Chương 1798 - Phiên ngoại Mãn Nguyệt (35 - Hoàn)

Edit: Assy
Beta: Sa Nhi

============

Khi Mãn Nguyệt sinh ra chính là vào lúc trăng tròn, cho nên tên hắn là Mãn Nguyệt.

Một cái tên rất qua loa, không có ý tứ sâu xa gì.

Tất cả là vì hắn không phải là con của gia chủ Mãn gia, hắn là... đứa bé do Mãn phu nhân cẩu thả với người khác sinh ra.

Có một khoảng thời gian Mãn gia chủ nuôi nữ nhân ở bên ngoài, một thời gian dài không về lại phủ.

Không biết Mãn phu nhân vì trả thù, hay vì không chịu nổi sự tịch mịch mà cẩu thả với người khác, còn mang thai ra Mãn Nguyệt.

Mãn gia chủ trở về biết được việc này bèn nổi trận lôi đình, xử tử tất cả những người biết chuyện, bao gồm cả phụ thân chân chính của Mãn Nguyệt.

Mãn phu nhân dưới cơn thịnh nộ của Mãn gia chủ cũng bị đánh trọng thương.

Mãn phu nhân bị thương không nhẹ, nhưng Mãn Nguyệt lại vẫn kiên cường sống sót.

Mãn gia chủ muốn phá bỏ hắn, nhưng đáng tiếc lúc ấy Mãn phu nhân đã bị thương, nếu lại nạo thai sẽ nguy hiểm tới tính mệnh.

Đợi Mãn phu nhân chữa khỏi vết thương thì thai đã lớn, Mãn phu nhân nghẹn một ngụm oán khí với Mãn gia chủ, nghiến răng sinh hắn ra.

Thân thể Mãn Nguyệt sau khi sinh quả thật có chút vấn đề, phản ứng và cảm xúc của hắn không giống với những đứa trẻ bình thường khác.

Bởi vì đứa nhỏ này không phải của Mãn gia chủ, tất nhiên sẽ không được Mãn gia chủ yêu thích, thậm chí còn coi đó là nỗi sỉ nhục, thế nhưng người biết chuyện trong phủ đều đã bị xử tử, tất cả mọi người đều cho rằng Mãn Nguyệt là con của Mãn gia chủ.

Mãn gia chủ chỉ có thể nghẹn cực tức này lại.

Mà Mãn phu nhân ban đầu cũng vì oán hận Mãn gia chủ, sinh Mãn Nguyệt ra cũng vì muốn để hắn chọc tức Mãn gia chủ, thế nên cũng chẳng quản hắn ra sao cả.

Lúc ấy, Mãn Nguyệt vẫn không hiểu chuyện gì, chỉ cảm thấy phụ thân và mẫu thân đều không ưa thích mình.

Thế nhưng hắn còn có ca ca.

Ca ca đối với hắn rất tốt, cho hắn ăn ngon, khiến hắn vui vẻ, còn dỗ dành hắn đi ngủ.

Nhưng mà...

Mãn Nguyệt rất nhanh liền biết, sự yêu thích của ca ca cũng có giá của nó.

-

Mãn Nghệ dẫn hắn đi chơi, nhưng mỗi lần đều sẽ xuất hiện tình huống hắn bị trừng phạt.

Ban đầu chỉ là chút chuyện nhỏ.

Lúc ấy Mãn Nguyệt còn nhỏ tuổi, cũng không phân rõ tốt xấu, sau mỗi lần hắn bị phạt, Mãn Nghệ sẽ mang đồ ăn ngon tới xem hắn, dỗ hắn.

Nhưng tình hình dần dần trở nên nghiêm trọng, tỷ như lần trộm ngân châm kia.

Là Mãn Nghệ trộm châm, còn... thí nghiệm trên người hắn, cuối cùng lại nói là hắn trộm.

Từ lúc ấy, trong lòng Mãn Nguyệt đã nảy sinh sợ hãi với Mãn Nghệ.

Khi hắn khoảng 5 tuổi, Mãn Nghệ lúc ấy 9 tuổi, Mãn Nghệ tập võ cùng sư phụ trong phủ mời đến, không biết bị cái gì kích thích mà lừa Mãn Nguyệt qua.

Không đợi hắn kịp phản ứng thì đã bị người đè xuống.

Quả thực Mãn Nghệ từ nhỏ đã thông minh, sự thông minh này Mãn Nguyệt đã được trải nghiệm đầy đủ.

Lần đó hắn suýt chết ở nơi đó, là Mãn phu nhân phát hiện kịp thời mới cứu được hắn.

Mãn phu nhân không thích hắn, cứu hắn chỉ bởi vì hắn không thể chết trong tay Mãn Nghệ. Mãn Nghệ là đại thiếu gia Mãn phủ, là người thừa kế sau này, không thể gánh trên lưng một mạng người như vậy.

Mãn Nguyệt dưỡng thương suốt ba tháng mới có thể xuống đất.

Thế nhưng...

Hắn đã không còn cảm giác đau đớn nữa.

Mãn Nghệ phát hiện được điểm này cũng chẳng hề hối hận chút nào, chỉ có càng thêm cao hứng, đúng vậy, là cao hứng.

"Có phải ca ca rất tuyệt không?" Mãn Nghệ ngồi xổm trước mặt Mãn Nguyệt: "Trên sách nói, ở tuổi của đệ đệ càng dễ thành công hơn, đệ xem, ca ca đã thành công rồi đó, về sau đệ sẽ không còn cảm giác đau đớn nữa.."

Mãn Nguyệt cứng ngắc đứng đấy, không dám nói tiếp.

"A, sao đệ đệ không nói chuyện, đệ đệ không thích ca ca sao?" Mãn Nghệ tiến đến trước mặt hắn, biểu tình trên mặt vừa vô tội vừa đáng thương: "Nhưng ca ca rất thích đệ đệ mà."

Gương mặt Mãn Nghệ nghiền ngẫm, bàn tay bắt lấy cánh tay của Mãn Nguyệt, hơi dùng sức: "Ca ca đang hỏi ngươi đó."

Thân thể Mãn Nguyệt co rúm lại: "Mãn Nguyệt... Mãn Nguyệt không dám không thích ca ca."

"Ngoan lắm." Mãn Nghệ buông hắn ra: "Không thể không thích ca ca nha."

Mãn Nguyệt: ". . ."

Mãn Nghệ khiến hắn mất đi cảm giác đau đớn, ban đầu hắn tưởng Mãn Nghệ chỉ là đột nhiên có ý tưởng như vậy, về sau... về sau hắn mới biết được, đó chính là kế hoạch của Mãn Nghệ.

Hắn mất đi cảm giác đau đớn, khả năng chịu đựng tra tấn cũng sẽ cao hơn.

Lớn thêm chút nữa, cách chơi của Mãn Nghệ cũng càng thêm phong phú.

Ở Mãn phủ, hắn là đồ chơi của Mãn Nghệ, chỉ cần hắn không chết, cũng sẽ không có ai quan tâm tới hắn.

Hắn vô cùng sợ Mãn Nghệ.

Mãn Nghệ thích mặc trang phục màu xanh lam, Mãn Nguyệt chỉ cần trông thấy đồ màu lam sẽ có phản xạ sợ hãi.

"Đệ đệ, không phải ngươi muốn nhìn được càng cao càng xa hơn sao? Ca ca dẫn ngươi đi được không."

"Đệ không muốn đi..." Mãn Nguyệt lắc đầu cự tuyệt.

Mãn Nghệ cười đến vô tội: "Nhưng đều đã chuẩn bị xong rồi, chẳng lẽ ngươi muốn để ca ca chuẩn bị lâu như vậy vô ích sao?"

Mãn Nguyệt: ". . ."

Mãn Nguyệt biết hắn không đi không được.

Hắn cự tuyệt sẽ chỉ khiến Mãn Nghệ tức giận, cuối cùng hắn không chỉ phải đi, mà sau đó còn bị Mãn Nghệ trừng phạt thêm nữa.

Tới nơi, Mãn Nguyệt trông thấy một con diều rất lớn, trong lòng lại chỉ càng thêm kinh hoảng.

Mà Mãn Nghệ cũng không để cơn hoảng loạn của hắn thất vọng, cột chặt hắn lên con diều kia.

Con diều bay lên không trung, Mãn Nguyệt không dám mở mắt, thân thể treo trên không, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Mắt thấy sắp phải rơi xuống đất, con diều bỗng nhiên bị một trận gió thổi lệch đi, cả con diều và hắn cùng rơi xuống.

Lần đó hắn bị gãy mất hai chiếc xương sườn, những vết thương khác trên  người nhiều không đếm xuể.

Có lẽ Mãn Nghệ cảm thấy hắn như vậy không được, mỗi lần bị thương liền mất cả tháng, thậm chí là mấy tháng để dưỡng thương, chậm trễ hắn chơi vui vẻ.

Cho nên Mãn Nghệ bắt đầu để hắn đi theo cùng luyện võ.

Khi sinh ra thân thể Mãn Nguyệt đã không tốt, tập võ với hắn mà nói cũng không phải là chuyện dễ.

Nhưng Mãn Nguyệt vẫn kiên trì, hắn nghĩ, chỉ cần hắn trở nên mạnh mẽ, ca ca sẽ không còn tra tấn hắn như vậy nữa.

Nhưng theo hắn tập võ càng nhiều, các cách Mãn Nghệ giày vò lại thêm đa dạng chồng chất.

Thân thể bền chắc, chịu một vài vết thương nhỏ cũng không có gì đáng ngại.

Đôi khi hắn thật sự rất ghen tị với muội muội của hắn... tiểu thiên kim của Mãn phủ.

Mỗi người đều nâng nàng trong lòng bàn tay.

Ngay cả Mãn Nghệ cũng như thế, đối với vị muội muội kia, Mãn Nghệ cũng là thật tâm yêu thương, chỉ sợ nàng sẽ phải chịu ủy khuất.

"Sao lại nhìn muội muội như vậy?"

Có một ngày Mãn Nghệ phát hiện hắn đang nhìn vị tiểu thiên kim kia, mặt đầy tươi cười hỏi hắn.

"Ghen tị à?"

Mãn Nguyệt lắc đầu: "Không... Không dám."

Mãn Nghệ cười ra tiếng, đưa tay sờ lên đầu hắn: "Đệ đệ, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi không giống muội muội, ngươi... chẳng qua chỉ là thứ tạp chủng, đừng để ta nhìn thấy ngươi dùng ánh mắt như thế nhìn muội muội, nếu không, ca ca sẽ tức giận nha."

Rõ ràng là những lời vô cùng ác độc, nhưng hắn lại có thể nói nghe ôn hòa đến vậy.

Toàn thân Mãn Nguyệt đã lạnh toát, cúi gằm đầu không dám cãi lại.

Rốt cục cũng có một ngày...

Tất cả mọi người ở Mãn phủ kêu la thảm thiết, nhưng hắn lại vô cùng vui vẻ, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Nhìn Mãn Nghệ ngã trước mặt mình, mặt mũi ngập tràn vẻ khiếp sợ.

Thiếu niên nhẹ nhàng từ từ cười lên, cả gương mặt đều là sự vui sướng thoải mái.

Rốt cuộc hắn đã thoát khỏi gông xiềng của Mãn Nghệ.

Hắn đã được tự do.

*

Tiểu tiên nữ: Tự do? Tự do là không thể nào, ngươi vừa ra khỏi ổ sói liền vào hang hùm đó.

Mãn Nguyệt: Tự bế.jpg

=======================

VỊ DIỆN THỨ 47 HOÀN TẤT!
=======================

03/03/2020

#sha:
Ngày 3/3/2019, ta edit đến chương 384 :)
366 ngày sau là 1798, nghĩa là 1414 chương trong suốt 366 ngày Σ(°△°|||)

Chặng đường thật dài. ..
Ta edit giờ cũng rất nhanh, nhanh hơn 383 chương đầu rất rất nhiều.
Nhưng….
Sức khỏe ta đã ko còn đc như trước nữa… 

Giờ ta rất dễ đau mỏi vai gáy, cũng rất dễ chóng mặt T_T

Ta nghĩ ta còn 1 thời gian để chăm sóc cho sức khỏe của bản thân, nên chắc số chương sẽ ko thể bạo nhiều như trc nữa rùi :3

Chúc từng người khỏe mạnh~~
Chúng ta gặp nhau ở Vị diện, và QUYỂN 10 phía sau (>ω<〃)~♡ 

Yêu các Tiểu biến thái thiệt nhiều ~♡ 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro