Chương 1670 - Đại Nhân Thiên Tuế (22)
Edit : Sa Nhi
============
Vết thương của Ân Thận ở trong lòng bàn tay, hẳn là bị đồ sứ cắt phải, vết thương không tính là sâu, nhưng lại hơi dài, gần như chạy hết cả bàn tay, máu tươi đang thấm cả ra ngoài.
"Có thuốc không?"
Ân Thận gọi người đưa tới.
Cung nhân đưa đồ vật vào, cũng không dám nhìn người trong phòng đã nhanh chóng ra ngoài.
Sơ Tranh xử lý vết thương cho hắn trước.
"Tê..."
Lúc tiêu độc cho vết thương, Ân Thận bị đau đến co rụt cả bàn tay lại.
Sơ Tranh ấn lấy cổ tay hắn: "Đừng nhúc nhích."
Sơ Tranh chợt dừng lại, hỏi hắn: "Rất đau sao?"
Ân Thận vốn muốn nói không có gì đáng ngại, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt trở về, gật đầu: "Ừ."
"Cố mà chịu."
"..."
Sơ Tranh băng bó kỹ cho hắn rồi ném đồ đi, cầm chiếc khăn bên cạnh lên lau tay.
"Lần sau cẩn thận một chút, đừng để mình bị thương." Ngữ điệu Sơ Tranh vẫn y nguyên không có gì chập trùng, nhưng ẩn ẩn có chút bất mãn.
"Sơ Tranh cô nương là lo lắng cho ta sao?" Ân Thận xem xét bàn tay đã bị băng bó kỹ, thấp giọng hỏi lại.
"Lo lắng?" Sơ Tranh ném khăn trong tay đi, ngước mắt nhìn hắn, chậm rãi nói: "Ngươi cảm thấy thì là thế."
Ân Thận: "..."
Sơ Tranh không hỏi hắn vì sao lại tức giận đến như vậy, Ân Thận cũng không có ý giải thích.
Ân Thận dẫn Sơ Tranh đi dùng bữa sáng.
Hắn vừa phát lửa giận xong, nếu là lúc bình thường, thì gần như cả ngày mặt mũi đều sẽ âm trầm.
Nhưng hôm nay mới qua một lát mà trên mặt đã mang theo ý cười, kẻ hầu người hạ lại càng không khỏi run lẩy bẩy.
Cái tính tình này của Thiên Tuế đại nhân lại thăng cấp rồi sao?
Bọn họ thật sự bội phục vị cô nương bên người Thiên Tuế đại nhân kia, nàng không sợ sao?
Bữa sáng được dọn ra lần lượt trên bàn, cả bàn gần như không còn chỗ để để những đồ khác.
"Ngươi muốn ăn nhiều thế sao?" Thẻ người tốt là heo sao?
"Không biết cô nương thích ăn cái gì, nên đành để bọn họ làm mỗi thứ một phần." Ân Thận nói: "Cô nương cứ chọn thứ mình thích ăn là được."
"Ta ăn cái gì cũng được, không cần làm nhiều như vậy." Thẻ người tốt mới cần nuông chiều, cô không cần.
Ân Thận mỉm cười: "Được."
Đám người: "..."
Má ơi!
Thiên Tuế đại nhân cười lên cũng thật quá đáng sợ.
Sơ Tranh còn mải lo cho ăn uống của bản thân, Ân Thận ở phía đối diện lại bị thương đúng tay phải, muốn cầm đũa cũng khó khăn, nếu cầm đũa bằng tay trai lại cầm không vững.
Sơ Tranh ngước mắt liếc nhìn hắn, Ân Thận tựa như xấu hổ lại như bất đắc dĩ với cái tay mình.
Sơ Tranh vẫn chỉ nhìn hắn chứ không có động tĩnh.
【 Chị gái nhỏ, chị biết bây giờ mình phải làm gì không? 】
Làm gì? Giúp hắn ăn à?
【 Đút cho hắn ăn nà. 】
... Hắn không có tay chắc?
【 Nhưng thẻ người tốt bị thương a! ! 】
Sơ Tranh: "..."
Bị thương không tầm thường nhờ!
Ta cũng bị thương đây này!
【 Chị gái nhỏ, bây giờ hẳn là chị cần thể hiện ra một mặt quan tâm ôn nhu của bản thân mới phải đạo, chủ động đút hắn ăn đi chứ. 】
Sơ Tranh: "..."
Ờ.
Sơ Tranh cúi đầu tiếp tục uống cháo.
【... 】 Đã nói toẹt đến thế rồi, sao chị còn chỉ ăn cho mình nữa vậy?
Sơ Tranh bị Vương Giả niệm đến bực bội, đặt đũa 'Bộp' một phát xuống bàn.
Ta cũng không thể để bản thân đói bụng đi đút hắn ăn chứ? Nhẽ ta không thể ăn no bụng trước sao?
【... 】
Sơ Tranh dữ dằn đi sang ngồi, bưng bát lên đút cho Ân Thận.
Sơ Tranh đút có hơi nhanh, Ân Thận cần phải nuốt rất nhanh, trên gương mặt trắng nõn không khỏi nhiễm lên chút đỏ ửng, làm hắn nhìn qua cực kỳ mê người.
Con ngươi Sơ Tranh hơi nheo lại, cô chợt nghĩ đến biện pháp...
"Khục khục..."
Ân Thận đột nhiên bị sặc một ngụm.
Sơ Tranh đè xuống những ý nghĩ lung tung kia lại, đưa tay ra sau lưng hắn vỗ vỗ.
Tập thể nhóm cung nhân ở đằng xa thì hoảng sợ trối chết, bọn họ giống như đã trông thấy dáng vẻ Ân Thận nổi trận lôi đình đến nơi rồi.
Nhưng mà tràng cảnh trong tưởng tượng lại không xuất hiện, Sơ Tranh vỗ trên lưng vỗ Ân Thận mấy lần, Ân Thận đều chỉ dùng bàn tay không bị tổn thương chống trên môi, nhẹ giọng ho khan, mặc cho Sơ Tranh vỗ về sau lưng hắn.
"..."
Đột nhiên cảm thấy càng thêm khủng bố.
-
Sau đó một ngày ba bữa, Ân Thận đều ỷ vào việc tay mình bị thương, để mặc Sơ Tranh cho hắn ăn.
Sơ Tranh bực bội: "Không phải ngươi có nhiều người hầu hạ như vậy à, sao cứ phải là ta?"
"Sơ Tranh cô nương cảm thấy phiền phức sao?" Trên mặt Ân Thận lập tức lộ ra dáng vẻ cô đơn: "Vậy để ta tự ăn cũng được."
Vừa nói hắn đã lại bắt đầm cầm đũa, vụng về gắp thức ăn lên.
Sơ Tranh nhìn hắn kẹp đến mấy lần đều không gắp lên nổi, dữ dằn nói: "Đưa đây."
"Không dám phiền Sơ Tranh cô nương." Ân Thận tiếp tục phân cao thấp cùng đồ ăn, mắt thấy đã sắp gắp được vào trong chén, kết quả ngón tay hắn trượt một cái, miếng ăn lại trực tiếp rơi trên bàn.
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh trực tiếp đoạt chiếc đũa tới.
Nếu ngươi không phải thẻ người tốt, đã sớm tẩn cho ngươi một trận.
Ta nhẫn!
Kiểu gì cũng phải đòi lại đống lợi tức cho bằng hết.
Ngươi cứ chờ đó!
Sẽ đến lúc ngươi biết tay ta!
"Không phải Sơ Tranh cô nương cảm thấy phiền phức sao?"
"Không phải ngươi ăn cơm thì không nói lời nào sao?" Sơ Tranh oán một câu trở về.
Ân Thận: "..."
Sơ Tranh cho hắn ăn xong, đoán chừng là tâm tình khó chịu, bèn rời đi thẳng.
Ân Thận vẫn ngồi ở chỗ đó, cũng không biết đang suy nghĩ gì, một lúc lâu mới đứng dậy đi ra thư phòng mới được bố trí.
Ân Thận dùng tay trái cầm bút lên, không trở ngại chút nào phê sửa đống tấu chương chồng chất, chữ viết ra, so với dùng tay phải viết hầu như không có gì khác biệt.
"Đại nhân, bản tấu này thì sao?"
Cung nhân bên cạnh vừa sửa sang lại chồng tấu sớ, vừa đưa qua một bản tấu.
Ân Thận nhận lấy, nhìn qua một cái đã nói: "Đốt đi."
"Đại nhân, sự tình của Sơ Tranh cô nương cũng không thể giấu được, sớm muộn gì cũng sẽ truyền đến chỗ Bệ hạ." Cung nhân cẩn thận nói.
"Đúng vậy." Đầu ngón tay Ân Thận nhẹ điểm mấy cái trên chồng tấu sớ, nhếch miệng lên thành một đường cong nguy hiểm: "Vậy phải nghĩ biện pháp để bọn chúng ngậm miệng lại, ngươi nói có đúng không?"
"..."
-
Sơ Tranh chờ đợi trong cung suốt mấy ngày, kết quả bên ngoài một điểm động tĩnh cũng không có.
Cô dùng tiền tìm người nghe ngóng, xác định bên ngoài cũng không có lời đồn gì liên quan tới mình.
Suy nghĩ lại một chút, thì hiện tại cô lại không thể rời khỏi nơi này... Sơ Tranh đại khái có thể xác định, lá gan thẻ người tốt chính là to như thế đấy, dám giam lỏng cô ở đây.
Chậc.
Giỏi lắm.
Ta còn chưa có động thủ, ngươi đã làm ra trước một màn như thế.
Vậy đến ta lúc động thủ cũng đều không cần tìm lý do rồi, dù sao cũng là thẻ người tốt động thủ trước.
【... 】
Sơ Tranh để người giúp mình đưa một phong thư ra ngoài, nhưng những cung nhân này đều vô cùng sợ hãi không dám.
Nhưng luôn có kẻ thấy tiền sáng mắt, giúp Sơ Tranh đưa thư ra ngoài.
Thư được đưa đến tay Cẩm Chi, Cẩm Chi còn đang nghĩ xem có nên tiến cung vớt Sơ Tranh ra hay không, đống tiền này phải tính thế nào... Thì thư tới.
Trong phong thư có một chồng ngân phiếu, còn có một phong thư rất ngắn gọn.
Cẩm Chi xem hết liền đốt đi, cầm tập ngân phiếu đếm đi đếm lại, sau đó nhét vào trong túi, đi giúp Sơ Tranh làm việc.
-
Chúc Đông Phong gần đây bị Chúc phụ yêu cầu ở nhà, đừng đi ra ngoài.
Bên ngoài gió êm sóng lặng, nhưng tâm tình Chúc Đông Phong lại rất bực bội.
Mấy lần hắn tìm Chúc phụ hỏi xem chuyện của Sơ Tranh đã giải quyết thế nào, nhưng Chúc phụ lại nói hắn đừng quản.
Hiện tại người đã đang ở chỗ của Ân Thận, Chúc phụ còn có thể làm sao nữa? Đi vào cướp người với Ân Thận à?
Chúc Đông Phong hỏi chuyện thất bại, chỉ có thể mượn rượu giải sầu cùng mấy tên hồ bằng cẩu hữu.
"Chúc huynh, gần đây huynh thế nào?" Hồ bằng cẩu hữu cũng lấy làm lạ về biểu hiện của Chúc Đông Phong dạo gần đây, cùng với hình ảnh Chúc đại nhân anh tuấn soái khí trước kia thì kém quá xa.
"Còn không phải tại..."
Chúc Đông Phong đầu óc đột nhiên tỉnh táo trở lại.
"... Cha ta." Chúc Đông Phong ngoặt một cái, thuận tiện cho định luôn tội danh cho Chúc phụ, phun trào một phen.
Đám những công tử ca này, đừng nhìn vào hiện tại đều có chức quan mà tưởng hoành tráng.
Nhưng là lão gia hỏa trong nhà lại vẫn chưa chịu đi xuống, kỳ thật bọn họ cũng chỉ còn là lũ trẻ con, người lớn nói cái gì, bọn họ đều phải nghe theo thế đó.
Mọi người đều tràn đầy bức xúc, cùng nhau xả hết những ấm ức bất hạnh của mình với Chúc Đông Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro