Chương 1064: Khái niệm thiên tài
Edit: Diệp Lưu Nhiên
Bậc thang ngoài cửa Đan Đạo Viện tượng trưng cho địa vị Đan Đạo Viện, và cũng là khảo nghiệm.
Nén hương lơ lửng trên không trung vẫn đang cháy. Chỉ còn một đốt cuối, khoảng chừng một phần ba.
Nhưng hai bóng người ở bậc thang, một trắng một đỏ lại dùng tốc độ cực nhanh, đi về phía trước...
Dưới bậc thang, mấy vạn người há hốc mồm nhìn cảnh này, quả thực không thể tin vào mắt mình!
Gối thêu hoa đâu?!
Không đi được vài bước đâu?!
Lấy thân phận đè người đâu?!
Chế giễu đâu?!
Ngay cả Phong Bình cũng khiếp sợ vô cùng, trợn to mắt. Vừa rồi hắn còn cười nhạo hai người này không biết lượng sức, thế mà bây giờ lấy tốc độ như gió, nhẹ nhàng như giẫm lên đất bằng, quả thực vả mặt hắn đôm đốp, khiến má hắn bỏng rát.
Mấy vạn người im lặng đến mức một cây châm rơi cũng có thể nghe thấy.
Triệu Nam Tinh đứng trong đó, chỉ cảm thấy sảng khoái. Cảm giác bên tai mình vang lên tiếng vả mặt liên tục.
Vừa rồi đám đông khinh thường sư huynh đồng môn hắn bao nhiêu, châm chọc bao nhiêu, bây giờ mặt đau bấy nhiêu!
Hai bóng người một trước một sau, đi lên đỉnh bậc thang bao trùm bởi mây mù. Tiếp theo lại xuất hiện trong tầm mắt mọi người, nhanh chóng xuống bậc cuối cùng.
Nén hương lơ lửng chỉ còn một mẩu.
Tốc độ hai người tăng nhanh, màu đỏ yêu dã kia phảng phất càng bước nhanh hơn.
Kỳ thực giữa hai bên chỉ cách nhau không đến hai thước.
Rốt cuộc bóng người màu đỏ cũng đi xuống.
Nàng vừa đứng vững, bóng người màu trắng cũng dừng cạnh nàng. Hai người nhìn nhau cười, nén hương châm hết bị gió thổi qua, rơi thành tro.
Hương, đốt xong rồi.
Mộ Khinh Ca và Mai Tử Trọng đã về điểm ban đầu trước khi hương cháy hết.
'Sao có thể!' Phong Bình khiếp sợ, ngực khó chịu, chẳng thốt nên lời.
Hắn không muốn tin tưởng đây là sự thật!
Mấy vạn người chen chúc quảng trường lặng ngắt như tờ. Chấn động trong nội tâm họ không bằng Phong Bình. Bởi vì họ chưa tự mình trải nghiệm sự lợi hại từ bậc thang. Mà Phong Bình lại biết, kể cả là bản thân hắn cũng khó qua trong vòng một nén nhang.
Thực ra bên trên cho kỳ hạn là hai nén nhang.
Nhưng hắn cũng được phân phó một câu lập lờ là 'tùy cơ ứng biến'.
Cho nên hắn mới tự tiện sửa thành một nén nhang.
Hắn vốn tưởng cửa thứ nhất có thể đuổi hai tên mưu đồ đi cửa sau, khiêu chiến quy củ đi. Không ngờ họ lại đem đến cho hắn khiếp sợ như vậy.
"Này..."
"Ta hoa mắt đi?"
"Chẳng lẽ là bậc thang giả?"
Đám đông vây xem chậm rãi khôi phục thần trí.
Có người không tin bậc thang này khó bước, thế là lặng lẽ đi tới gần. Hắn bước lên bậc thang, mới bước ra bước đầu tiên, chợt cảm thấy có cỗ bài xích đánh úp ép tới mức hắn khó thở.
Hắn đỏ lừ mặt, cắn răng, mạnh mẽ bước thêm một bậc.
Chân hắn vừa đạp lên bậc thứ hai, bỗng cảm thấy linh thức mình bị đánh mạnh, không nhịn được phun ra ngụm máu, bay ngược ra ngoài.
Thân thể hắn tạo thành đường cong trên không trung, ngã mạnh xuống đất.
Người vây xem đều cuống quít lui ra một khoảng trống. Lúc hắn ngã xuống, mọi người còn nghe rõ ràng thấy tiếng xương gãy rắc rắc.
Kết quả này khiến mấy vạn người muốn vào Đan Đạo Viện không khỏi hít khí lạnh.
Xung quanh trở nên an tĩnh.
Mọi người chỉ nghe Phong Bình hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Không biết tự lượng sức."
Rất nhanh, có hộ viện Đan Đạo Viện đi lên khiêng người nọ đi. Dĩ nhiên bài kiểm tra cũng vô duyên với hắn. Một người chỉ bước lên được bậc thứ hai, căn bản không thể thông qua khảo nghiệm.
Nhưng hành động của hắn khiến đám đông phát hiện, bậc thang đó thực sự quỷ dị, cũng không phải nhẹ nhàng đến thế. Tốc độ đi nhanh như lướt của Mộ Khinh Ca và Mai Tử Trọng, không phải ai cũng làm được.
Sự đối lập này khiến người vây xem đều thay đổi ánh nhìn với Mộ Khinh Ca và Mai Tử Trọng.
Họ không nhịn được nghĩ, hai người có thể đi lên xuống bậc thang dễ dàng, thật sự chỉ là bao cỏ đi cửa sau thôi sao?
Xung quanh, lặng ngắt như tờ.
"Khụ." Mộ Khinh Ca ho nhẹ một tiếng, cắt ngang bầu không khí an tĩnh.
Thanh âm của nàng thu hút Phong Bình hẵng còn chưa kịp thu hồi sự kinh ngạc, theo bản năng nhìn nàng.
Mộ Khinh Ca hơi mỉm cười, hỏi: "Xin hỏi, cửa thứ nhất xem như qua chưa?"
Ngữ khí của nàng không ngạo nghễ, chỉ có bình tĩnh thong dong. Không hề cảm thấy hành động của mình và Mai Tử Trọng gây chấn động lớn thế nào.
Ánh mắt Phong Bình âm trầm.
Hắn bất ngờ với kết quả này.
Nhưng có thể đi tới đi lui bậc thang trong thời gian quy định, không có nghĩa họ đủ tư cách tiến vào nội viện!
Nội viện Đan Đạo Viện là nơi thần thánh của toàn bộ Đan Đạo Viện, há để cho a miêu a cẩu có thể tiến vào?
Con ngươi Phong Bình xẹt qua tia tàn nhẫn, không tình nguyện nói: "Cho qua." Tiếp theo, lại nói: "Nhưng các ngươi đừng có đắc ý, các ngươi chỉ may mắn qua cửa thứ nhất, hai cửa còn lại càng khó hơn."
Mộ Khinh Ca mỉm cười, thầm chửi: 'Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta đắc ý?'
"Mời ra đề mục." Mộ Khinh Ca lười so đo, tiêu sái phất tay áo.
Phong Bình cười lạnh lùng, cất cao giọng: "Cửa thứ hai chính là phân biệt dược liệu."
"Phân biệt dược liệu? Có gì khó? Người có thể tới Đan Đạo Viện, ai mà không biết vài loại dược liệu?"
"Chẳng lẽ Đan Đạo Viện muốn thả?"
"Không có khả năng, nếu muốn thả thì cứ âm thầm đưa họ vào nội viện là được, việc gì phải làm kiểm tra?"
"Cửa thứ hai cũng quá đơn giản rồi."
Tiếng bàn tán xôn xao vang lên.
Phần lớn đều đang nghi ngờ với đề mục. Sự nghi ngờ này còn lấn át sự chấn động do Mộ Khinh Ca và Mai Tử Trọng đã qua cửa thứ nhất.
Phong Bình giơ tay ngăn lại tiếng nghị luận.
Khi xung quanh yên tĩnh lại, hắn mới nói: "Phân biệt dược liệu sẽ chia thành hai phần. Phần một là khi từng loại dược liệu đưa lên, phải lập tức liệt kê tên của nó ra. Nếu chần chờ hoặc trả lời sai sẽ bị loại trừ. Phần hai là bịt mắt, dựa vào mùi để phân biệt, nếu đáp sai sẽ bi loại."
Trời má!
Đọc tên dược liệu ngay tức thì? Ngửi mùi đoán dược liệu?
Lại còn không thể sai?
Phải biết rằng, dược liệu có hàng ngàn hàng vạn. Rất nhiều loại dược liệu có bề ngoài và đặc tính tương đồng, nếu không cẩn thận quan sát sẽ rất dễ sai. Mà mùi hương... Đối với người không hiểu dược liệu mà nói, có lẽ mùi nào cũng như nhau. Đối với người hiểu dược liệu, muốn đoán ra dược liệu không thể chỉ dựa vào mỗi mùi hương.
Gây khó dễ!
Đúng là gây khó dễ!
Một số người lúc trước nói Đan Đạo Viện cho đi cửa sau, bây giờ đều ngoan ngoãn câm miệng lại.
"Quá đáng! Khó vậy, ít nhất phải cho phép sai mấy lần chứ. Không thể sai một lần, bản thân người của Đan Đạo Viện có thể làm được sao?" Đột nhiên một giọng nữ lên tiếng bất bình thay.
Thanh âm vừa ra, sắc mặt Phong Bình âm trầm.
Mộ Khinh Ca nhướng mày. Nàng không lạ vói giọng nói này. Đúng là Tống Cẩn San. Nhưng nàng rất bất ngờ với việc Tống Cẩn San lại lên tiếng thay mình.
"Trẻ con vô tri! Thân là đan sư nếu không thể nhớ kỹ từng loại dược liệu, lúc luyện đan nếu dùng sai dược liệu, vậy đan dược cứu mạng sẽ trở thành độc đan giết người, phải làm thế nào? Nhận biết dược liệu chỉ là kiến thức cơ bản của đan sư, một loại không được sai, cũng là yêu cầu cơ bản nhất đối với một đan sư." Phong Bình lạnh giọng trách cứ.
Hắn nhìn Mộ Khinh Ca và Mai Tử Trọng, châm chọc: "Nếu chút yêu cầu này còn không làm được, vậy còn luyện đan cái gì, về nhà chơi bùn đi."
"Ngươi!" Tống Cẩn San tức giận, còn muốn nói tiếp.
Nhưng bạn nữ bên cạnh đã giữ chặt nàng lại, thấp giọng bên tai: "Ngươi im miệng đi! Chuyện của họ có liên quan gì tới ngươi? Khiêu khích trưởng lão đại sư Đan Đạo Viện, ngươi không muốn vào Đan Đạo Viện nữa sao?"
Tống Cẩn San giãy giụa, vẫn muốn nói tiếp, nhưng Mộ Khinh Ca đã mở miệng: "Bắt đầu đi."
Ba chữ dứt khoát khiến người ta ghé mắt.
Giờ khắc này, mấy vạn người chú ý tới, hai kẻ muốn đi cửa sau vậy mà từ đầu tới cuối đều rất bình tĩnh, không có chút bối rối và kinh hoảng nào.
Họ, tự tin vậy sao?
Sự tự tin đó khiến Phong Bình khó chịu. Hắn hừ lạnh một tiếng, vẫy vẫy tay.
Dược đồng phía sau lập tức đứng ra. Trong tay từng người đều cầm một quyển thư tịch thật dày.
Hai người đồng thời mở thư tịch. Một luồng kim quang bắn ra từ trang sách, chiếu lên không trung hình thành dáng vẻ gốc cây thực vật.
"Trời đất! Nhìn rồi đoán! Quá khảo nghiệm thị giác rồi!"
"Hơn nữa phải phân biệt ngay tức thì... nếu không thấy rõ, vậy phân biệt kiểu gì?"
Xung quanh xì xào khe khẽ, Mộ Khinh Ca và Mai Tử Trọng đều ngoảnh mặt làm ngơ.
Phong Bình lạnh lùng nói: "Bắt đầu."
Hắn vừa dứt tiếng, hai dược đồng đứng hai bên hắn lập tức bắt đầu giở trang sách. Trình tự trang sách trong tay mỗi người họ đều không giống nhau, đồng thời kiểm tra Mộ Khinh Ca và Mai Tử Trọng.
Khi hai dược liệu khác nhau đồng thời mở ra, mọi người mới hiểu Phong Bình 'dụng tâm lương khổ'.
'Quá đáng!' Ngũ quan ôn nhuận như ngọc của Triệu Nam Tinh giăng kín khói mù. Người khác còn nhìn ra được, hắn sao lại không nhìn ra. Phong Bình làm vậy chính là muốn tạo khó khăn cho Mộ Khinh Ca và Mai Tử Trọng, muốn họ bị quấy nhiễu lẫn nhau.
"Đông Trùng Hạ Thảo."
"Ca Vương."
"Đao Đậu."
"Cây Thiên Lý."
"Mắt Phượng Quả."
"Tam Bạch Thảo."
"Tam Nha Khổ."
"Cửu Long Đằng."
"Thất Diệp Liên."
"Bát Giác Phong."
"Thất Diệp Nhất Hoa."
"Diệp Tượng Hoa."
"Mạch Hạt."
"..."
Theo từng tiếng đọc tên dược liệu lưu loát, mấy vạn con người dần dần tỏ ra khiếp sợ...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro