thường nên không để ý, vẫn chưa kịp thời báo về Đô thành. Nhưng sau khi đánh nghi binh, họ nhận thấy sự tình nghiêm trọng. Lúc phát tin cầu viện, hai bên chưa khai chiến, hiện tại thế nào, thuộc hạ không biết."

"Vương phi, xem ra chúng ta phải tranh thủ thời gian chạy tới." Kích Phù nhắc nhở.

Mộ Khinh Ca trầm tư, nàng nhìn tám vị đại Phiên chủ đứng trước mặt mình, hỏi: "Trong tay các ngươi có thể triệu tập bao nhiêu binh mã?"

Đây là điểm mấu chốt!

Sau đó, nàng lại hỏi quan viên phụ trách nội viện: "Lương thảo có thể cung cấp cho bao nhiêu binh tướng và hạn sử dụng bao lâu?"

Hai câu hỏi!

Một câu là có bao nhiêu binh có thể sử dụng? Một câu, là có bao nhiêu lương thảo dự trữ!

Hai câu hỏi đơn giản, đủ khiến người khác nhìn ra Mộ Khinh Ca không đơn giản! Nàng là Vương phi, lại có thể một lời trúng đích, cho thấy nàng không cố tình ra vẻ, mà thật sự hiểu việc hành quân.

Mộ Khinh Ca mang đến kinh hỉ, khiến bốn người Kích Phù lần lượt đổi mới nhận thức về nàng.

Mà đối với bốn người Tác Thắng mà nói, nàng càng lợi hại, càng là trở ngại lớn với họ. Nhưng hiện tại Dị tộc đột kích, họ chỉ đành thu hết tất cả tâm tư sang một bên, tất cả, chờ chiến đấu bình ổn rồi tính sau.

"Ta có thể ra mười vạn binh mã!"

"Ta cũng có thể ra mười vạn!"

"Ta nhiều nhất chỉ có thể điều ra tám vạn."

"Ta cũng thế."

Bốn người Kích Phù liên tiếp tỏ thái độ, phương vị hắn và Linh Cưu đóng giữ coi như ổn định, cho nên tổng cộng có thể điều ra hai mươi vạn đại quân. Nhưng nơi Thanh Viêm và Thanh Trạch đóng giữ gần với Thần tộc, họ không để điều ra quá nhiều binh mã, cho nên mỗi người chỉ có thể điều ra tám vạn.

Mộ Khinh Ca không nói gì, mà nhìn bốn người Tác Thắng.

Tác Thắng lập tức nói: "Ta điều ra được mười hai vạn."

"Ta cũng có thể điều ra mười hai vạn." Xá Âm cất tiếng theo sát.

"Ta điều ra được mười một vạn."

"Ta cũng thế."

Túc Nhan và Thù Tuyền cũng báo ra con số.

Mộ Khinh Ca nghe xong, không nói gì thêm, mà nhìn quan viên phụ trách nội vụ hậu cần. Quan viên lập tức đáp: "Sau khi vương thượng kế vị, hằng năm đều sẽ có lương thực dự trữ cố định, lương thảo có thể điều động chỉ cung được cho hai mươi vạn đại quân, một tháng sử dụng."

Lời hắn nói khiến Mộ Khinh Ca cong môi, thì thào: "Hai mươi vạn, một tháng, vậy là đủ rồi."

Chín từ, người trong đại điện đều không hiểu ra sao.

Họ thật sự không rõ lắm vì sao Mộ Khinh Ca tự tin như vậy? Rõ ràng trước đó nàng căn bản chưa từng nghe qua về Dị tộc.

"Vương phi..." Cô Dạ sợ nàng mạo hiểm, thấp giọng nhắc nhở.

Mộ Khinh Ca nhìn hắn, nói: "Lấy nhiều thắng ít không gọi là thắng, lấy ít thắng nhiều mới tính."

Sau đó, nàng nhìn về phía mọi người, chậm rãi nói: "Bên ta thủ, chúng công. Cho nên nếu bên chúng công thành thì phải điều gấp mấy lần binh lực, mà chúng ta chỉ là thủ, hai mươi vạn đại quân là đủ rồi."

Lúc này, tám vị đại Phiên chủ mới nghe hiểu vừa nãy Mộ Khinh Ca lẩm bẩm có ý gì.

Họ đều là người đánh giặc, đương nhiểu hiểu sự thay đổi và khác nhau giữa công thủ.

Mà những người còn lại đã sớm nhàn rỗi ở nhà, tuy tu vi cá nhân vẫn còn đó, nhưng khả năng lãnh binh thì không hiểu lắm.

Cho nên họ chỉ có thể âm thầm quan sát mấy vị đại Phiên chủ, và cẩn thận nghe lời Vương phi nói.

Mộ Khinh Ca không do dự, trực tiếp bảo quan viên chưởng quản nội vụ: "Trước tiên không động đến lương thảo tam quân, hiện tại ngươi lập tức đi chuẩn bị lương thảo quân nhu cho hai mươi vạn người, một tháng."

Quan viên biết không thể trễ nãi, lập tức lui ra chuẩn bị.

Mộ Khinh Ca lại nói với Thanh Trạch: "Ngươi lãnh bốn vạn binh mã, xác nhập với bốn vạn binh mã của Linh Cưu. Hai ngươi trước tiên áp giải lương thảo quân nhu tới bờ sông Mộng Lan."

Hở? Chỉ cần bốn vạn binh mã?

Thanh Trạch và Linh Cưu đều có chút kinh ngạc, nhưng hiện tại họ không tiện lên tiếng bác bỏ mặt mũi Mộ Khinh Ca ở trường hợp này.

Cho nên, hai người chỉ yên lặng lĩnh mệnh.

"Tác Thắng, ngươi mang sáu vạn binh mã và Xá Âm sáu vạn binh mã, cùng ta đi bờ sông Mộng Lan." Mộ Khinh Ca lại nhìn Tác Thắng và Xá Âm.

Nàng vừa dứt lời, lập tức khiến mọi người sợ ngây ra.

Duy chỉ có Cô Nhai và Cô Dạ là bình tĩnh, như đã sớm đoán trước.

Hai người nhìn nhau, cười khổ.

Họ không dự đoán được Dị tộc sẽ đột kích ngay lúc này, nhưng liệu được với tính tình của Mộ Khinh Ca, tuyệt đối sẽ không an ổn ở trong Thái Hoang Cổ Cung ngồi chờ chiến quả.

"Vương phi, chúng ta đi chiến trường là được rồi, ngài nên ở trong cung cho thỏa đáng." Tác Thắng nói thẳng.

Đùa gì vậy? Mang nữ nhân đi đánh giặc, đến lúc đó Dị tộc tới, họ phải bảo vệ Vương phi hay là đi đánh Dị tộc?

"Vương phi, ngài đang mang vương tự, trách nhiệm trọng đại. Chỉ là đám Dị tộc nhỏ thôi, chúng ta đi xử lý là được." Kích Phù nói.

Họ càng lo lắng đến bình an của Mộ Khnh Ca, và bình an 'hài tử' trong bụng nàng.

Mộ Khinh Ca kéo khóe miệng, mặt lạnh tanh: "Ta không phải đang hỏi ý các ngươi, cũng không phải trưng cầu sự đồng ý của các ngươi. Ta chỉ nói cho các ngươi biết quyết định của ta."

Nàng cần một trận chiến làm ổn định Thái Hoang Ma Vực, chỉ cần mọi người biết ngoại trừ vị vương Tư Mạch, còn có sự tồn tại là Vương phi nàng. Bất kể hai người ai ở, Ma Vực đều không loạn được! Như vậy sau này nàng có thể tự đi tìm tung tích Tư Mạch, mà không cần cả ngày ngồi chờ đợi dài đằng đẵng trong Thái Hoang Cổ Cung.

Cho nên chiến tranh bất ngờ này chính là cơ hội rất tốt, nàng cần phải nắm chắc.

"Vương phi, chiến tranh không phải trò đùa, ngài không nên vì nhất thời tùy hứng mà la hét ầm ĩ trên chiến trường." Xá Âm không chút khách khí nói.

Mộ Khinh Ca cười lạnh lùng, nói: "Đại Phiên chủ Xá Âm yên tâm, ta tuyệt sẽ không làm liên lụy bất kì kẻ nào. Bổn vương phi đại diện cho vương thượng mà chiến, sẽ chỉ huy sáu quân thay chàng."

Xá Âm nhíu mày.

Trong mắt mấy người Kích Phù cũng tràn ngập không tán đồng.

Mộ Khinh Ca lại nói: "Cứ quyết định vậy đi, các ngươi mau chóng đi chuẩn bị, đại quân ngày mai xuất phát."

Ách!

Cứ thế là xong?

Vương phi ngài có cần tùy hứng vậy không? Ngài tùy hứng, vương thượng có biết không?

Khoảnh khắc mọi người kinh ngạc, Mộ Khinh Ca không cho bất kì ai có cơ hội phản bác. Nàng chuyển mắt nhìn Kích Phù: "Đại Phiên chủ Kích Phù ra đây với ta một lát." Sau đó, mang theo Cô Nhai và Cô Dạ rời khỏi tầm mắt mọi người.

Nàng vừa đi, Tác Thắng không chút khách khí nói mấy người Kích Phù: "Các ngươi cứ vậy để nàng ta tùy hứng như thế?"

Kích Phù chỉ nhìn hắn một cái, ra ngoài điện.

Hắn không quên, Mộ Khinh Ca tìm hắn hình như có việc. Đương nhiên hắn có thể mượn cơ hội này, khuyên nhủ Vương phi không nên tùy hứng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro