Chương 1661 - Đại Nhân Thiên Tuế (13)
Edit : Sa Nhi
============
Sơ Tranh để Cẩm Chi gọi nhiều thêm mấy món ăn, Ân Thận rõ ràng chính là muốn ăn chực.
Đương nhiên Sơ Tranh cũng không ngại hắn ăn chực, thậm chí còn hi vọng hắn có thể ăn chực thường xuyên.
Thẻ người tốt của mình, mình nuôi.
Ân Thận lúc ăn cơm đều không nói lời nào, đại khái là đã hình thành thói quen, Sơ Tranh cũng không phải dạng người lắm lời, hai người đều chỉ an tĩnh ăn uống.
Ăn xong đủ rồi, Ân Thận vừa lau tay vừa nói: "Sơ Tranh cô nương có dự định làm gì ở kinh thành không?"
Hắn về sau cũng đã phái người đi thăm dò lần theo tuyến đường mà cô đi lại, nhưng thứ có thể tra được cũng không nhiều.
Chỉ biết nàng rất nhiều tiền, nhiều tiền, cực kỳ nhiều tiền.
Đáy lòng Sơ Tranh phiền muộn: "Tiêu tiền."
Ân Thận: "? ?"
Câu trả lời này của cô thì bảo hắn tiếp lời thế nào?
Cũng may Ân Thận đã nhìn quen đủ các thể loại ăn chơi trác táng, đối với việc này cũng tiếp nhận được rất nhanh, cũng nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm tình: "Trừ cái này ra, nhẽ cô nương không có ý định làm chuyện gì khác?"
Chuyện gì khác?
Ánh mắt Sơ Tranh rơi vào trên thân Ân Thận, còn làm càn dò xét hắn một phen.
Làm gì khác còn không phải làm thẻ người tốt sao?
Nhưng hiện tại ngươi cũng đâu có cho. . .
Sơ Tranh kịp thời dừng lại, không nghĩ thêm nữa.
Ân Thận cũng không để ý để mặc cô dò xét, thậm chí còn nhẹ giương khóe môi, mặt mày tuấn lãng đều mang ý cười: "Sơ Tranh cô nương cảm thấy ta có đẹp không?"
Sơ Tranh không cần nghĩ đã trả lời: "Rất đẹp."
Đạt được tán thành của Sơ Tranh, Ân Thận càng có vẻ cao hứng, trong con ngươi thâm thúy là ánh sáng lưu chuyển, ẩn ẩn có cả ánh sáng tối tăm ẩn hiện.
Ánh mắt kia. . .
Làm Sơ Tranh không khỏi thấy ớn lạnh.
Thẻ người tốt tuyệt đối đang có ý đồ gì!
Hàng mi Ân Thận rủ xuống, ngăn trở lại mọi cảm xúc trong đáy mắt: "Nếu như Sơ Tranh cô nương ở kinh thành có gì cần, có thể trực tiếp tới tìm ta, ở đây ta cũng có chút quyền thế, đều có thể thay cô nương giải quyết."
Sơ Tranh thuận miệng hỏi: "Chuyện gì cũng đều có thể?"
"Chỉ cần ta có thể làm được."
Nếu như không nhìn vào mắt Ân Thận, thì giờ phút này Ân Thận tuyệt đối là một nam nhân hoàn mỹ làm ai cũng phải động lòng.
Thân thể Sơ Tranh dựa ra phía sau một chút, hai tay vòng qua ngực: "Nhớ kỹ lời ngươi nói."
Ân Thận ẩn ẩn cảm thấy có chút không đúng, nhưng đoạn đối thoại mới rồi của bọn họ cũng đâu có vấn đề.
Cho nên, Ân Thận gật đầu đáp ứng: "Tất nhiên."
Sơ Tranh ý vị không rõ nói: "Ngươi nhất định có thể làm được."
Ân Thận: ". . ."
Cái loại cảm giác sai sai này càng thêm mãnh liệt.
-
Sơ Tranh rời đi trước một bước, nhưng đến khi tính tiền, lại được cho biết đã thanh toán xong cả rồi.
Sơ Tranh liền thấy khó chịu.
Thẻ người tốt đã không giúp cô phá sản cũng coi như xong, giờ còn ngăn cản cô phá sản nữa!
Quá không tự giác!
Cho nên Sơ Tranh ép buộc chưởng quỹ, lấy tiền Ân Thận đổi thành của mình.
Cô cũng không định để chưởng quỹ phải khó xử, bèn bảo Cẩm Chi đưa lại cho Ân Thận.
Cẩm Chi: ". . ."
Cô là không làm khó dễ chưởng quỹ, thế nhưng là cô làm ta khó xử lắm a!
Ta thì không sợ cái tên đại gian tặc kia sao? !
Cẩm Chi rất muốn bỏ gánh không làm, nhưng cuối cùng ngẫm lại đống tiền vàng lấp lánh, nàng nhịn!
Sơ Tranh đi từ một bên ra, vốn định trở về luôn, miễn cho chó Vương Bát Đản lại tận dụng mọi thứ hành hạ cô.
Ai ngờ nửa đường lại gặp phải Chúc Đông Phong.
Kinh thành là thủ đô của Hạ triều, cả thành trì đều rất to lớn, muốn ở chỗ như này mà vẫn có thể ngẫu nhiên gặp được người quen, đúng là có chút khó khăn.
Cho nên hiện tại Chúc Đông Phong vừa đột ngột hiện hồn, Sơ Tranh đương nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn.
Ai bỏ qua là đồ ngu!
Chúc Đông Phong ăn mặc thường phục, đang bồi bên người một cô nương, cô nương kia bộ dáng xinh đẹp, mặt mũi tràn đầy nét kiêu căng quý khí, vừa xem đã thấy là thiên kim tiểu thư không phú thì quý.
Sơ Tranh trầm tư, khẽ nói thầm một tiếng: "Tên Chúc Đông Phong này đổi mục tiêu rồi?"
Ngươi không thương Thường Hoan công chúa sao?
Tên tra nam!
"Mục tiêu gì?" Cẩm Chi không nghe rõ, hiếu kì hỏi lại một câu.
"Không có gì." Có nói ngươi cũng không hiểu, ta lại không thể nói hết kỹ càng được. "Theo sau nhìn xem."
Cẩm Chi: ". . ."
Rốt cuộc là Chúc Đông Phong đã đắc tội với vị này ở chỗ nào.
Chúc Đông Phong bồi tiếp thiếu nữ kia dạo phố, nam thanh nữ tú quả thực rất đáng chú ý.
Theo sau được một đoạn, Sơ Tranh biết tên tuổi của thiếu nữ kia —— Hứa Kiêu Vi.
Tiểu quận chúa của Tấn An vương phủ.
Vị này cũng không phải một quận chúa không có tiếng tăm gì, ngược lại còn rất nổi tiếng xấu, hầu hết bách tính đều biết nàng ta, nghe ngóng cũng rất tiện.
Hứa Kiêu Vi ở bên ngoài bái sư học nghệ, mới vừa hồi kinh không lâu.
Tấn An Vương là Hoàng đệ của Hoàng đế, vị Tấn An Vương này cũng có chút thế lực, nhưng trước đó vị Tấn An Vương này cũng không tranh đoạt, nên ai cũng không để ý.
Sau khi Hứa Kiêu Vi trở về, liền lập tức trở thành đối tượng để các thế gia công tử trong kinh thành kết giao.
Cái tư thế này của Chúc Đông Phong, rõ ràng là cũng muốn giao hảo với Tấn An Vương rồi.
Hứa Kiêu Vi thân là quận chúa, tính tình cũng không phải chỉ có chút kiêu căng mà thôi, nếu so với Thường Hoan công chúa, thì vị này mới là thể loại con ông cháu cha ăn chơi trác táng tiêu chuẩn.
Lại nói tới thời điểm hiện tại, một cô nương không cẩn thận đụng vào nàng, hiện tại Hứa Kiêu Vi đang túm ấy người kia không thả, nói do cô nương kia làm bẩn váy nàng ta, nên muốn bắt nàng phải bồi thường.
Cô nương kia chỉ mặc đồ bình dân, nhìn thế nào cũng không phải là con cái của nhà có tiền.
Hứa Kiêu Vi lại là một thân cẩm y hoa phục, cô nương kia vừa nhìn đã bị dọa chết khiếp.
Cô nương kia chẳng qua cũng chỉ đụng vào một chút, căn bản không hề làm bẩn váy của nàng ta, Hứa Kiêu Vi đây là cố ý gây khó dễ cho cô nương kia mà thôi.
Cô nương kia khóc cầu xin tha thứ: "Để ta giúp ngài giặt sạch sẽ được không, ta thật sự không bồi thường nổi."
"Không bồi thường nổi mà đi đường không biết nhìn à?" Trong giọng nói Hứa Kiêu Vi đều rất phách lối: "Đã không bồi thường nổi, vậy không bằng lột hết y phục của ngươi xuống đi."
Chúc Đông Phong ở bên cạnh chỉ nhìn xem, cũng không có ý tứ ngăn cản.
Vị quận chúa này, từ khi còn nhỏ đã danh chấn khắp kinh thành —— Chính là một tiểu bá vương.
Tấn An vương phủ cũng chỉ có một quận chúa là nàng ta, không có đứa con nào khác, Tấn An Vương nâng nàng trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan.
Cho nên nuôi nàng ta thành một Tiểu bá vương, rất nhiều Thiên Kim thế gia cũng từng bị nàng ta chỉnh.
Lý do cũng rất kỳ hoa, hoặc là vị Thiên Kim thế gia mặc đẹp hơn so với nàng, hoặc là vị nào hôm nay đeo đồ trang sức rất đẹp. . .
Sơ Tranh đột nhiên nhớ tới việc nguyên chủ khi còn nhỏ cũng từng bị vị này chỉnh.
Lý do là nguyên chủ ngày đó có mặc một bộ y phục mới rất đjep, vị quận chúa này liền lấy cái lý đó định tội danh, phạt nguyên chủ quỳ cả một canh giờ.
Nếu không phải lúc ấy Quý gia cũng có quyền thế, đoán chừng nguyên chủ cũng không chỉ là bị phạt quỳ một canh giờ đơn giản như vậy.
Bằng vào cái tính tình này của Hứa Kiêu V mà bên người còn có kẻ đi theo nịnh bợ, chẳng qua chính là nhìn vào cái thân phận của nàng.
Bằng không thì ai thèm nguyện ý hầu hạ? Còn không phải là cuồng bị ngược à.
"Không cần. . . Không cần. . ." Cô nương kia bị thị nữ Hứa Kiêu Vi mang đè lại, hoảng sợ kêu to.
Đám người chung quanh dồn dập rời xa, không ai dám tiến lên vì cô nương kia nói chuyện.
Hứa Kiêu Vi thần sắc ngạo nghễ nhìn xem, không có ý sẽ buông tha cho cô nương kia chút nào.
"Tiểu thư, vị quận chúa này thật sự dám trực tiếp làm như vậy ở trên đường cái sao?" Cẩm Chi không biết là hiếu kì hay là nghi hoặc hỏi lại.
"Không phải ngươi cũng đang nhìn xem đây sao?" Rất rõ ràng, nàng ta dám.
Cẩm Chi: "Thế này cũng quá bá đạo rồi."
Cẩm Chi nói một câu như vậy, ngược lại cũng không nghe ra có ý tứ muốn bênh vực kẻ yếu.
Người ta có quyền thế, đương nhiên là muốn hoành hành bá đạo.
Bằng không thì làm sao xứng với thân phận của nàng ta.
"Hứa Kiêu Vi, ngươi bị bệnh có phải không!"
Sơ Tranh đang xem diễn đến hăng say, lại nghe một tiếng quát vang lên.
Xe ngựa bên cạnh bị người vén rèm lên, một thân ảnh nhảy ra, đi thẳng đến Hứa Kiêu Vi bên kia.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro