Chương 1075: Mười hai loại đan đạo
Edit: Diệp Lưu Nhiên
"Lão tổ tông bớt giận!" Thanh âm Diêu Tinh Hải truyền tới từ ngoài rèm.
Mộ Khinh Ca bỗng chốc tỉnh táo lại, đứng bật dậy.
Tay nữ hài xém chút nữa có thể sờ đến mặt Mộ Khinh Ca, đột nhiên bị Diêu Tinh Hải cắt ngang. Khuôn mặt phấn nộn xinh xắn lập tức vặn vẹo, hét lớn với người ngoài rèm che: "Cút!!!"
Sóng khí vô hình đột ngột tỏa ra, trực tiếp cắn nát rèm che. Mảnh vụn bay loạn khắp phòng, cỗ lực lượng không dừng lại mà thẳng đứng đánh vào ngực Diêu Tinh Hải.
Diêu Tinh Hải không tránh né, gắng gượng chống đỡ một chiêu này.
Lực lượng cơ hồ đánh lõm ngực hắn, thân thể bay ngược ra sau, khóe miệng phun ngụm máu tươi.
Diêu Tinh Hải ngã xuống. Hắn che ngực đứng lên, quỳ gối xuống đất, một tay chống lên sàn nhà đỡ lấy thân thể mình không ngã.
Hắn ngẩng đầu, thấy Mộ Khinh Ca và nữ hài.
"Lão tổ tông?" Mộ Khinh Ca nheo mắt, lẩm bẩm suy tư.
Tầm mắt nàng dừng xuống nữ hài.
Nữ hài nhìn nàng, đột nhiên bực bội phất tay đuổi người: "Đi đi đi... các ngươi đi hết đi... đừng có chướng mắt ta!" Dứt lời, nàng xoay người lên giường.
"Đa tạ lão tổ tông." Diêu Tinh Hải cắn răng đứng lên, đưa mắt ra hiệu cho Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca kìm nén nghi hoặc trong lòng, đi theo Diêu Tinh Hải ra ngoài.
Ra đến ngoài cửa, Diêu Tinh Hải lập tức nuốt đan dược. Mà trong sân bởi vì vừa rồi nữ hài tức giận, Tiểu Quản dẫn theo đám người hầu hạ run bần bật quỳ xuống.
Mộ Khinh Ca quét mắt một vòng, đi theo Diêu Tinh Hải ra khỏi sân viện kim bích huy hoàng.
Đi xa rồi, Diêu Tinh Hải mới phun ra ngụm máu đen.
Mộ Khinh Ca nhăn mày, không nói gì thêm.
Diêu Tinh Hải lau vết máu bên khóe miệng, nói: "Chỉ là ngụm máu đen, nhổ ra là không sao." Nói xong, hắn lại sửng sốt rồi tự bật cười: "Ta quên mất, ngươi vốn là luyện đan sư, sao lại không hiểu chứ."
"Ngươi cố ý tới cứu ta?" Mộ Khinh Ca hỏi.
Diêu Tinh Hải tươi cười, khôi phục khí chất trầm ổn nội liễm: "So tài tại đại hội đan đạo giữa chúng ta còn chưa bắt đầu, hành trình Thần Mộ còn chưa xác định, ta đương nhiên không thể để ngươi gặp chuyện."
"Nếu lý do đầy đủ như vậy, ta đây thu hồi một chữ tạ về." Mộ Khinh Ca đảo mắt nhìn hắn.
Diêu Tinh Hải nhướng mày: "Không cần tạ."
"Nàng ta rốt cuộc là ai?" Mộ Khinh Ca cân nhắc một chút, vẫn hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Diêu Tinh Hải hít một hơi thật sâu, nhìn xa xăm: "Chuyện này vốn là bí mật của Đan Đạo Viện. Ngoại trừ viện trưởng và các vị đại sư, trong đám đệ tử chỉ có mình ta biết."
Nói xong, hắn lại nhìn Mộ Khinh Ca: "Nếu giờ ngươi bị dính vào dó, ta đây tiết lộ cho ngươi một ít. Chỉ là, không thể nói nhiều."
Mộ Khinh Ca nhíu mày, nghe Diêu Tinh Hải nói vậy, bỗng dưng nàng không muốn biết lắm.
Có rất nhiều chuyện một khi liên lụy đến hai chữ 'bí mật', là sẽ liên lụy ra một đống chuyện. Nàng không muốn dính dáng gì đến bí ẩn Đan Đạo Viện, tự tìm việc cho mình.
Nhưng nếu không hỏi, nàng lại có cảm giác việc hôm nay không phải kết thúc. Ánh mắt nữ hài nhìn nàng làm nàng cảm thấy, nàng ta sẽ còn xuất hiện.
"Điều duy nhất ta có thể nói cho ngươi chính là, ngài ấy không phải người." Diêu Tinh Hải chợt nói.
"..." Đây là đáp án quái gì? Mộ Khinh Ca sửng sốt.
Không phải người?
Đó là gì?
Diêu Tinh Hải mím môi: "Vừa rồi ngươi cũng nghe thấy ta xưng hô với ngài ấy."
Mộ Khinh Ca yên lặng gật đầu.
Diêu Tinh Hải lại nói: "Trong Đan Đạo Viện, tất cả những người biết thân phận ngài đều tôn xưng như thế."
"..." Mộ Khinh Ca trầm mặc. Nàng vốn tưởng rằng nữ ma đầu là nữ đệ tử có bối cảnh lợi hại, không ngờ cư nhiên lại có thân phận tôn quý.
Khó trách, khó trách nàng ta có thể ngang nhiên tại Đan Đạo Viện, cũng không ai dám quản.
"Vì sao nàng ta muốn bắt nam tử? Tiểu Quản đó..." Mộ Khinh Ca hỏi.
Diêu Tinh Hải cười khổ: "Bởi vì ngài ấy cô đơn, sẽ không thật sự làm gì. Về phần Tiểu Quản... cũng không phải giống như lời đồn."
Mộ Khinh Ca nhíu mày thầm nghĩ: Chẳng nhẽ có ẩn tình trong đó?
Diêu Tinh Hải chắp tay ra sau, thở dài: "Lão tổ tông đúng là thích ngắm mỹ nam, nhưng không phải xấu xa như người ta tưởng. Những người bị đánh cho tàn phế đó đều là vì đã mạo phạm đến ngài. Còn Tiểu Quản, sau khi hắn bị bắt vào đây, ban đầu đúng là kháng cự, nhưng sau đó hắn lại lặng lẽ bò lên giường lão tổ tông, ngài tức giận cho nên mới..."
Mộ Khinh Ca cứng họng.
Phiên bản này đúng là khó tiếp thu.
Tuy Diêu Tinh Hải luôn miệng gọi lão tổ tông, nhưng ngoại hình nữ ma đầu rõ ràng chỉ là bé gái mấy tuổi, Tiểu Quản thế mà nổi thú tính được?
'Ha hả, trên đời này chuyện lạ gì cũng có." Mộ Khinh Ca cảm thán. Nếu sự thật như lời Diêu Tinh Hải nói, vậy Tiểu Quản đúng là không đáng được thông cảm.
...
Cáo từ Diêu Tinh Hải, Mộ Khinh Ca bình ổn tâm tình quay trờ về nơi ở của mình.
Mới vừa tiến vào, đã thấy nhóm người Triệu Nam Tinh sốt ruột bất an ở đây chờ mình. Nhìn thấy nàng bình yên trở về, họ mới thở phào nhẹ nhõm.
"Khinh Ca, đệ không sao chứ? Nữ ma đầu có làm khó dễ đệ không?" Triệu Nam Tinh lập tức hỏi.
Chu Linh cũng truy vấn: "Ổn rồi chứ?"
"Khinh Ca, đệ muốn thế nào, chúng ta theo đệ." Ánh mắt Thương Tử Tô kiên định.
Mai Tử Trọng cũng đi tới: "Chúng ta rời khỏi Đan Đạo Viện đi."
Bốn người vây quanh nàng, khiến Mộ Khinh Ca vừa tức giận vừa buồn cười: "Không có nghiêm trọng như mọi người tưởng, đệ rất êm đẹp, không bị thương chút nào." Trái lại Diêu Tinh Hải vì cứu nàng mà bị ăn một chưởng.
"Thật sao?" Mai Tử Trọng đánh giá Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca gật đầu: "Nàng ta nhìn ra đệ là nữ, nên không gây khó xử nữa." Nàng không kể chi tiết. Không chỉ bởi vì không hy vọng họ lo lắng, mà vì thân phận nữ hài trong Đan Đạo Viện là một bí mật, càng ít người biết càng tốt. Nếu để họ biết, nàng lo họ sẽ bị phiền toái.
Đáng tiếc, Diêu Tinh Hải không giải thích hết những nghi hoặc trong lòng nàng.
Nữ hài được hắn xưng là lão tổ tông không phải người, vậy là cái gì? Có phải là thú tộc giống Bạch Li, Ngân Trần không? Hay là khí linh giống như Manh Manh? Hoặc là dị hỏa như Nguyên Nguyên vậy?
Mộ Khinh Ca không có được đáp án, cuối cùng chỉ có thể cảm thán một câu: 'Sinh mệnh thế giới này thật phức tạp!'
...
Ngày hôm sau, Mộ Khinh Ca đi Đan Phương quán trong nội viện, chỉ mất ba ngày đã đọc hết hứng thú trong đó. Tiếp đến nàng lại đi tới chỗ mười hai bức phù điêu. Nàng muốn chính thức bắt đầu tìm hiểu mười hai loại đan đạo ẩn giấu trong đó!
Nhưng khiến nàng bất ngờ chính là, nàng vừa ra khỏi sân viện đã thấy nữ hài đang chờ nàng ở ngoài.
Nữ hài xuất hiện không gây nên động tĩnh.
Chắc là vị nữ ma đầu khiến bao người trong Đan Đạo Viện nghe danh biến sắc ít ra ngoài hoạt động.
"Khinh Ca, đó là..." Mai Tử Trọng ra khỏi viện mình, thấy được cảnh này. Họ hẹn nhau hôm nay cùng đi tìm hiểu đan đạo.
Về phần ba người Triệu Nam Tinh, cũng có công việc riêng của mình, đương nhiên không thể suốt ngày đi cùng họ.
Mai Tử Trọng hỏi vậy làm Mộ Khinh Ca không biết trả lời thế nào.
"Ta tới tìm Khinh Ca." Nữ hài cười ngọt ngào, chủ động đi tới. Nàng đứng trước mặt Mộ Khinh Ca, mắt cong lên như vầng trăng, thanh âm linh lung: "Ngươi muốn đi xem phù điêu sao, ta đi cùng ngươi."
"..." Mộ Khinh Ca hơi đen mặt, nhìn Mai Tử Trọng: "Mai sư huynh đi trước đi, đệ nán lại đây một lúc."
Mai Tử Trọng gật đầu, tuy tò mò không biết Mộ Khinh Ca quen biết bé gái đó từ khi nào, nhưng không kiên trì ở lại.
Sau khi hắn rời đi, nữ hài mới nói: "Ngươi gặp ta, kỳ thật lo ta sẽ bắt hắn đi."
"Đây là một trong số nguyên nhân." Mộ Khinh Ca không phủ nhận.
Đôi mắt nữ hài lóe tia giảo hoạt: "Hắn là người trong lòng ngươi?"
Sắc mặt Mộ Khinh Ca trầm xuống, lập tức phủ nhận: "Không phải. Hắn là sư huynh của ta."
Nữ hài gật đầu, tỏ vẻ không sao cả. Không biết nàng ta có nghe lọt hay là không nghe. Thái độ như vậy làm cho Mộ Khinh Ca nhíu mày.
"Ngươi tới tìm ta có mục đích gì?" Mộ Khinh Ca cảnh giác.
Thân phận nữ hài thần bí, địa vị trong Đan Đạo Viện lại cao. Không đến bất đắc dĩ, nàng không muốn dính líu gì với nàng ta.
"Ta tên Liên Kiều. Ngươi gọi ta là Liên Kiều, ta gọi ngươi là Khinh Ca." Nữ hài nói.
Mộ Khinh Ca nheo mắt. Nàng không kỳ lạ với việc nàng ta biết tên mình. Nhưng nàng ta tới đây chỉ muốn nàng gọi tên nàng ta sao?
"Không phải ngươi muốn đi xem phù điêu sao? Đi thôi." Liên Kiều thúc giục.
"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Mộ Khinh Ca lạnh giọng hỏi.
Ngũ quan Liên Kiều tinh xảo, cực kỳ vô tội, không hề có lực sát thương. Nhưng Mộ Khinh Ca sẽ không quên mấy ngày trước, nàng không phải là đối thủ của nữ hài!
"Ngươi theo ta làm gì?" Mộ Khinh Ca cắn răng.
Liên Kiều nhún vai: "Ngươi là người đầu tiên ta gặp mà trông giống hắn. Tuy ngươi là nữ tử, nhưng không có cách nào. Ngươi hiểu cái gì gọi là trông mơ giải khát chứ."
"..." Mộ Khinh Ca bỗng muốn hỏi người kia trong lòng Liên Kiều là ai.
Nhưng lời đến bên miệng, nàng lại dằn xuống.
"Ngươi chắc chắn muốn theo?" Mộ Khinh Ca trầm giọng.
Liên Kiều chắp tay ra sau, nhún vai, ý tứ rất rõ ràng: "Cho dù ngươi cự tuyệt, chờ sau khi ngươi ngồi thiền, ta cũng sẽ theo."
Mộ Khinh Ca cười lạnh: "Vậy ngươi cần gì tới hỏi ta?"
Liên Kiều lại nói: "Hỏi ngươi, là tôn trọng. Ta đã sai bảo người trong viện ta, ta quyết định trước khi chờ hắn trở về, ta chọn ngươi rồi."
Mộ Khinh Ca liếc nàng một cái, không hó hé gì nhanh chóng bước đi.
Nàng vừa đi, Liên Kiều lập tức đi theo. Đôi mắt cong như trăng non, ngũ quan xinh đẹp tinh xảo tỏa ra ánh sáng chói lòa.
Mộ Khinh Ca trầm mặc, bởi vì nàng đã quyết định ngày tháng kế tiếp mình sẽ trôi qua trong phù điêu, mãi đến khi đại hội đan đạo bắt đầu.
Sau khi đại hội đan đạo chấm dứt, nàng cũng sẽ rời khỏi Đan Đạo Viện.
Đến lúc đó, Liên Kiều muốn đi theo nàng? Có thể sao? Nàng nguyện ý, Đan Đạo Viện chưa chắc đã cho.
Mộ Khinh Ca đi tới trước mười hai bức phù điêu, không ít người đều kinh ngạc nhìn đến nữ hài bên cạnh nàng. Đặc biệt là nữ hài có đeo thẻ bài thân phận Đan Đạo Viện, càng ngạc nhiên hơn.
Chỉ có một số đệ tử biết về Liên Kiều mới biến sắc, trốn vào đám đông.
Xem ra thanh danh nữ ma đầu của Liên Kiều đúng là khiến người ta nghe đã sợ vỡ mật.
Mộ Khinh Ca tiếp tục ngồi xuống trước bức phù điêu hôm nọ, nàng tập trung tinh thần bắt đầu tìm hiểu.
Mà Liên Kiều thì ngồi xổm bên cạnh nàng, khuỷu tay chống đầu gối, bàn tay chống cằm, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm mặt Mộ Khinh Ca.
Hình ảnh tương tự lại lần nữa xuất hiện trước mắt Mộ Khinh Ca.
Câu lấy tâm làm lò, thiên địa làm đan liên tục hồi tưởng. Một lần lại một lần, muốn Mộ Khinh Ca ngộ ra chân ý trong đó.
Một ngày, hai ngày... ba ngày... mười ngày...
Khi Mộ Khinh Ca thấu hiểu được phù điêu này vào ngày thứ mười hai, một tia kim quang bay ra khỏi phù điêu bắn vào mi tâm nàng. Cả người nàng cứng lại, mở mắt.
"Ngộ rồi kìa!"
"Nhanh vậy? Mới bao nhiêu ngày?"
"Mười... mười hai ngày đi."
Tiếng bàn tán xôn xao xung quanh không làm ảnh hưởng đến Mộ Khinh Ca.
Nàng mở mắt trông thấy Liên Kiều cười tủm tỉm nhìn mình. Nàng có chút bất đắc dĩ, bất đắc dĩ tính kiên nhẫn và kiên trì của ai đó.
Không nói một câu, nàng lại đi sang một bức phù điêu khác, tìm chỗ trống ngồi xuống.
Nàng ngồi xuống, Liên Kiều cũng đi theo, vẫn lại ngồi xổm bên cạnh nàng.
Mộ Khinh Ca hít một hơi thật sâu, lại đi tìm hiểu...
Trong bức phù điêu này cũng có một luyện đan sư đang luyện đan. Chỉ là khác với trước đó, hắn đang dùng linh lực làm dược liệu, luyện trong đan lô.
Mộ Khinh Ca kinh hãi, đan đạo này lại thay đổi nhận thức của nàng về luyện đan.
'Linh lực, cũng có thể luyện đan?!'
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro