Chương 1090: Rơi xuống Cửu Tuyền Quật!
Edit: Diệp Lưu Nhiên
Viện trưởng Đan Đạo Viện sửng sốt, cười ha hả: "Hắn hù ngươi đấy. Lão già xảo quyệt thật cho rằng những năm qua ta không làm nên trò trống gì sao?" Nói xong, khuôn mặt ông phủ kín sương lạnh: "Những đan sư có dã tâm với Phần Thiên Lô, đa phần đều bị ta giết chết. Số còn lại bị ta giữ ở Đan Đạo Viện."
Mộ Khinh Ca cứng mặt, chảy xuống ba vệt đen.
Chờ nàng về Lâm Xuyên, sẽ tâm sự với ông già Bách Lý thật tốt.
"Xem ra, là hắn dẫn ngươi tới." Viện trưởng Đan Đạo Viện cười nói.
Biểu cảm Mộ Khinh Ca đã thuyết minh rõ ràng, ngữ khí ông cũng là khẳng định.
Mộ Khinh Ca không muốn nhắc đến Bách Lý Đằng. Nàng để ý hơn chính là những kẻ có dã tâm bừng bừng trong miệng viện trưởng. Chỉ là trông ông có vẻ muốn nói lại thôi, làm nàng rất là khó chịu.
Là ai, khiến ông phải kiêng dè?
"Lão tổ tông!" Đột nhiên, viện trưởng đứng lên kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa.
Mộ Khinh Ca nhìn theo, thấy một thân ảnh nho nhỏ đang đứng ngược sáng.
Khi nàng bước ra khỏi phạm vi ánh sáng, tới gần mới hiện ra vẻ ngoài nữ hài.
"Liên Kiều." Mộ Khinh Ca nhẩm ra tiếng.
Nàng vẫn không thể liên tưởng đứa bé gái này là lão tổ tông phi nhân loại gì đó, nên gọi thẳng tên đối phương. Nàng rất bất ngờ, không nghĩ tới Liên Kiều sẽ đến.
Hiển nhiên, không chỉ có một mình nàng bất ngờ.
"Nói xong rồi?" Gương mặt nhỏ nhắn căng chặt, ánh mắt Liên Kiều có chút ông cụ non. Nàng chắp tay sau lưng, tự nhiên đi tới ngồi xuống chỗ của viện trưởng.
Viện trưởng cung kính lui sang bên cạnh, khiêm tốn nói: "Đúng vậy."
Mộ Khinh Ca nhìn cảnh này, nhớ tới lời nói trước đó của viện trưởng, không khỏi đoán giữa sư tôn ông và Liên Kiều là quan hệ gì?
Vì sao Liên Kiều thương nhớ đến thế?
Tình nhân? Ách... bề ngoài của Liên Kiều làm Mộ Khinh Ca không nghĩ nổi đến phương diện kia. Nhưng Liên Kiều không phải nhân loại, không thể nào là nữ nhi sư tôn viện trưởng, trừ phi sư tôn ông cũng không phải nhân loại.
Nếu bài trừ quan hệ cha con, vậy chỉ còn lại cái giả thiết kia.
Nếu không, làm sao giải thích về hành động Liên Kiều những năm qua?
"Được, nói xong rồi, ta đây cũng nói một câu." Liên Kiều chợt lên tiếng.
Ai ngờ lời nói của nàng lại khiến viện trưởng biến sắc.
Liên Kiều nhìn về phía Mộ Khinh Ca, há miệng ra lệnh: "Mang ta rời đi."
Hửm?
Mộ Khinh Ca hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề, kinh ngạc nhìn nàng, rồi lại nhìn viện trưởng lo lắng sốt ruột: "Ngươi nói cái gì?"
"Ta nói, ta muốn ngươi dẫn ta rời đi." Liên Kiều lại nói thêm một lần.
Lần này Mộ Khinh Ca nghe rõ rồi.
Viện trưởng lập tức đứng ra trước mặt Liên Kiều, quỳ xuống đất không màng thân phận, ngăn cản: "Lão tổ tông, không thể!"
Liên Kiều nhạt nhẽo nói: "Có gì không thể, Phần Thiên Lô đã trở lại, ta có thể ẩn thân trong đó, sẽ không ai tìm được ta."
Viện trưởng nghe mà khẩn trương: "Không được. Phần Thiên Lô đã bại lộ ra ánh sáng, nói không chừng đã bị theo dõi. Nếu ngài đi theo, chẳng phải tự động đưa tới cửa?"
"Vậy thì ta càng phải đi cùng, Phần Thiên Lô là đồ của hắn, há có thể rơi vào đám tay sai đó?" Liên Kiều kiên trì.
"Nhưng mà..." Viện trưởng vội hô.
Liên Kiều cắt ngang ông: "Chỉ có ta mới cởi bỏ được phong ấn Phần Thiên Lô, phát huy uy lực lớn nhất. Ta đi theo hắn, có thể bảo vệ hắn."
"Không được!" Viện trưởng phủ quyết, ông khuyên nhủ Liên Kiều: "Lão tổ tông, trong lòng ngài hiểu rõ. Ngài muốn cởi bỏ phong ấn Phần Thiên Lô, yêu cầu cần tiêu hao rất nhiều lực lượng. Hơn nữa Phần Thiên Lô không thể cởi bỏ ngay. Nếu thật sự gặp phải đám người đó, căn bản không kịp."
"Ta trốn trong Phần Thiên Lô. Phần Thiên Lô bị hắn thu hồi, chúng sẽ không tìm thấy." Liên Kiều trầm mặc, lại nói.
Viện trưởng vẫn lắc đầu: "Dù là vậy ngài cũng không thể mạo hiểm, nếu không ta sẽ không thể công đạo với sư tôn."
Liên Kiều cắn răng, quát viện trưởng: "Phần Thiên Lô đã trở lại, chỉ khi đi theo nó, ta mới có thể tìm được tung tích hắn."
"Lão tổ tông!" Thanh âm viện trưởng cũng lớn hơn.
Ông chợt nạt lại làm cho Liên Kiều an tĩnh.
Mộ Khinh Ca ngồi bên cạnh không tiện xen mồm. Tất nhiên là nàng sẽ từ chối việc Liên Kiều đi theo nàng, chỉ là không có cơ hội mở miệng thôi.
Hiện giờ, viện trưởng có thể khuyên nhủ được nàng ta là tốt nhất.
Biểu tình viện trưởng phức tạp: "Phần Thiên Lô nhận chủ lần nữa, nói lên mối liên hệ với sư tôn đã bị chặt đứt. Lão tổ tông, trong lòng ngài hiểu rõ ràng, cần gì phải lừa mình dối người? Ở lại, ta mới có thể bảo hộ ngài!"
Liên Kiều ngửa đầu nhìn không trung, chợt thì thào: "Lúc trước hắn hạ trận pháp này vì muốn bảo hộ ta. Kết quả hắn đi rồi, lại giam ta trong này. Đây không phải nơi bảo hộ ta, chỉ là nơi cầm tù ta."
Trận pháp!
'Đan Đạo Viện vậy mà lại có trận pháp!' Mộ Khinh Ca giật mình, nội tâm khiếp sợ không thôi.
"Giấu trời qua biển, che đậy hơi thở." Liên Kiều nói ra tám chữ làm cho Mộ Khinh Ca hiểu thêm về trận pháp này, hoặc là nói tác dụng của Đan Đạo Viện.
Viện trưởng hoảng hốt nhìn Liên Kiều. Ông khiếp sợ Liên Kiều vậy mà nói thẳng bí mật ra ngay trước mặt Mộ Khinh Ca.
Nhưng nói đã nói rồi, ông có thể làm gì?
"Thôi, ngươi muốn giữ ta lại, vậy thì giữ đi. Nhưng sau này ta lười gặp ngươi, ngươi đừng có quấy rầy ta." Liên Kiều nói xong, đi ra ngoài.
Nàng chợt trở nên dễ nói chuyện, làm viện trưởng kinh ngạc.
Nhưng trong lòng ông hiểu, dù thế nào thì Liên Kiều đã mất ý định rời đi.
Mộ Khinh Ca nghe Liên Kiều thay đổi chủ ý, thoáng thả lỏng.
Đột nhiên, Liên Kiều đứng trước mặt nàng, hơi hơi nghiêng đầu: "Ngươi từng đáp ứng trước khi rời đi sẽ bồi cùng ta. Bây giờ đi theo ta đi."
Mộ Khinh Ca nhướng mày, nàng còn mấy lời muốn hỏi rõ viện trưởng nên không muốn đi ngay. Nhưng xem trạng thái viện trưởng có vẻ không muốn bàn tiếp, mà Liên Kiều lại đang chờ. Nếu nàng từ chối có thể sẽ chọc nữ ma đầu này thay đổi chủ ý một hai đòi đi theo nàng hay không?
Nghĩ nghĩ, Mộ Khinh Ca quyết định trấn an Liên Kiều trước rồi nói sau.
Nàng đứng lên, theo Liên Kiều đi về nơi kim bích huy hoàng đó. Bên trong không có ai, sau khi hai người đi vào, cánh cửa tự động khép lại.
Liên Kiều xoay người nhìn Mộ Khinh Ca, yêu cầu: "Lấy Phần Thiên Lô ra đi, ta muốn ngắm chút."
Mộ Khinh Ca sửng sốt, nàng bất ngờ với yêu cầu này.
Nghĩ nghĩ, nàng vung tay lên. Phần Thiên Lô được đặt xuống đất giữa hai người.
Lại được nhìn Phần Thiên Lô, ánh mắt Liên Kiều kích động xen lẫn tia bi thương. Nàng đi đến trước mặt Phần Thiên Lô, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve. Động tác mềm nhẹ mang theo nỗi nhớ nhung.
"Ngươi đi trước đi, để ta ở cùng Phần Thiên Lô một đêm, ngày mai ngươi đến lấy về." Liên Kiều mở miệng nói.
Mộ Khinh Ca hơi nhíu mày, nàng cảm thấy có một tia không đúng.
Nhưng không đúng chỗ nào thì nàng không nói rõ được. Tính tình Liên Kiều khó đoán, nghĩ nghĩ, Mộ Khinh Ca gật đầu lui ra ngoài.
Rời khỏi sân viện Liên Kiều, Mộ Khinh Ca đi tìm mấy người Mai Tử Trọng.
Vốn định mấy ngày nữa mới đi, nhưng hiện tại nàng thấy vẫn nên đi càng sớm càng tốt. Cho nên nàng định tạm biệt họ, sáng sớm ngày mai rời đi.
Còn về Cơ Nghiêu Họa, Doanh Trạch, Cơ Phiên Phiên, và cả Diêu Tinh Hải.
Hôm nay Doanh Trạch và Diêu Tinh Hải có ước hẹn khiêu chiến, địa điểm là khu rừng Đan Tuyền phía sau Đan Đạo Viện, nay mai chắc không về kịp, nàng cũng lười đợi.
Dù sao nàng cũng nhắc đến chuyện rời đi lúc tiệc tùng hôm qua, coi như nói lời từ biệt sẵn.
Cùng bằng hữu tán gẫu một đêm, khi bình minh lên Mộ Khinh Ca trở về đả tọa nghỉ ngơi một hồi, sau đó tới sân Liên Kiều. Đi vào sân viện kim bích huy hoàng, nàng lại không thấy thân ảnh Liên Kiều đâu.
Phần Thiên Lô vẫn an tĩnh đặt ở chỗ nàng thả hôm qua. Mộ Khinh Ca bước chậm đến bên cạnh Phần Thiên Lô, đầu ngón tay chạm lên thân lò, nàng băn khoăn.
Bên trong Phần Thiên Lô trống rỗng, không có người.
Nàng không cảm nhận được hơi thở khác lạ nào.
"Liên Kiều, Liên Kiều?" Mộ Khinh Ca đứng bên cạnh Phần Thiên Lô, mở miệng hô.
Nhưng trong viện trống không, không ai đáp lại.
Nàng nhíu mày, đi vào phòng: "Liên Kiều..." Nàng tiếp tục gọi, nhưng không có đáp lại.
Nàng bước tiếp cho đến khi đặt chân lên bậc thang, căn phòng đóng kín mới truyền ra thanh âm Liên Kiều: "Lăn, đừng quấy rầy ta ngủ."
Ngữ khí này...
Mộ Khinh Ca nhướng mày.
Nàng không để bụng Liên Kiều gắt gỏng, chỉ cần xác định Liên Kiều vẫn ở trong phòng là được rồi.
Phản ứng của Liên Kiều hôm qua làm nàng lo lắng nữ ma đầu sẽ lén chui vào trong Phần Thiên Lô, rời đi theo nàng.
Xác định đó là giọng nói Liên Kiều, Mộ Khinh Ca không yên tâm, lại hỏi một câu: "Ta đây mang Phần Thiên Lô đi nhé."
"Đi đi, đừng tới phiền ta."
Thanh âm Liên Kiều lại truyền đến.
Mộ Khinh Ca nghe vậy mới hoàn toàn yên tâm, thu hồi bước chân, quay trở về bên Phần Thiên Lô.
Nàng vung tay lên thu Phần Thiên Lô vào không gian, sau đó đi ra ngoài.
Nên chào hỏi, nàng đều đã chào hỏi.
Cho nên lần này rời đi, nàng không lãng phí thời gian mà bay thẳng ra ngoài Đan Đạo Viện.
Nàng không để nhóm Mai Tử Trọng tiễn đưa, bởi vì không cần thiết. Mộ Khinh Ca ra khỏi Đan Đạo Viện, trực tiếp thả Tiểu Thải ra, nhảy lên lưng nó. Tiểu Thải vỗ cánh bay lên, hướng tới Thanh Xương Phủ.
Nàng muốn đi Thanh Xương Phủ ngồi Truyền Tống Trận tới Uẩn Cô Thành, sau đó lại truyền tống về Khê Bồ Thành ở Bắc châu. Dựa theo con đường từng đi qua trở về Tây châu Tang gia, giúp Mộ Liên Thành sống lại.
Tiểu Thải vụt qua không trung, nhanh như tia chớp bảy màu.
Mộ Khinh Ca khoanh chân ngồi trên lưng nó. Mái tóc nhẹ nhàng bay múa. Tiểu Thải chắn gió mạnh giúp nàng, chỉ để lại gió thoảng nhè nhẹ.
'Dựa theo tốc độ Tiểu Thải, qua thêm một lát là có thể đến Thanh Xương Phủ.' Mộ Khinh Ca thầm tính toán.
Hơn nửa canh giờ sau, nàng đáp xuống Thanh Xương Phủ.
Nhưng, lại nhận được tin xấu.
Bởi vì đại hội đan đạo, người tiến vào Đông châu quá nhiều dẫn đến truyền tống trận bị hao tổn nghiêm trọng, cần phải bảo trì. Thời gian bảo trì không xác định.
Mộ Khinh Ca nhanh chóng ra quyết định, lập tức thả Tiểu Thải ra, trực tiếp đi Uẩn Cô Thành.
Dù với tốc độ Tiểu Thải, cũng phải mất thêm mấy ngày.
Nhưng vẫn tốt hơn là chờ Thanh Xương Phủ bảo trì xong Truyền Tống Trận.
Hôm nay là ngày thứ ba Mộ Khinh Ca cưỡi Tiểu Thải. Dựa theo lộ trình, nàng đã đi được nửa chặng, sắp tới Uẩn Cô Thành.
Mấy ngày bôn ba lên đường, Mộ Khinh Ca có chút đau lòng Tiểu Thải.
Nàng vỗ nhẹ lên đầu mào nó, hỏi: "Tiểu Thải, ngươi mệt không?"
Tiểu Thải hót một tiếng, tỏ ý không mệt.
Mộ Khinh Ca hơi hơi mỉm cười. Chợt, nụ cười nàng cứng lại, ánh mắt trở nên sắc bén.
Phía trước nàng có không ít phi hành thú đang nhanh chóng tiếp cận, chở rất nhiều người trên lưng. Mộ Khinh Ca chợt nhìn ra sau, thấy phía sau mình cũng có đám người cưỡi phi hành thú tương tự đang đuổi theo nàng.
Nàng nheo mắt, phi hành thú ở Trung Cổ Giới khá hiếm. Nàng phi hành mấy ngày cũng không gặp được mấy con. Bây giờ lại có tới hơn trăm con đến, trên lưng còn có một đám người rất đông.
Nếu nói đám người này không có mục đích gì với nàng, đến nàng còn không tin.
Sau có truy binh, trước có ngăn trở.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca lạnh tanh, phân phó Tiểu Thải: "Vòng qua đi."
Tiểu Thải hót lên lảnh lót, chuyển phương hướng bay khỏi khe hở bị hai mặt giáp công. Dường như nó biết bị người xấu truy đuổi, nên càng đẩy mạnh tốc độ.
Phía sau nó có hai đội nhân mã tụ lại, điều chỉnh phương hướng tiếp tục đuổi theo Mộ Khinh Ca.
'Là kẻ nào truy mình? Chẳng lẽ, là vì Phần Thiên Lô!' Mộ Khinh Ca mím chặt môi thành đường chỉ.
Đi đường vòng, phương hướng bị chếch đi.
Tiểu Thải chở Mộ Khinh Ca lọt vào vùng sương mù. Mộ Khinh Ca nheo mắt nhìn xuống mặt đất, trông thấy mặt đất gập ghềnh, nhiều huyệt động có hình thù kỳ quái trải rộng.
Sương mù hình như tỏa ra từ hang động nào đó.
Đây là... Cửu Tuyền Quật!
Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt lóe, phân phó Tiểu Thải: "Tiểu Thải, rẽ xuống!"
Tiểu Thải lao xuống, phi hành thú phía sau nó cũng lao xuống theo, tiến vào vùng sương mù dày đặc...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro