Chương 1659 - Đại Nhân Thiên Tuế (11)
Edit : Sa Nhi
==============
Sơ Tranh động thủ, hoàn toàn chính là treo đám người này lên mà quất.
Những người còn lại dồn dập lui về, nhường lại chiến trường cho Sơ Tranh.
Sơ Tranh giải quyết xong kẻ cuối cùng, ném thanh kiếm trong tay đi, trước tiên nhìn xuống quần áo trên người mình, xác định không dính phải thứ gì, bèn hài lòng tự thưởng cho bản thân một cái like hoàn mỹ.
Ân Thận xuống xe ngựa, áo choàng của hắn đã lấy xuống, lúc này chỉ mặc hoa phục bên trong, sắc mặt cực kỳ âm u.
Lúc này Sơ Tranh mới biết được, cái danh đại gian tặc Ân Thận này không phải chỉ là tùy tiện gọi chơi.
Những kẻ nằm dưới đất kia sau khi hắn ép hỏi một phen, thì đến một tên cũng không lưu lại.
Sơ Tranh đứng ở một bên nhìn xem, Ân Thận đột nhiên quay đầu liếc nhìn cô một cái, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại âm trầm quay đầu sang chỗ khác, phân phó thủ hạ dọn dẹp.
Lúc này trên thân Ân Thận mang theo một cỗ sát khí cực kỳ sắc bén, tất cả mọi người đều cúi gằm đầu làm việc, không ai dám chọc vào hắn ở thời điểm này.
Công chúa Thường Hoan cũng bị dọa sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn đã trắng bệch cả ra.
Nàng chỉ ra ngoài cầu phúc thôi mà, sao lại gặp phải ám sát, còn tận hai lần!!
Lần ám sát này rõ ràng không phải nhằm vào công chúa Thường Hoan, mà là nhằm vào Ân Thận.
Ân Thận thân là hoạn quan, lại can dự đến cả triều chính, một tay che trời, chắc chắn có người muốn diệt trừ hắn.
Lần này Ân Thận xuất cung lâu như thế, cơ hội tốt như vậy, nếu không ra tay thì phải xin lỗi với chuyến đi này của hắn rồi.
-
Bởi vì chuyện ám sát nên hành trình bị trì hoãn, nên khi về đến kinh đã là ban đêm.
Sơ Tranh ở phố Hải Đường, không cùng một phương hướng với hoàng cung.
Cho nên sau khi vào thành, bọn họ liền muốn tách ra.
Ân Thận cho người đưa công chúa Thường Hoan bị kinh sợ hồi cung trước.
Hắn lại đổi một thân y phục, áo choàng cũng đổi thành đồ khác, lúc này đứng trong màn đêm, giống như muốn hòa tan vào trong bóng tối.
Ánh mắt hắn thâm thúy bình tĩnh nhìn Sơ Tranh: "Ta đưa cô nương về, cô nương không ngại chứ?"
Sơ Tranh ngồi trên xe ngựa, khuỷu tay tùy ý khoác lên cửa sổ xe, đầu ngón tay vén rèm xe lên đối mặt với Ân Thận.
"Ta có... Không ngại, lên xe không?" Yêu cầu của thẻ người tốt sao có thể từ chối được!
"Vậy ta không khách khí." Ân Thận giao ngựa cho người khác, thản nhiên trèo lên xe ngựa.
Cẩm Chi: "....."
Tiểu thư phát rồ rồi à!
Cẩm Chi không dám hỏi, dù sao cũng không liên quan đến nàng.
Nàng buông màn xe xuống, đánh xe đi về phía phố Hải Đường bên kia.
Trong xe.
Ân Thận ngồi ở bên trái, Sơ Tranh ngồi trên giường êm rộng rãi thoải mái nhất đằng sau, tay phủ trên gối dựa bên cạnh, tư thế nhàn nhã tùy ý.
Có lẽ tâm trạng của Ân Thận vẫn chưa tốt lên, biểu cảm có hơi trầm lãnh: "Hình như cô nương không hề sợ ta."
Sơ Tranh lãnh đạm đáp: "Sao ta phải sợ ngươi."
Ân Thận: "Bọn họ đều sợ ta."
Sơ Tranh: "Ta không phải bọn họ."
Biểu cảm trầm lãnh của Ân Thận đột nhiên trở nên nhu hòa: "Ừ, cô nương không phải bọn họ."
Sơ Tranh không khỏi cảm thấy hơi rét lạnh, cô nhìn về phía Ân Thận bên kia, ánh sáng quá mờ, tuy không nhìn rõ thần sắc của Ân Thận, nhưng trực giác nói cho cô biết, hắn có điểm không thích hợp...
Thẻ người tốt đang có ý đồ gì?
Không phải là muốn giết ta đấy chứ?
Bởi vì hôm nay ta đã thấy hắn làm gì sao?
Sơ Tranh cảnh giác dịch dịch về phía sau một chút.
Hình như Ân Thận đã phát hiện ra động tác nhỏ của cô, hơn nữa cũng cảm giác được cô gái trước mặt dường như dâng thêm phòng bị.
Vừa rồi hắn đã nói gì sai sao?
Ân Thận cẩn thận hồi tưởng lại lời mình vừa nói một lần, đâu có thấy chỗ nào có vấn đề.
"Cô nương là nhân sĩ ở kinh đô sao?"
"Trước kia là vậy."
"Ồ?" Ngữ điệu của Ân Thận hơi giương lên: "Ý này là...?"
Sơ Tranh dựa vào một bên, lười giải thích: "Là trước kia là."
Ân Thận: "......"
"Hình như cô nương mới về kinh đô không lâu?"
Sơ Tranh ngờ vực: "Sao ngươi biết? Ngươi điều tra ta?"
Trong lòng Ân Thận đã sớm nghĩ ra một cái cớ hay: "Công chúa điện hạ dù sao cũng là ngọc thể ngàn vàng, nàng lại rất thích cô nương, cũng thân thiết với cô nương, ta cũng không thể không hiểu rõ cô nương, tất nhiên phải điều tra đơn giản."
Thiên Tuế đại nhân đứng trên vạn người, lúc nói lời này, vậy mà lại lộ ra mấy phần dè dặt.
Nếu để cho người bên ngoài biết, Thiên Tuế đại nhân quyền nghiêng triều chính mà lại có bộ dạng này, không biết sẽ có bao nhiêu người chấn kinh đến rơi răng.
Nhưng mà phản ứng của Sơ Tranh, lại không hề nằm trong dự liệu của hắn.
Cô chỉ rất bình tĩnh nói: "Ngươi có thể trực tiếp hỏi ta, không cần thiết phải điều tra phiền toái như vậy."
Ân Thận: "....."
Lời này là nói dỗi sao?
Cô tức giận rồi?
Nhưng từ giọng điệu của cô thì lại không nghe ra được, nhất thời Ân Thận cũng thấy khó phán đoán.
"Ta hỏi thì cô nương sẽ nói cho ta biết sao?"
"Sẽ."
"....."
Sơ Tranh trả lời này cũng không nằm trong suy đoán của Ân Thận, thế là hắn cũng không có cách nào đáp lại nữa.
Trong xe ngựa yên tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng bánh xe ma sát với mặt đất.
Khi sắp đến phố Hải Đường, cuối cùng Ân Thận đánh vỡ trầm mặc một lần nữa.
"Con ngựa kéo xe bên ngoài của cô nương, là Hãn Huyết Bảo Mã sao?"
Sơ Tranh: "....."
Hình như là vậy.
Cô toàn chọn thứ đắt nhất mà mua, ngựa này đắt nhất, cũng đẹp nhất toàn trường.
Vương bát đản luôn có thể tùy thời tùy chỗ phát hiện ra mục tiêu tốt nhất để phá sản, cô còn có thể làm sao nữa!
Sơ Tranh nói: "Ngươi thích?"
Ân Thận: "Hãn Huyết Bảo Mã rất khó tìm, ngựa này đi được cả ngàn dặm, ngàn vàng khó cầu, cả kinh thành cũng không có nổi vài con... Gia thế của cô nương chắc hẳn không tồi?"
Ngồi loại xe ngựa có Hãn Huyết Bảo Mã kéo xe, còn đắp kim thân cho tượng Phật ở chùa Thanh Tuyền, gia thế này, không phải điều mà người bình thường có thể sánh được.
"Không phải ngươi đã điều tra ta sao?"
"....." Ân Thận bình tĩnh nói: "Cũng không điều tra quá nhiều, chỉ biết cô nương vừa từ nơi khác tới kinh thành."
"Ồ." Ngươi thế là không được rồi.
Ngay cả ta từ đâu tới cũng không tra ra được.
Giọng điệu Sơ Tranh thả chậm rãi: "Gia cảnh của ta cũng tạm." Ta mẹ nó lấy đâu ra nhà chứ, ngươi cũng đã ở đó đâu.
Ân Thận như có điều suy nghĩ lại hỏi tiếp: "Không biết cô nương đến kinh thành để làm gì?"
Sơ Tranh: "....."
Tìm thẻ.
Sơ Tranh không lên tiếng, Ân Thận ngầm thừa nhận vấn đề này không thể trả lời.
Hơn nữa, nếu đã là mục đích của người ta thì sao có thể nói cho ngươi biết đơn giản như vậy được?
Vừa vặn xe đã đến phủ đệ, cuộc đối thoại của hai người kết thúc, Sơ Tranh bước xuống xe.
Ân Thận ngẩng đầu nhìn bảng hiệu trên tòa phủ đệ một chút, Sơ phủ... Hắn vẫn cho rằng Sơ Tranh chỉ là tên, không phải họ, không ngờ lại là họ.
Ân Thận thu tầm mắt lại rất nhanh: "Hôm nay đã để cô nương bị liên lụy rồi, hôm nào ta sẽ lại đến nhà bái tạ."
"Được." Tới mới tốt, nhốt lại nào! Xem đi, đến cả tòa nhà ta cũng chuẩn bị xong cho ngươi rồi!
【 Chị gái nhỏ, có bản lĩnh thì chị đừng ngại, cứ trực tiếp gáy lên xem nago. 】 Lần nào cũng độc thoại nội tâm thì nhiệt tình lắm, chứ có lần nào thật sự dám làm đâu?
Sơ Tranh lạnh mặt: Ta mà nói ra, mi lại không rú lên với ta chắc?
【 … 】 Cuối cùng vẫn là tại nó ngăn cản đống ý nghĩ ma quỷ của cô?
Ân Thận bị Sơ Tranh làm kinh ngạc.
Dĩ nhiên không phải Ân Thận khách khí, hắn là thật sự định sẽ tới.
Nhưng đổi thành người bình thường, cũng không ai dám đón nhận thản nhiên như thế đâu?
Ân Thận cáo từ với Sơ Tranh, hắn không cho ai đi theo, nên lúc này chỉ có thể tự mình trở về.
Đương nhiên, chờ đi ra khỏi con đường này sẽ có người tiếp ứng, cho nên Ân Thận cũng không phải vội làm gì.
"Thiên Tuế đại nhân." Tiếng vó ngựa từ xa đến gần, Cẩm Chi dắt một con ngựa chạy tới, hành lễ, sau đó đưa cương ngựa cho hắn: "Tiểu thư nói tặng ngài."
Ân Thận: "? ? ?"
Ân Thận dắt ngựa đi ra khỏi phố Hải Đường, hắn đứng trên con đường không còn một bóng người, quay đầu nhìn lại phía sau.
Trái tim lại như núi lửa sôi trào, xì xèo cuộn trào dung nham.
Ân Thận vuốt ve bờm ngựa, khóe miệng ẩn chứa ý cười nhất định phải đạt được: "Ta sẽ có được nàng."
========= Lì xì năm mới ==========
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro