Chương 1718 - Hướng Về Mà Sống (32)

Edit : Sa Nhi
============

Tòa nhà văn phòng nào đó.

"Mễ giám đốc, cái này cần anh ký tên." Trợ lý cầm văn kiện tiến đến, đặt xuống trên bàn làm việc.

Đằng sau bàn làm việc là một thanh niên anh tuấn, áo sơ mi sẫm màu bị hắn mở ra hai nút, lông mày hơi nhíu lại, có vẻ hơi mất kiên nhẫn: "Đặt ở đây đi."

"Giám đốc, cái này. . ."

"Ra ngoài."

Trợ lý sợ đến mức run lên, không dám nói gì khác, xám xịt rời khỏi phòng làm việc.

Mễ Nghiên có thể là ngại gửi tin nhắn phiền phức, bèn gọi điện trực tiếp qua.

Hắn từ trên ghế đứng lên, đi đến cửa sổ sát đất trước quan sát toàn cảnh thành thị phía dưới.

Người ở đầu dây bên kia nhận điện thoại, Mễ Nghiên lập tức nói: "Ai giới thiệu cho hắn làm việc?"

"Không biết."

"Không phải đã bảo chị nghe ngóng rồi sao?"

"Tôi không nghe ra được thì có biện pháp nào, cũng không thể trực tiếp hỏi người ta chứ? Người ta thấy thì biết làm sao bây giờ? Mà sao cậu cứ phải nhằm vào hắn?" Người đầu dây bên kia cũng đã hơi nổi nóng, giọng điệu không tốt vặc lại.

Mễ Nghiên một tay chống nạnh: "Thế nào, đã nhiều năm như vậy mà chị còn thích hắn à?"

"Không liên quan đến chuyện này. Hắn hiện tại đã thành cái dạng này, cũng chẳng thể uy hiếp được cậu, cậu việc gì phải vẽ vời cho thêm chuyện."

Con ngươi Mễ Nghiên nheo lại, tia sáng ngoan độc từ đáy mắt hiện lên: "Tôi không nhìn được hắn sống tốt."

"Dở hơi."

Người bên kia trực tiếp cúp điện thoại.

Mễ Nghiên gọi lại, phát hiện mình đã bị cho vào sổ đen.

"Hừ. . ."

Mễ Nghiên bị chọc giận bật cười, đáy lòng là một đoàn lửa giận không có chỗ phát tiết, hắn đi đi lại lại tại chỗ mấy vòng, đột nhiên nghĩ đến cái gì, bèn lập tức mở danh bạ gọi tới.

"Tôi muốn anh tìm cách phá hỏng công việc hiện tại của Tang Ngung. . . Tôi mặc kệ anh muốn dùng biện pháp gì, nhất định phải làm hắn bị sa thải, tôi cho anh thời gian một tuần."

-

Tang Ngung xin nghỉ 2 ngày, hôm nay vừa đến công ty, lại được cho biết đống ảnh vốn ở trong máy vi tính đã không thấy đâu nữa.

Phần lớn đống ảnh đó đều đã được sửa, trong tay Tang Ngung mặc dù còn có ảnh gốc, thế nhưng chỉ còn có một ngày đã phải bàn giao toàn bộ, thời gian quá gấp không thể kịp nổi.

"Sao lại không thấy?"

"Không biết nữa. . . Sáng nay tôi vừa đến thì phát hiện đã không thấy đâu." Nhân viên kia đã lo lắng đến phát khóc.

Mỗi một khâu đều có thời gian hạn chế, nếu như bởi vì bọn họ mà tiến độ bị trì hoãn rồi gây tổn thất, ai cũng không bồi thường nổi.

Hiện tại truy cứu chuyện gì đã xảy ra cũng vô nghĩa, quan trọng nhất là phải giải quyết chuyện này cho bằng được.

Tâm tình Tang Ngung vốn dĩ đã không tốt, gần đây lại còn bị nhét cho nhiều việc như vậy, hắn bận đến xoay như chong chóng.

Hắn lập tức phân phát ảnh gốc cho mọi người, có thể sửa được bao nhiêu thì lập tức sửa bấy nhiêu.

Đến lúc phải bàn giao, họ cũng mới chỉ hoàn thành được gần một nửa, vốn dĩ số lượng ảnh đã rất lớn, đống ảnh đó bọn họ phải sửa mất mấy ngày mới xong.

Mặc dù mọi người đã tăng ca cả đêm, nhưng rất có thể cuối cùng vẫn không kịp.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Tang Ngung, sao cậu có thể phạm phải sai lầm nghiêm trọng như thế."

"Chuyện này không có quan hệ gì với anh Tang hết, là do ảnh chụp đã được sửa trong máy tự dưng biến mất." Tang Ngung còn chưa lên tiếng, nhân viên bên cạnh đã lên tiếng trước.

Người phụ trách nhíu mày: "Sao mà biến mất?"

"Không biết nữa. . ." Nhân viên lắc đầu: "Hôm qua lúc tôi về vẫn còn ổn, giờ lại không thấy đâu cả."

Anh ta cũng nhớ rõ ràng là mình đã cẩn thận Save lại rồi mới tắt máy tính rời đi.

Người phụ trách đại khái là nhìn vào việc trước kia Tang Ngung làm việc chưa từng có vấn đề gì, mặc dù cảm thấy lý do này rất kỳ quái, nhưng cũng không truy cứu quá đáng, để bọn họ còn mau chóng tăng ca đuổi kịp tiến độ.

Những chuyện khác thì cứ chờ chuyện này kết thúc rồi lại nói.

Vốn cho rằng công ty sẽ cho điều tra chuyện này, ai biết chờ bọn họ làm xong, Tang Ngung lại nhận được tin tức cho thôi việc.

Lý do là mấy ngày đó hắn không đến công ty nên dẫn đến kết quả như vậy, hắn phải chịu trách nhiệm.

"Công ty làm thế này có quá vớ vẩn không vậy?"

"Chuyện này đâu liên quan đến anh Tang chứ. . ."

"Đúng vậy, chúng ta tìm công ty nói thử xem."

Nhân viên ở đây của Tang Ngung đều rất vì hắn mà nói chuyện, kỹ thuật của Tang Ngung tốt, cũng tương đương với lượng công việc của bọn họ sẽ được giảm đi rất nhiều.

Hơn nữa Tang Ngung cũng sẽ không giống những cấp trên khác suốt ngày chỉ tay năm ngón, yêu sách linh tinh.

Mặc dù hắn cũng yêu cầu làm việc hiệu quả, thế nhưng một khi đã hoàn thành, hắn cũng sẽ không quản mọi người làm chuyện gì khác.

So với việc phải hầu hạ những người khác thì thoải mái hơn nhiều, đương nhiên ai cũng không nỡ để Tang Ngung cứ như vậy rời đi.

Tang Ngung lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.

Sau khi sự kiện kia xảy ra khoảng nửa năm, hắn cũng muốn tìm việc khác, thế nhưng cứ không bao lâu lại sẽ chẳng hiểu sao bị sa thải.

Cảnh tượng như vậy hắn đã trải qua rất nhiều lần.

Tang Ngung trầm mặc thu dọn đồ đạc rời đi.

-

Ở một nơi khác, Mễ Nghiên đã nhận được tin tức, cả người đều thoải mái dựa ra sau chiếc ghế giám đốc.

"Giám đốc, có vị cổ đông mới tới thị sát, Hoàng tổng nói ngài ra tiếp đón." Trợ lý gõ cửa tiến vào.

"Cổ đông mới?" Mễ Nghiên nhíu mày: "Là người nào?"

Trợ lý lắc đầu, một trợ lý nhỏ nhoi như anh ta sao có thể biết được loại sự tình này.

Bất quá kia vị cổ đông mới. . . Nhìn có vẻ rất trẻ, cùng với mấy vị cổ đông hói đầu bụng bia kia thì không giống lắm.

Mễ Nghiên mặc dù nghi hoặc nhưng cũng không dám thất lễ, vội vàng dẫn theo trợ lý đi ra ngoài.

Bên ngoài là Hoàng tổng dẫn theo mấy người, đang tiếp đón một cô gái trẻ tham quan.

Mễ Nghiên không khỏi kinh ngạc, vị cổ đông mới này không ngờ lại là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp như vậy. . .

Mễ Nghiên đã gặp không ít mỹ nữ, kể cả những mỹ nữ hay đại minh tinh trong giới giải trí cũng từng có tiếp xúc, thế nhưng giờ phút này hắn lại cảm thấy, những người kia cũng không thể sánh nổi với cô gái trước mặt này.

Bất kể là từ ngũ quan hay khí chất.

Đây mới là đứa con cưng của Thượng Đế.

Hoàng tổng vui vẻ vẫy gọi Mễ Nghiên: "Lộ tiểu thư, đây là Mễ giám đốc của chúng tôi, thật sự là một thằng nhóc tuổi trẻ tài cao, cô đừng nhìn cậu ấy còn trẻ tuổi mà lo, năng lực của cậu ta rất được đấy. . ."

Hoàng tổng lốp bốp khen Mễ Nghiên một trận, lại giới thiệu cho hắn thân phận của Sơ Tranh.

Cái thân phận vị cổ đông mới này, quả thực đã làm không ít người thấy kinh ngạc.

Người ta còn trẻ thế đã là cổ đông, mà bọn họ lại chỉ biết cầm mấy ngàn tệ tiền lương đi phí phạm thời gian, giữa người với người sao lại chênh lệch lớn đến thế chứ.

Sơ Tranh lãnh đạm liếc hắn một cái, là con chó này à. . .

Trước đó cô còn không có chứng cứ, nhưng mấy ngày này, Mễ Nghiên đã tự mình đưa chứng cứ đến tận tay cô.

"Chào cô." Mễ Nghiên mỉm cười vươn tay.

Sơ Tranh chẳng thèm nhúc nhích, bầu không khí bỗng trở nên xấu hổ.

Công ty đang có bao nhiêu người nhìn vào như vậy, trên mặt Mễ Nghiên đã hơi không nhịn được, tay hắn ta chuyển một cái, làm ra tư thế 'Mời': "Để tôi dẫn cô đi tham quan bên này nhé."

"Không cần, không có hứng." Sơ Tranh cự tuyệt, quay đầu lại nhìn Hoàng tổng: "Xem xong rồi thì tôi đi."

Biểu cảm của Mễ Nghiên lập tức cứng đờ.

"Hả?" Hoàng tổng cũng ngơ ngác.

Không phải bà cô này nói muốn đi thăm quan chút sao? Lúc này mới nhìn được bao nhiêu đâu mà đã muốn đi rồi?

Chẳng hiểu nghĩ thế nào mà đòi đi bằng được rồi lại đòi về, kẻ có tiền đều tùy hứng như thế sao?

Đáy lòng Hoàng tổng thì khẩu nghiệp hăng say, nhưng cũng không thể biểu hiện ra ngoài: "Vậy để tôi đưa ngài xuống dưới nhé?"

Sơ Tranh 'Ừ' một tiếng, quay người rời đi.

"Mễ giám đốc đắc tội với vị cổ đông mới sao? Sao tôi cứ có cảm giác vị cổ đông mới không ưa Mễ giám đốc vậy nhỉ?" Nhân viên nào đó nhỏ giọng bàn tán với đồng nghiệp bên cạnh.

"Tôi cũng cảm thấy vậy. . ."

"Chắc không phải đâu, không phải vị cổ đông mới là lần đầu tiên tới đây sao?"

"Nói ra thì cô ấy cũng xinh đẹp quá thôi, còn quá trẻ nữa, nhìn thế nào cũng chỉ như sinh viên. . ."

"Trong nhà có mỏ tốt thế đấy, bớt được phải phấn đấu một trăm năm."

Mễ Nghiên nghe tiếng nghị luận bốn phía, sắc mặt dần xám xịt.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro