Chương 1032: Chiến trường Ma Vực

Edit: Diệp Lưu Nhiên


Mộ Khinh Ca thầm cười lạnh.

Mười hai vạn ma binh đều là bộ hạ của Tác Thắng và Xá Âm, nàng không hy vọng có thể xen lời vào được, thu nạp tâm đám đông.

Cho nên nàng lười lãng phí miệng lưỡi, tất cả dùng sự thật nói chuyện đi.

"Phiên chủ Tác Thắng, Phiên chủ Xá Âm, bổn vương phi có một trọng trách cần giao cho các ngươi." Đột nhiên Mộ Khinh Ca chuyển đề tài, ngữ khí trở nên thành khẩn hơn.

"Vương phi mời nói." Tác Thắng áp chế tức giận, trầm giọng.

Hắn không muốn dây dưa với Mộ Khinh Ca. Dù sao kiểu gì khi tới chiến trường, binh lính vẫn nghe lời hắn, ai lại đi để ý một Vương phi chẳng hiểu gì cả làm gì?

Mộ Khinh Ca cười hì hì, nụ cười xinh đẹp: "Trọng trách này liên quan đến an toàn con nối dõi vương tộc, ngoại trừ Phiên chủ Tác Thắng và Phiên chủ Xá Âm, ta không tin tưởng năng lực bất kì ai cả."

Mộ Khinh Ca chậm rãi nói.

Nhưng lại khiến trong lòng Tác Thắng và Xá Âm bỗng thấy không ổn.

Khi hai người đang tự hỏi cảm giác không ổn này bắt nguồn từ đâu, câu nói kế tiếp của Mộ Khinh Ca đã khiến họ tức tới nỗi muốn thổ huyết.

"Cho nên ta giao an toàn của mình cho hai vị. Thỉnh hai vị cần phải, nhất định, bảo hộ ta." Mộ Khinh Ca cười ngâm ngâm.

Tác Thắng và Xá Âm trừng lớn mắt, trong lòng bị một vạn điểm thương tổn.

"Khụ." Thanh Viêm cố nín cười, ho nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn sang Kích Phù.

Kích Phù hiểu ngay.

'Vì sao Vương phi nói sẽ không cho họ cơ hội này!' Ánh mắt hắn nóng rực, khóe miệng cong lên tạo thành đường cung. Hắn bắt đầu bội phục vị Vương phi này.

"Ngươi nói xem, nàng ta đúng là nữ nhân của vương thượng sao?" Thanh Viêm bỗng nhiên hạ giọng nói bên tai Kích Phù.

Kích Phù khó hiểu nhìn hắn.

Thanh Viêm nở nụ cười, ánh mắt không che giấu sự thưởng thức với Mộ Khinh Ca. Giọt lệ chí bên khóe mắt phá lệ yên dã: "Thật ra ta rất mong nàng chỉ là người Cô Nhai và Cô Dạ mời đến diễn kịch, mà không phải nữ nhân của vương thượng."

Kích Phù nhíu mày, nghe ra hàm ý.

Đang định cảnh cáo vài câu, Thanh Viêm lại cười nghiền ngẫm: "Yên tâm đi, trong lòng ta vương thượng quan trọng nhất. Nếu nàng ta đúng là nữ nhân của vương thượng, đợi vương thượng trở về ta sẽ đi hỏi ngài rốt cuộc đã gặp nữ tử không giống người thường như vậy ở đâu, nói không chừng ta có thể đi thử vậy may."

Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!!!

Tại sao?

Tác Thắng và Xá Âm cơ hồ muốn bùng nổ!

Kế hoạch ban đầu bị Mộ Khinh Ca bất ngờ nói một câu đánh tan. Bọn họ còn phải bảo hộ an toàn cho nàng ta!

Má ngươi còn suy nghĩ cho huyết mạch vương tộc à!

Ngươi lo thế thì đừng đi nữa! Thành thật ở Thái Hoang Cổ Cung không được à?

Tác Thắng và Xá Âm tức tới mặt mũi tối sầm.

Hiện giờ Vương phi giao an nguy mình phó thác cho họ. Nếu Vương phi bị nửa vết thương tích, bất kể có liên quan tới họ hay không, họ đều không thể thoát khỏi can hệ.

Nói cách khác, nếu Vương phi xảy ra chuyện, bất kể họ có động tay chân hay không, họ đều phải gánh vác phụ trách tội danh này.

Thế nên, nếu muốn không bị gánh tội danh, họ nhất định phải dốc sức toàn lực bảo hộ an toàn cho Vương phi, tuyệt không thể để nàng bị chút thương tổn.

Bị cắn trả, Tác Thắng nghiến răng, châm chọc Mộ Khinh Ca: "Vương phi tính kế rất hay." Giờ phút này hắn không thèm quan tâm ý nghĩ của mình có bị bại lộ không, hắn chỉ muốn phát tiết phẫn hận trong nội tâm.

Nhưng Mộ Khinh Ca còn mặt dày hơn bọn hắn tưởng. Đối với câu khen đểu này, nàng hoàn toàn không thấy ngại, cũng không giả ngu, chỉ thản nhiên mỉm cười: "Đại Phiên chủ quá khen."

...

Đại quân, rốt cuộc xuất phát tới bờ sông Mộng Lan.

Dọc đường đi, Tác Thắng và Xá Âm đều rất buồn bực. Nhưng tâm tình của Mộ Khinh Ca không tệ lắm. Điều duy nhất nàng lo lắng, chính là ma vệ được phái đi thăm dò tung tích Tư Mạch vì sao vẫn chưa có tin nào hữu dụng.

Tư Mạch, rốt cuộc ở đâu?

Còn về chiến dịch bờ sông Mộng Lan, nàng không lo lắng lắm. Không phải nàng tự tin mù quáng, cũng không phải xem nhẹ địch nhân. Mà bởi vì nàng hiểu, nếu Dị tộc và Ma Vực đã đánh nhiều năm như vậy, không ai làm gì được ai, vậy nói lên chiến dịch lần này cũng sẽ không có thay đổi gì lớn.

Đột nhiên, Mộ Khinh Ca đang ngồi trên lưng Tiểu Thải bỗng sáng mắt, hỏi Cô Nhai bên cạnh: "Chàng mất tích có thể liên quan đến Dị tộc hay không?"

Cô Nhai và Cô Dạ sửng sốt, đều ăn ý lắc đầu.

Cô Nhai nói: "Chắc là không. Vương thượng nhận được mật báo mới một mình đi tới Thái Cổ Trùng Uyên, là nơi Dị tộc không đến được. Phàm là ở trong Thái Hoang Ma Vực, cửa Dị tộc có thể vào đều được tướng sĩ Ma Vực trông coi, tuyệt đối không thể có cá lọt lưới, thậm chí còn uy hiếp vương thượng."

Tư Mạch mất tích không liên quan đến Dị tộc.

Mộ Khinh Ca nghe vậy vừa an tâm vừa lo lắng.

Loại trừ rất nhiều khả năng, vậy rốt cuộc Tư Mạch đã xảy ra chuyện gì? Ngày đó chàng đi Thái Cổ Trùng Uyên gặp người, là gặp ai?

Đến nay chàng chưa về, không có tin tức, lẽ nào cuộc gặp mặt đó là một cái bẫy?

Là ai, muốn giết chàng?

Quá nhiều nghi vấn, Mộ Khinh Ca không có được lời giải thích.

Nàng thầm thở dài, hiện giờ chỉ có thể kiên nhẫn chờ kết quả. Nàng mở miệng bảo Cô Nhai và Cô Dạ: "Sau khi chiến sự bờ sông Mộng Lan kết thúc, bất kể lúc đó có tin tức của chàng hay không, ta đều phải tự mình đi Thái Cổ Trùng Uyên một chuyến." Nàng chưa tự mình đi, tuyệt không hết hy vọng.

Chỉ cần chiến sự kết thúc, lấy được sự tán thành chân chính của binh lính Ma Vực với thân phận Vương phi này, Ma Vực tạm thời không loạn, nàng mới có thời gian đi tìm Tư Mạch.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca quét xuống đại quân Ma Vực, nhìn đoàn quân cưỡi linh thú hướng tới bờ sông Mộng Lan.

Lương thảo đã được đưa đi trước, họ mặc giáp nhẹ ra trận, tốc độ nhanh hơn nhiều.

Giữa "con sông" đại quân Ma Vực màu đen, chỉ có nàng và Tiểu Thải là màu khác, quả thực bắt mắt.

Xá Âm đi đằng trước đội ngũ, ngẩng đầu nhìn Tiểu Thải sặc sỡ bảy màu, thu hồi tầm mắt, nói với Tác Thắng: "Nếu ta không nhìn lầm, kia chính là chim mái của Duyên?"

Tác Thắng khịt mũi.

Bây giờ hắn còn đang khó chịu, thế mà lại bị Mộ Khinh Ca hố.

Xá Âm suy tư: "Ta nhớ Duyên được vương thượng bắt được. Chim trống ở chỗ vương thượng, nhưng chưa từng thấy con mái."

Tác Thắng quay đầu nhìn, nhận thấy ý tứ biểu đạt của hắn.

Cho dù họ hoài nghi thân phận Vương phi, nhưng nàng lại vô thanh vô tức chứng minh quan hệ giữa nàng và vương thượng đích xác không tầm thường.

Tác Thắng trầm mặc, nói: "Nếu vương thượng có thể bình an trở về, đương nhiên là vui mừng. Ngài vẫn là quân, chúng ta vẫn là thần. Nếu thật sự... hồi trước chúng ta chỉ thề quy thuận một mình vương thượng, không bao gồm thê thất và con cái của ngài, đến lúc đó phát sinh chuyện gì, không trách được chúng ta."

Xá Âm chậm rãi gật đầu, tán đồng cách nói của Tác Thắng.

"Lần này chúng ta không có cơ hội rồi." Xá Âm có chút không cam lòng.

Sắc mặt Tác Thắng âm trầm: "Nàng ta tính kế chúng ta vào, hiện giờ chúng ta còn cách nào đây?"

"Cũng không hẳn..." Đột nhiên Xá Âm chuyển tròng mắt, nghĩ ra kế.

Tác Thắng nhìn hắn, chờ nghe.

Xá Âm cười khà khà: "Chẳng phải nàng ta lĩnh quân kém sao? Chúng ta cứ tùy ý cho nàng ta làm bậy, tới lúc bại trận, nàng ta càng không có uy tín, sẽ bị các tướng sĩ chán ghét. Đến lúc đó, thanh danh nàng ta ở Ma Vực chẳng phải rất xấu sao, người người phỉ báng. Một Vương phi mất lòng dân, làm sao đủ gây sợ hãi?"

Tác Thắng sáng mắt, gật đầu: "Không tệ! Chủ ý không tệ!" Nhưng, hắn lại chần chờ: "Nhưng ta thấy nàng ta không đơn giản."

Xá Âm không để tâm: "Một nữ nhân mà thôi, thật cho rằng mình có thể lãnh binh đánh giặc? Nàng ta ở trong cung đích xác miệng lưỡi như dao, nhưng vô dụng trước Dị tộc. Ta đoán lúc nàng ta hầu hạ vương thượng, ngẫu nhiên có nghe ngài đàm luận một ít việc chiến trường, nên cho rằng mình có thể đánh giặc."

Nói xong, biểu tình Xá Âm tràn đầy khinh thường.

...

Tốc độ hành quân của Ma quân cực nhanh, thông qua truyền tống trận cộng với hành quân gấp rút, chỉ mới hai ngày Mộ Khinh Ca đã thấy được bờ sông Mộng Lan phía xa.

Bên bờ sông Mộng Lan có tường thành uốn lượn. Tường thành rất cao, khoảng chừng trăm trượng.

Tầm mắt bị tường thành chắn mất, dù Mộ Khinh Ca ngồi lên lưng Tiểu Thải cũng chỉ thấy được mặt sông rộng lớn, dòng nước vẩn đục như mực.

Mộ Khinh Ca nhíu mày: "Sao nước sông lại có màu này?"

Cô Dạ giải thích: "Mỗi lần chiến tranh phát sinh, nước sông Mộng Lan đều sẽ đen đục. Tháng thứ hai sau khi chiến sự kết thúc, nước sông mới trở về màu băng lam, rất đẹp."

"Thật kỳ lạ." Mộ Khinh Ca cười nói.

"Pi!!!"

Tiểu Thải hót lên, chở ba người chậm rãi đáp xuống.

Sau khi đáp đất, Mộ Khinh Ca dẫn theo Cô Nhai và Cô Dạ nhảy xuống, thấy Thanh Trạch và Linh Cưu đi tới chỗ mình.

Đằng sau họ là một đại tướng dáng người cường tráng, ngũ quan bình thường.

Mộ Khinh Ca nhìn lướt qua, thầm phán đoán: 'Đây hẳn là ma tướng đóng giữ bờ sông Mộng Lan.'

Lúc này, Tác Thắng và Xá Âm cũng đi tới chỗ họ.

"Thanh Trạch tham kiến Vương phi!"

"Linh Cưu tham kiến Vương phi!"

"Mạt tướng Nguyên Xi tham kiến Vương phi!"

Ba người đi tới trước mặt nàng, hành đại lễ.

Mộ Khinh Ca giơ tay lên, nói: "Ba vị đang mặc khôi giáp, thân đang ở quân doanh. Không cần nghĩ đến quy củ trong cung, dựa theo nghi lễ trong quân là được."

Mộ Khinh Ca có thể biết đến quy củ đang mặc quân giáp không quỳ bái, khiến ba người kinh ngạc. Ngay cả Tác Thắng và Xá Âm cũng hơi sửng sốt.

Duy chỉ có Cô Nhai và Cô Dạ là vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Bởi vì họ biết rõ Mộ Khinh Ca xuất thân từ đâu. Chuyện quân đội sao làm khó được nàng?

"Báo tình huống hiện tại đi." Mộ Khinh Ca trực tiếp mở miệng.

Mộ Khinh Ca hiểu bốn vị đại Phiên chủ và ma tướng đóng giữ rất không tín nhiệm nàng.

Đương nhiên nàng sẽ không trách họ hoài nghi nàng.

Bởi bất kể là ai, muốn tín nhiệm và tin phục một người mình không biết, đều cần có thời gian.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro