Chương 1069: Pha trà luận Thanh Anh

Edit: Diệp Lưu Nhiên


"Mộ sư đệ đúng không? Diêu sư huynh cho mời." Người nọ nói thẳng với Mộ Khinh Ca.

"Diêu sư huynh?!"

Mộ Khinh Ca chưa lên tiếng, Triệu Nam Tinh kinh ngạc nói trước.

Sắc mặt Thương Tử Tô và Chu Linh ngưng trọng, đều chắn phía trước Mộ Khinh Ca.

Dáng vẻ ba người khẩn trương làm cho người nọ cười, không nói gì thêm.

Triệu Nam Tinh mỉm cười nói: "Sư huynh chờ một lát."

Sau đó, hắn lôi kéo cổ tay áo Mộ Khinh Ca qua góc kín đáo, thấp giọng hỏi: "Diêu Tinh Hải từng xếp hạng thứ ba Thanh Anh Bảng, sau còn được phong thành thiếu chủ Diêu gia, và là đệ tử duy nhất của viện trưởng Đan Đạo Viện, là đại sư huynh của tất cả chúng ta. Hành tung hắn trước giờ thần bí, cũng không thích tiếp xúc với sư đệ muội trong viện. Con người hắn cao ngạo như thế, sao đệ mới tiến vào đã bị hắn theo dõi rồi."

Ngữ khí Triệu Nam Tinh có chút bất đắc dĩ.

Hắn biết Mộ Khinh Ca chói mắt, với bản lĩnh của nàng sớm muộn gì cũng sẽ đối mặt Diêu Tinh Hải. Nhưng không ngờ, ngày này tới quá nhanh.

Mộ Khinh Ca không bị khẩn trương theo.

Diêu Tinh Hải chú ý tới nàng, đã là chuyện của hai năm trước.

Lần này nàng vào Đan Đạo Viện, tuy không liên quan đến năm đó hắn hạ chiến thư, nhưng cũng thuận tiện. Hai người gặp mặt chỉ là chuyện sớm muộn.

"Chẳng lẽ đệ đứng đầu Thanh Anh Bảng làm hại hắn bị lùi về sau, nên muốn gây khó dễ cho đệ?" Triệu Nam Tinh nhíu mày suy đoán.

Ý hắn là không mong Mộ Khinh Ca đi vào.

Nhưng mà...

Mộ Khinh Ca cắt ngang suy đoán của hắn: "Đệ và Diêu Tinh Hải từng gặp mặt vào hai năm trước. Hiện giờ đệ tới đây, hắn mời đệ cũng không có gì lạ."

"Hai người từng gặp nhau?" Triệu Nam Tinh càng kinh ngạc: "Theo ta được biết, Diêu Tinh Hải rất ít khi rời khỏi Đông châu. Mà đây là lần đầu đệ tới Đông châu, hai người gặp mặt ở đâu vậy?"

"Lạc Tinh Thành." Mộ Khinh Ca trả lời.

Triệu Nam Tinh ngẩn ra, cẩn thận suy nghĩ.

Năm đó Lạc Tinh Thành thành lập chính là chuyện ồn ào huyên náo nhất Trung Cổ Giới. Diêu Tinh Hải thân là thiếu chủ Diêu gia, biết đến cũng không khó hiểu.

"Vậy hắn..." Triệu Nam Tinh vẫn có chút lo lắng.

Mộ Khinh Ca cười nói: "Năm đó lúc hắn rời đi, từng bảo tùy tùng tới hạ chiến thư." Không, là tùy tùng. Mà không phải bản thân Diêu Tinh Hải.

Chỉ điểm này đã cho thấy đây là một người cực kỳ kiêu ngạo, còn biết tự giữ thân phận.

Sự kiêu ngạo ở đây không phải là hắn mắt cao hơn đầu, mà xuất phát từ nội tâm hắn, rất hiếm có.

Tuy rằng ngày đó ở hội đấu giá Nhất Lâu, Mộ Khinh Ca khiến hắn bất ngờ, nhưng chỉ là khiến hắn hứng thú chứ chưa đạt tới mức tán thành.

Cho nên, hắn không cần tự mình hạ chiến thư.

"Hắn khiêu chiến đệ!" Triệu Nam Tinh hít sâu một hơi, hoảng sợ.

Hắn có thể dự kiến được đây là một hồi đại chiến kinh thiên động địa!

Chỉ là trận đấu này không phải đánh đấm máu thịt, mà là sự lý giải với đan đạo, đối đầu năng lực thiên phú!

Bình ổn tâm trạng, Triệu Nam Tinh nghiêm túc hỏi: "Đệ muốn đi sao?"

"Đi, vì sao không đi?" Mộ Khinh Ca nhướng mày cười.

Nếu nói nàng là kẻ địch giả tưởng của Diêu Tinh Hải. Vậy hắn cũng là kẻ địch giả tưởng của nàng mấy năm nay trên con đường đan đạo. Kỳ phùng địch thủ, nhân sinh mừng rỡ, nàng cũng nên chính thức gặp mặt 'địch nhân'.

Chắc là Diêu Tinh Hải cũng nghĩ vậy, nên mới sai người mời nàng.

Thấy Mộ Khinh Ca đã quyết định, Triệu Nam Tinh không nói thêm. Hắn gật đầu, dặn dò Mộ Khinh Ca: "Đệ phải cẩn thận, chúng ta dẫn Mai sư huynh đi dạo trước, xong rồi về sân viện chờ đệ."

"Được." Mộ Khinh Ca gật đầu.

Bàn giao Triệu Nam Tinh xong, Mộ Khinh Ca mới đi tới chỗ người nọ: "Mời dẫn đường."

Người ta có lễ với nàng, nên nàng bày vẻ ôn hòa.

Người nọ hơi gật đầu, xoay người dẫn đường. Mộ Khinh Ca đi theo, tới nơi nào đó trong nội viện.

...

Bóng người dần thưa thớt. Ánh vào trong mắt Mộ Khinh Ca là kiến trúc tinh xảo, có nơi linh lung, hoặc là nguy nga tráng lệ.

'Diêu Tinh Hải có địa vị cao như thế, nơi ở sẽ không quá kém.' Nhìn xung quanh như tiên cảnh, Mộ Khinh Ca bỗng cảm thán.

Người nọ dẫn Mộ Khinh Ca tới một nơi lịch sự tao nhã, nói: "Diêu sư huynh ở bên trong. Huynh ấy bảo đệ tới thì cứ trực tiếp vào, ta không vào cùng."

Hắn nói xong thì xoay người rời đi, gọn gàng nhanh chóng.

Mộ Khinh Ca thầm kinh ngạc, không rõ Diêu Tinh Hải định làm gì. Giữa hai người không có giao tình, đương nhiên không phải tới để ôn chuyện.

Mối liên hệ duy nhất là chiến thư đã hạ từ hai năm trước của Diêu Tinh Hải.

'Chẳng lẽ hắn tìm ta là muốn nhắc đến chuyện này?' Suy đoán mục đích của Diêu Tinh Hải, Mộ Khinh Ca bước vào tiểu viện.

Trong viện có loại cảm giác liễu ám hoa minh.

Hàng cây tươi tốt khiến Mộ Khinh Ca cảm thấy không phải mình đang vào sân viện, mà là khu rừng.

Bên tai là tiếng nước chảy róc rách.

Mộ Khinh Ca đi theo tiếng nước chảy.

Vòng qua khu rừng nhỏ, nàng bỗng cảm thấy trước mắt sáng sủa. Thác nước thiên nhiên đổ xuống hồ nước.

Hồ nước trong vắt, ngọn thủy sinh lắc lư, cùng với đàn cá nhỏ chơi đùa bơi lội.

Bên bờ chất nhiều hòn đá nhỏ, tạo thành hai sườn nham thạch làm nổi bật thác nước.

"Ngươi tới rồi."

Đột nhiên, sau lưng bên sườn Mộ Khinh Ca có tiếng nói truyền đến.

Ngữ khí thanh âm rõ ràng là chủ nhân nơi này. Mộ Khinh Ca quay ra nhìn, thấy bên cạnh hồ nước là đình đài cổ xưa.

Có một người đang ngồi, dùng hồ nước pha trà, trà hương lượn lờ.

Mộ Khinh Ca nheo mắt, lập tức nhận ra thân phận hắn: 'Diêu Tinh Hải'. Tuy hai năm trước nàng từng gặp Diêu Tinh Hải một lần, nhưng nàng vẫn nhớ kỹ dung mạo hắn.

"Lại đây ngồi." Diêu Tinh Hải ngước nhìn nàng, ngữ khí tùy ý.

Nhưng dù vậy, Mộ Khinh Ca vẫn nghe ra một tia khí thế tỏa ra.

Khí thế của thượng vị giả.

Mộ Khinh Ca nhướng mày, hướng tới đình.

Nàng bước lên đình, lập tức ngồi vào chỗ trống đối diện Diêu Tinh Hải.

Tách trà nóng đặt trước mặt Mộ Khinh Ca, Diêu Tinh Hải: "Thử dược trà ta vừa điều chế xem, có dùng Ngưng Thần Chi, uống thường xuyên sẽ giúp cố bản bồi nguyên."

Mộ Khinh Ca nâng tách trà lên, khẽ nhấp một ngụm. Sau đó thả tách xuống, nàng mới nói: "Ừm, không tệ. Nếu pha thêm Xuyên Khung Tử vào đó sẽ tốt hơn."

Diêu Tinh Hải nhấc mi, rất có hứng thú nhìn nàng.

Mộ Khinh Ca nhìn hắn, mỉm cười: "Nếu ngươi đã biết ta tới đây, vậy chuyện Đan Đạo Viện phá lệ cho ta, hẳn là ngươi đóng góp không ít."

Diêu Tinh Hải cười tươi hơn, hắn không phủ nhận: "Trùng hợp nghe nói ngươi muốn vào nội viện, nên ta lắm miệng vài lời."

Mộ Khinh Ca cười khẽ: "Cũng không tính là lắm miệng, đúng là giúp ta. Nhưng mà chắc Diêu thiếu chủ không cần ta tạ lễ. Dù sao nếu ta muốn tham gia đại hội đan đạo, chuyện vào nội viện là cần thiết."

Diêu Tinh Hải đang múc trà mạt hơi dừng lại, cười bình đạm không đáp lời.

Hắn mở miệng giúp đỡ, đích xác không phải vì Mộ Khinh Ca.

Hơn hai năm trước, hắn có bảo người để lại chiến thư. Lời nói có đề cập đến thời gian chiêu sinh của Đan Đạo Viện, đề cập đến thời gian đại hội đan đạo, cũng thể hiện rằng hắn hy vọng có thể phân cao thấp với Mộ Khinh Ca tại đại hội đan đạo.

Hắn là luyện đan sư, gặp được đồng đạo khiến mình hứng thú, đương nhiên là muốn luận bàn.

Cho nên, bảo là hắn giúp Mộ Khinh Ca vào nội viện, còn không bằng nói là hắn muốn so tài với nàng nên mới làm vậy.

Mộ Khinh Ca nhìn thấu nên mới nói ra.

"Nhưng ta không nhúng tay vào nội dung bài kiểm tra." Diêu Tinh Hải buông muỗng trà xuống, nhìn Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca cười nói: "Hôm nay ngươi tìm ta là muốn làm rõ chuyện này? Ngươi yên tâm, ta chưa từng nghĩ thế."

Diêu Tinh Hải cười, ngũ quan tuấn tú tỏa ra mị lực đặc biệt: "Đã vào nội viện, theo lễ, ngươi nên gọi ta một tiếng sư huynh."

Mộ Khinh Ca cười cười không nói.

Nàng im lặng, Diêu Tinh Hải cũng không ép. Chỉ nói: "Gọi ngươi tới đây là cảm thấy chúng ta nên có cuộc gặp mặt chính thức. Lúc ấy ở Lạc Tinh Thành không có cơ hội nhàn nhã như vậy."

'Quả nhiên là thế!'

Mộ Khinh Ca thầm nghĩ.

"Thuận tiện ta cũng muốn tán gẫu với người đứng đầu Thanh Anh Bảng hiện giờ." Diêu Tinh Hải nghiền ngẫm.

Mộ Khinh Ca nheo mắt, chiết xạ quang mang. Nàng đùa ngược: "Ta còn tưởng Diêu thiếu chủ khiêm tốn sẽ không để ý hư danh. Xem ra hôm nay ngươi muốn nhìn xem cái danh đứng đầu bảng Thanh Anh rốt cuộc có danh xứng với thật không à."

"Ai cũng có lòng tò mò. Ngươi không cần khích bác." Diêu Tinh Hải tươi cười không đổi.

Sự tu dưỡng đó khiến Mộ Khinh Ca ghé mắt.

Diêu Tinh Hải lên tiếng: "Ngươi ngang trời xuất thế, ngắn ngủn mấy năm đã danh chấn Trung Cổ. Hiện giờ còn đánh bại Ngụy Mạc Lợi, trở thành người đứng đầu bảng. Tất cả mọi thứ của ngươi khiến người ta tò mò. Nhưng hiện giờ ngoại trừ biết ngươi có quan hệ với Tang tộc ra, còn lại đều bí ẩn."

Mộ Khinh Ca mỉm cười, nghe Diêu Tinh Hải nói.

Người muốn tìm hiểu tin tức về nàng, đương nhiên sẽ không chiếm được tin nào hữu dụng. Chuyện Nhạc gia khiến nàng phải bảo hộ chặt chẽ bối cảnh mình.

Nàng không muốn phát sinh chuyện tương tự. Cho nên sau khi Long Nha quật khởi, nàng đã liên thủ cùng Hàn Thải Thải, chặn mọi 'xúc tua' muốn truy tung lai lịch nàng. Trong hai năm nay, khiến người ta không thể nào truy ra. Trong đó, Tư Mạch cũng có công.

Hiện giờ trong Trung Cổ Giới, nếu thật sự muốn truy được tin tức hữu dụng về lai lịch nàng, chắc là chỉ có Thần Điện.

"Ngươi không muốn người khác truy ra thì thôi. Ta có thể hiểu, bởi vì ta cũng không thích có kẻ điều tra ta sau lưng." Diêu Tinh Hải nói.

Hắn như đang tán gẫu, lại như ngầm tỏ ý.

Tóm lại Mộ Khinh Ca vẫn chưa nắm được mục đích thực sự của hắn. Chỉ phán đoán được Diêu Tinh Hải là người giỏi đàm phán.

"Hiện giờ ngươi đứng đầu Thanh Anh Bảng, Ngụy Mạc Lợi xếp sau ngươi. Mấy người chúng ta càng bị lùi về một hạng. Hề thần nữ trực tiếp bị bài trừ ra khỏi năm thứ hạng đầu, người trẻ tuổi thiên hạ đã lấy ngươi dẫn đầu."

"Diêu thiếu chủ đang khen ta?" Mộ Khinh Ca đăm chiêu.

"Không." Diêu Tinh Hải chậm rãi lắc đầu: "Thực lực Ngụy Mạc Lợi là không thể nghi ngờ, nhưng con người hướng nội. Khoảng thời gian gần đây nghe nói thần trí hắn không ổn, càng khó giao lưu hơn trước. Cơ Nghiêu Họa hành vi quái đản, thực lực không tồi nhưng khó gánh trọng trách. Doanh Trạch không tệ, đáng tiếc bị gia tộc rèn giũa đến mức cổ hủ, tư duy khó đột phá. Hề thần nữ... đúng là hiếm có trong nữ tử, nói là tấm gương nữ tử Trung Cổ Giới cũng không ngoa. Nhưng lại thiếu chút quyết đoán và khả năng bày mưu lập kế. Về ngươi..."

Hắn chợt dừng lại, nghiêm túc nhìn Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca không thay đổi sắc mặt, chỉ nhìn hắn.

"Lai lịch thần bí, nhưng mấy năm qua luôn bày năng lực bản thân. Vô luận là thực lực cá nhân hay thiên phú, kể cả mưu trí tâm cơ đều khiến người ta lau mắt mà nhìn."

Diêu Tinh Hải nói đến đây thì im lặng, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng.

Mộ Khinh Ca buồn cười nói: "Diêu thiếu chủ đánh giá sáu vị Thanh Anh Bảng, mà không nhắc tới mình à?"

"Ta?" Diêu Tinh Hải lắc đầu cười nói: "Mộ Khinh Ca, ngươi ngang trời xuất thế, tất cả người có quan hệ với ngươi hoặc là việc có liên quan đến ngươi, ta đều cẩn thận phân tích. Ngươi biết ta nhìn ra gì không?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro