Chương 1033: Còn ai không phục?
Edit: Diệp Lưu Nhiên
Nàng không đòi la hét nghỉ ngơi khi vừa đến bờ sông Mộng Lan, cũng không tỏ vẻ khó thích ứng.
Điều này làm cho ba người Thanh Trạch, Linh Cưu và Nguyên Xi đều cảm thấy bất ngờ.
Vừa mở miệng đã hỏi đến chiến sự, càng khiến họ kinh ngạc.
"Mang ta vào phòng chiến lược, vừa đi vừa nói." Mộ Khinh Ca nói thẳng. Biểu tình gương mặt nàng hoàn toàn dung nhập vào chiến sự, không hề e dè hay khó chịu.
Nguyên Xi sửng sốt, vội phản ứng, đi trước dẫn đường: "Vương phi, mời đi bên này."
Mộ Khinh Ca đi theo, Cô Nhai và Cô Dạ cũng theo sát sau đó.
Tác Thắng và Xá Âm liếc nhau, cũng đi theo.
Thanh Trạch định theo, nhưng lại bị Linh Cưu kéo tay áo.
Hắn chuyển mắt nhìn sang Linh Cưu.
Linh Cưu tò mò nhìn bóng lưng Mộ Khinh Ca, nói thầm: "Rốt cuộc nàng ta hiểu thật, hay giả vờ?"
Thanh Trạch kéo khóe miệng, giựt lại tay áo mình: "Mặc kệ là hiểu thật hay giả vờ, tóm lại trận này nhất định phải thắng, còn phải bảo vệ an toàn cho Vương phi."
Linh Cưu lắc đầu thở dài: "Phiền nhất là chuyện này! Đánh với Dị tộc thì thôi đi, lại còn phải âm thầm chỉ đạo nàng ta cách đánh mới thắng trận."
"Ngươi nhận được tin tức từ Thái Hoang Cổ Cung chưa? Vị Vương phi này không đơn giản." Ánh mắt Thanh Trạch trầm tĩnh.
Linh Cưu rùng mình, nghiêm túc gật đầu: "Xác thật khiến ta bất ngờ."
Lúc Mộ Khinh Ca xuất phát, Thanh Viêm đã thông qua con đường bí mật truyền lại chuyện phát sinh ở giáo trường cho bọn họ. Chính bởi vì biết giáo trường phát sinh tranh đấu gay gắt, cộng thêm ngữ khí Thanh Trạch không che giấu thưởng thức, mới khiến họ càng thấy Mộ Khinh Ca không đơn giản.
Nhưng dù vậy, bọn họ vẫn không tin Mộ Khinh Ca thật sự có thể chỉ huy đánh giặc.
Thậm chí bọn họ đang lo lắng, Mộ Khinh Ca không xem hiểu thuật ngữ quân sự, cùng với các kí hiệu về hành binh đánh giặc.
Hai người giao lưu ngắn ngủi, đi theo.
Chờ họ tiến vào phòng chiến lược, Mộ Khinh Ca đã ngồi ở chủ soái. Mà Nguyên Xi đang khó xử nhìn sang hai người họ.
Như đang dò hỏi: 'Vương phi lĩnh quân có đáng tin không?'
Thanh Trạch cho hắn ánh mắt tạm thời đừng nóng, bình tĩnh tới bên cạnh Mộ Khinh Ca.
Linh Cưu cũng mỉm cười hài hước, về chỗ ngồi của mình.
Thanh Trạch tới bên cạnh Mộ Khinh Ca, cúi đầu nhìn mới phát hiện nàng đang lật xem nhật ký chiến sự. Nội dung đều ghi bằng mật ngữ chuyên môn, phòng ngừa sau khi địch nhân có được, biết được hư thật bên ta.
Nội dung ghi tình huống giao chiến mỗi ngày, thống kê tử thương, thống kê lương thảo và tình báo.
Thứ này, vốn Tác Thắng và Xá Âm vừa vào đã muốn xem, không ngờ lại bị Mộ Khinh Ca giành trước, lấy từ tay Nguyên Xi.
Nghĩ đến việc hai người đã nhất trí, cho nên không ai hé răng, chỉ dùng ánh mắt chế nhạo yên lặng nhìn Mộ Khinh Ca?
'Nàng xem hiểu sao?' Thanh Trạch thầm kinh ngạc.
Hắn muốn âm thầm truyền âm nhắc nhở Mộ Khinh Ca, tránh nàng bị mất mặt, nhưng phát hiện nàng xem rất nghiêm túc, hình như thật sự có thể xem hiểu nhật ký.
Thanh Trạch lặng lẽ nhìn Cô Nhai đứng sau Mộ Khinh Ca, người sau ném ánh mắt 'đắc ý' cho hắn.
Tiểu tước gia không xem hiểu nhật ký chiến sự? Đùa gì thế!
Trước đó trên đường, Tiểu tước gia đã khiêm tốn học hỏi bọn họ mật ngữ trong quân Ma Vực, chỉ nói một lần, nàng đã ghi nhớ hết, còn thông hiểu đạo lý. Cộng thêm kinh nghiệm của nàng, sao có thể bị một quyển nhật ký làm khó?
Cô Nhai không ám hiệu cho Thanh Trạch biết. Bây giờ hắn và Cô Dạ phát hiện, nhìn nhóm người này bị Tiểu tước gia vả mặt, sẽ rất khoái trá!
Đọc hết trang nhật ký, Mộ Khinh Ca khép cuốn lại đặt lên bàn. Tay nàng đè lên nhật ký, cố ý vô tình gõ nhẹ lên đó, chưa định cho người khác xem.
Nàng mím môi trầm mặc, ánh mắt nhìn lên sa bàn. Trên đó cẩn thận vẽ địa thế bờ sông Mộng Lan, và tình huống hai quân đánh nhau hiện giờ.
Hôm nay Dị tộc còn chưa bắt đầu tiến công, hình như có chút dị thường.
Dáng vẻ nàng im lặng tự hỏi, lại bị người khác tưởng là giả vờ. Tác Thắng và Xá Âm liếc nhau, thầm cười nhạo.
'Xem đi, chắc chắn là không xem hiểu, lại không bỏ được mặt mũi nên mới giả vờ.'
'Không sao cả, chúng ta xem diễn là được.'
Hai người thầm cười nhạo một phen.
Linh Cưu nhíu mày, thầm sốt ruột liều mạng đánh mắt sang Thanh Trạch. Người sau chậm rãi lắc đầu, bảo hắn tạm thời đừng nóng.
Lại đợi một lúc, Thanh Trạch thấy Mộ Khinh Ca vẫn luôn không nói, cũng bắt đầu lo lắng.
Đang định lên tiếng tạo bậc thang cho Mộ Khinh Ca, bỗng dưng nghe nàng mở miệng.
"Nguyên Xi, thám tử phái đi hôm nay đã trở về chưa?"
Hở?
Hả hả?!
Mộ Khinh Ca vừa hỏi thế, mọi người trong phòng chiến lược đều sửng sốt.
Khuôn mặt Nguyên Xi tràn đầy kinh ngạc, Thanh Trạch và Linh Cưu cũng khiếp sợ. Linh Cưu nhìn về phía Thanh Trạch, truyền âm hỏi: 'Là ngươi nói cho Vương phi, sáng nay chúng ta phái thám tử đi sao?'
Thanh Trạch kìm nén khiếp sợ trong mắt, chậm rãi lắc đầu.
Không phải hắn nói, Mộ Khinh Ca cũng không tiếp xúc với người khác, vậy sao nàng biết?
Nguyên Xi khiếp sợ đáp lời: "Hồi bẩm Vương phi, họ còn chưa về. Nhưng mà... Vương phi mới tới đây, sao biết ta phái người thăm dò tin tức bờ bên kia?" Chuyện này, trên nhật ký không viết.
Đầu ngón tay Mộ Khinh Ca gõ nhẹ lên nhật ký, bình thản nói: "Khai chiến mấy ngày, buổi sáng mỗi ngày Dị tộc đều sẽ phát động tiến công. Thời gian vừa vặn chính là trước lúc chúng ta đến. Mà sau khi chúng ta tới vẫn không có chút dấu hiệu cuộc chiến nào, nói lên hôm nay vẫn chưa bắt đầu khai chiến, rất khác với mấy hôm vừa qua. Ngươi thân là thủ tướng, nếu không khả nghi phái thám tử đi điều tra, ta phải hoài nghi năng lực ngươi có thể đảm nhiệm chức này hay không." Dứt lời, nàng hơi nhướng mi nhìn về phía Nguyên Xi.
Bị cặp mắt thanh thấu nhìn chăm chú, Nguyên Xi không khỏi cả kinh, chấn động tâm tình.
Không chỉ hắn, những người khác cũng nghẹn họng trân trối nhìn Mộ Khinh Ca, bị trấn trụ.
Đây là người không hiểu chiến sự sao?
Đây là Vương phi tới chơi đùa sao?
Đây là Vương phi thướt tha tới tùy hứng làm loạn sao?
Chỉ từ một nhật ký đã có thể nhìn ra khác lạ, bản lĩnh này sợ tướng lĩnh bình thường không có đi?
Cô Nhai và Cô Dạ nhìn từng khuôn mặt khiếp sợ mà sảng khoái, thậm chí xua tan khói mù khoảng thời gian không tìm thấy Tư Mạch. Họ thích nhất là xem Tiểu tước gia yên lặng vả mặt!
Mà Mộ Khinh Ca lại phớt lờ vẻ khiếp sợ của từng người, tiếp tục hỏi: "Ngươi phái người đi khi nào?"
Nguyên Xi tỉnh táo lại, lập tức đáp: "Một canh giờ rưỡi trước."
Mộ Khinh Ca nghe vậy tiếc hận rũ mắt, chậm rãi lắc đầu. Nàng bảo Nguyên Xi: "Phái người đón họ về đi."
"A?" Nguyên Xi sửng sốt, không hiểu ra sao.
Thanh Trạch kịp phản ứng, nhắc nhở Nguyên Xi: "Lập tức phái người tiếp ứng, nếu bọn họ... trở về, lập tức mang về, không được sinh sự."
Nguyên Xi gật đầu, vẫn không hiểu ra sao chạy ra khỏi phòng chiến lược.
Sau khi hắn rời khỏi, Thanh Trạch kì dị nhìn Mộ Khinh Ca. Giờ phút này hắn thừa nhận lời ca ca mình truyền tin. Vương phi của họ, tuyệt không đơn giản!
Mộ Khinh Ca chậm rãi đứng lên, đôi mắt trong suốt đảo qua bốn vị đại Phiên chủ, lạnh lùng mở miệng: "Từ khi bắt đầu trận nghi binh, đối phương đều thử. Mỗi lần chỉ phái đi mấy ngàn binh, mà mấy chục vạn quân bên kia bờ vẫn án binh bất động. Hôm nay còn không thèm thử, các ngươi cho rằng chúng đang đợi điều gì?"
Chờ điều gì?
Linh Cưu và Thanh Trạch đồng thời nhíu mày trầm tư, lúc họ đến đã nghĩ tới vấn đề này, chỉ là chưa có được đáp án.
Dị tộc muốn làm gì, họ thật sự không hiểu!
Mà Tác Thắng và Xá Âm vừa đến, cũng không hiểu lắm.
Mộ Khinh Ca tiếp tục mở miệng: "Trước khi tới, ta đã đọc một vài hội báo chiến sự các ngươi từng chiến đấu với Dị tộc trước kia. Trong đó đề cập, Dị tộc tiến công không liên tục, chúng như dã thú, sau khi chiếm được thành chỉ biết cướp giết rồi nghênh ngang rời đi. Tuy nhiên điểm mấu chốt là mỗi lần chúng phát động công kích đều vào ngày nguyệt thực. Mà bây giờ là trăng tròn, sớm hơn bốn tháng. Đây là vì sao?"
"Cái này..."
Hai câu hỏi được tung ra, không khí trong phòng chiến lược lập tức khẩn trương.
Linh Cưu và Thanh Trạch trước đó còn chưa chú ý tới thời gian công kích không đúng, hiện tại được Mộ Khinh Ca nhắc nhở, mới cảm thấy lần tiến công này quỷ dị.
"Chẳng lẽ chúng có âm mưu gì khác? Hay có mục đích gì khác?" Xá Âm nhíu mày hỏi.
"Vô nghĩa!" Linh Cưu cười lạnh.
Sắc mặt Xá Âm trầm xuống, đang định tức giận, Thanh Trạch kịp thời cắt ngang: "Đây là điều chắc chắn, vấn đề bây giờ chính là Dị tộc rốt cuộc có mục đích gì? Chỉ khi biết mục tiêu chân chính, chúng ta mới có thể biết người biết ta, nắm giữ tiên cơ."
"Cái này... ai biết được?" Tác Thắng ngưng trọng.
Đầu ngón tay Mộ Khinh Ca nhẹ gõ lên mặt bàn, thanh âm chậm rãi: "Các ngươi cẩn thận ngẫm lại, điều gì đáng giá để Dị tộc làm vậy?" Nàng không quá hiểu biết về Dị tộc, chiến sự vội vàng nên nàng không kịp tìm hiểu kỹ, nên vẫn cần dựa vào ma tướng phiên chủ từng giao chiến với Dị tộc.
Nhưng hiện tại xem ra, một chốc một lát sẽ không có được đáp án.
Mộ Khinh Ca có chút thất vọng lắc đầu, ánh mắt chuyên chú nhìn lên sa bàn.
"Vương phi!!!" Đột nhiên, ngoài cửa truyền ra tiếng Nguyên Xi kinh hoảng thất thố.
Mộ Khinh Ca vừa nhấc mắt, thấy Nguyên Xi ngã trái ngã phải vào mọi người. Hắn vừa đến đã quỳ gối trước mặt Mộ Khinh Ca, sắc mặt cực kỳ khó coi.
"Bọn họ, đều bị Dị tộc tàn nhẫn giết hại!"
Giọng nói Nguyên Xi đầy bi thống. Ma binh chết là thủ hạ của hắn, đương nhiên hắn đau lòng.
"Nguyên Xi nói cho rõ ràng." Linh Cưu nhíu mày.
Nguyên Xi cắn chặt răng, mới nói: "Ta nghe Vương phi phân phó, phái người đến tiếp ứng. Vừa đến bờ sông Mộng Lan, đã thấy có thứ gì trôi nổi tới đây, vớt lên mới thấy, mới phát hiện là huynh đệ được phái đi sáng nay. Đám súc sinh đó, không hề để lại một cỗ thi thể hoàn chỉnh!"
Nói xong, sát ý quấn quanh hơi thở hắn không hòa tan được.
Mấy người trong phòng chiến lược nghe vậy biến sắc.
Mộ Khinh Ca lạnh lùng nói: "Thi thể họ hiện đang ở đâu?"
Nguyên Xi ngẩng đầu nhìn nàng, đáp: "Ở ngoài cửa."
Thần sắc Mộ Khinh Ca vừa động, nhanh chóng ra ngoài cửa. Nàng động, những người khác đương nhiên đi theo. Lúc này họ đã quên mất sự hoài nghi và không phục trong lòng, bị từng cử chỉ của Mộ Khinh Ca bất giác lôi kéo.
Mới ra cửa, Thanh Trạch lập tức che mắt Mộ Khinh Ca lại, sắc mặt nghiêm túc nói: "Vương phi, hiện giờ ngài đang mang thai, không cần nhìn."
Nhưng Mộ Khinh Ca lại trực tiếp vòng qua hắn, tới chỗ thi thể bị che bởi miếng vải trắng, trực tiếp duỗi tay kéo ra.
"A!"
Bỗng nhìn thấy cảnh máu me, ngay cả Linh Cưu không nhịn được nôn khan một trận.
Mộ Khinh Ca không bị ảnh hưởng chút nào, chậm rãi ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát thi thể... Không, phải nói là khối thi thể!
Linh Cưu che miệng lại, chỉ vào lưng Mộ Khinh Ca, trừng lớn mắt nhìn Thanh Trạch. Như muốn nói: 'Nàng nàng nàng... sao có thể bình tĩnh tự nhiên như thế?'
Thanh Trạch cũng cố nén cổ họng ớn lên, sắc mặt khó coi lắc đầu.
Hắn nhìn Tác Thắng và Xá Âm, còn có Cô Nhai và Cô Dạ, ai nấy đều khó coi. Tuy họ là Ma tộc, nhưng không đồng nghĩa với kiểu ăn tươi nuốt sống.
Hình ảnh máu me như vậy, vẫn khiến họ nôn nao.
Không phải họ chưa từng thấy thi thể, mà chưa từng thấy thi thể nào buồn nôn như vậy. Thi thể bị cắt thành từng khối, không phân rõ ai là ai, hơn nữa còn bị úng nước sông, mặt ngoài đã xuất hiện thi trùng không nên xuất hiện sớm...
Mấy nam tử còn không chịu nổi, một cô nương như Mộ Khinh Ca còn bình tĩnh ngồi xổm trước thi thể... Kiểm tra một đống thịt nát, hình ảnh này thật sự là...
Bịt mũi khó ngửi, Linh Cưu cực kỳ bội phục nhìn Mộ Khinh Ca.
Ánh mắt mấy người kia cũng không khác lắm.
"Bọn họ bị sống sờ sờ cắn chết." Đột nhiên, Mộ Khinh Ca đắp vải bố lại, đứng lên.
"Cái gì?" Nguyên Xi cực kỳ khiếp sợ.
'Sống sờ sờ!'
Bốn đại Phiên chủ đều kinh ngạc nhìn nàng, Cô Nhai và Cô Dạ nhìn nhau, thần sắc có chút ngưng trọng.
Mộ Khinh Ca tiếp tục nói: "Chỗ thi thể bị đứt gãy còn lưu lại dấu răng, miệng vết thương lộn xộn, đại bộ phận đều là vết xé rách..." Nói xong, nàng nhíu mày. Vì sao nàng cảm thấy dấu răng có chút quen thuộc nhỉ?
Thu lại tinh thần, nàng lẩm bẩm: "Thi trùng..."
Nàng khó hiểu vì sao mới chết không bao lâu lại xuất hiện thi trùng, Thanh Trạch mở miệng nói: "Nếu họ đúng là bị cắn chết, có thi trùng cũng không bất ngờ."
Mộ Khinh Ca chuyển mắt nhìn hắn, bất giác nhướng mày.
Thanh Trạch giải thích: "Phàm là thi thể bị Dị tộc cắn, không bao lâu sẽ xuất hiện thi trùng."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro