chương 110
Mấy hôm trước cô xem một bộ phim có một câu nói: phụ nữ sẽ chỉ sinh con cho người đàn ông mà mình yêu!
Mới vừa rồi không biết là làm sao, đột nhiên liền nghĩ tới câu này.
Nhìn thấy Park Jimin có chút kinh ngạc, Go Hye Sun chỉ muốn bóp chết bản thân mình.
Jimin chỉ hơi sửng sốt một chút, sau đó, liền bình tĩnh nói: "Không gấp, tối về liền tạo người ngay."
"..."
Tạo người?
Tạo cái cục c** ý!
Cô còn đang đi học đấy!
Hết lần này tới lần khác lại tự mình đào hố chôn mình...
Hye Sun hận không thể cắn đứt lưỡi của mình.
Cô nhìn Park Jimin, hấp tấp nói: "Không gấp, tôi còn nhỏ..."
Mặc dù đã qua sinh nhật mười tám tuổi, cũng đã đăng ký kết hôn, nhưng Hye Sun vẫn cảm thấy vô cùng bối rối.
Jimin nhìn lướt qua ngực của cô, đúng là hơi nhỏ.
Anh ung dung nói: "Không sao, anh không ngại."
"..."
Các nghi thức của Hôn lễ đã kết thúc, hiện tại các khách mời đều ở bên ngoài ăn cơm.
Bận rộn cả một buổi sáng, Hye Sun cũng có chút đói bụng, Jimin bảo Jang Hyuk đi lấy một ít thức ăn đưa tới nơi này.
Người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa thì rèn sắt không thành thép...
Thừa dịp này, Hye Sun đi thay quần áo khác, áo cưới quá dài, mặc lên người vô cùng vướng víu.
Cô đổi một tà áo dài đỏ trông vô cùng hút hồn.
Trước đó lúc Park Eun Ji chuẩn bị,đã giúp cô chuẩn bị vài bộ quần áo để mặc tại hôn lễ hôm nay.
Lúc trước huấn luyện quân sự bị cháy nắng một chút, nhưng mà hơn một tháng này cũng đã trắng trở lại như cũ.
Áo dài đỏ mặc trên người cô, làm nổi bật lên dáng người vô cùng yêu kiều của cô.
Hye Sun thay quần áo xong, thức ăn cũng vừa đưa tới, bày trên bàn, Jang Hyuk ở bên cạnh nói chuyện với Jimin "Lão thủ trưởng hôm nay cũng tới."
Park Jimin bưng ly uống nước, tay dừng một chút, để xuống, "Thật sao?"
Lão thủ trưởng, cấp trên của anh lúc anh còn trong quân đội, là người luôn đề bạt anh, đối với anh rất quan trọng.
Sau đó Park Jimin bị thương, hai chân coi như là hoàn toàn phế đi, trở lại thành phố Fire dưỡng thương, cũng không có liên lạc với ông ấy nữa.
Không nghĩ tới đã lâu như vậy, Lão thủ trưởng lại còn đích thân qua đây tham gia hôn lễ của anh.
Jang Hyuk nói: "Hiện tại hai bác Park đang tiếp chuyện ngài ấy, anh có muốn đi chào hỏi không?"
Mặc dù Jang Hyuk biết, gặp mặt người kia, sẽ làm cho trong lòng Park Jimin khó chịu, nhưng Lão thủ trưởng cũng đã tới rồi, cũng không thể coi như không thấy được.
Jimin nói: "Để cho ba mẹ tôi chào hỏi là được rồi."
Anh biết sau này mình cũng không có khả năng lại trở lại trong quân đội, cũng không thể nào trở thành người Lão thủ trưởng coi trọng như trước nữa... Bây giờ hình dáng như phế nhân này, cũng không cần để cho ông ấy nhìn mà buồn lòng.
Hye Sun ngồi ở một bên, nhìn Jimin, mặc dù không biết Lão thủ trưởng là người nào, nhưng mà, nghe nhắc đến người này xong, liền nhìn ra được, Park Jimin... Tâm tình trở nên bi thương hơn bao giờ hết.
Jang Hyuk nhìn Park Jimin, chần chừ, gật đầu một cái, "Được."
Jang Hyuk sau khi rời khỏi đây, Jimin nhìn sang Hye Sun đang gắp thức ăn cho anh.
Nhớ tới chuyện đã qua, lại đối với hiện tại, có phần cảm thấy cô đơn...
Cái loại cảm giác bị đè nén làm cho anh cảm thấy lạnh lẽo.
"Chú ơi..." Đang lúc này, âm thanh ôn nhu của Hye Sun kéo anh ra khỏi suy nghĩ liên miên
Anh ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, "Ăn cơm đi."
Hye Sun gắp thức ăn cho anh, "Cái này ngon lắm."
Jimin nhìn thức ăn trong bát, lại không có khẩu vị.
Bình thường cùng cô cãi nhau ầm ĩ, thời gian liền đi qua.
Nhưng mà, có một số việc, chung quy lại đem anh kéo về thực tế, làm cho anh nhớ tới nhân sinh của anh, xưa nay chưa từng có thất bại.
Hye Sun ăn một miếng thịt gà, thấy Jimin không động đũa, biết anh hiện tại tâm tình không tốt.
Rất nhiều chuyện của Park Jimin cô không hiểu được.
Bình thường, anh cũng không nói những chuyện này với cô.
Khả năng trong mắt anh, cô chắc chỉ là một đứa trẻ con.
Hye Sun chống cằm, thở dài một cái.
Thu hút sự chú ý của Jimin.
Park Jimin thấy cô phiền muộn, hỏi: "sao thế?"
Hye Sun chọc chọc thức ăn trong bát, "Không thấy ngon miệng."
"Mới vừa rồi không phải là còn kêu đói sao?" Cô là một con hàng ham ăn, lại cũng có lúc không muốn ăn sao?
Hye Sun cúi đầu, không nhìn anh, rất nghiêm túc nói: "Nhìn thấy chú không vui, tôi cũng không vui, cho nên không thấy ngon miệng."
Anh nhìn bộ dáng này của cô, nhịn không được bật cười, "Ăn cơm đi."
Mặc kệ có bao nhiêu chuyện không vui, nói chuyện với cô, đều có thể tạm thời quên hết những thứ chuyện không vui kia.
Hye Sun nói: "tôi muốn ăn tôm."
"Đều là của em." Trên bàn có một đĩa tôm khá lớn.
Hye Sun nhìn Jimin " nhưng mà chú giúp tôi bóc đi."
Cô trực tiếp gắp con tôm vào bát anh.
Sai bảo người khác mà lại tự nhiên như vậy sao?
Park Jimin nhìn cô, tay cũng không tự chủ cầm con tôm, bắt đầu bóc cho cô, bóc xong lại đưa sang bát cô.
Jang Hyuk không yên tâm về Park Jimin, đi theo ba mẹ của Jimin xong liền trở lại phòng nghỉ.
Vốn cho là tâm tình hiện tại của Park Jimin khẳng định xấu tới cực điểm, kết quả vừa tiến đến, lại phát hiện anh Park cao lãnh khó gần hàng ngày, đang giúp cô vợ nhỏ bóc tôm.
Trời ơi!
Park Jimin bị đánh tráo mất rồi sao?
Bởi vì từng có trước kia có mấy lần kinh nghiệm, Jang Hyuk cũng không dám quấy nhiễu, trực tiếp lui đi ra, để hai người họ ở bên trong dùng cơm.
...
Hai giờ chiều, phần lớn khách mời đều cơm nước xong, chuẩn bị rời đi, Clara Lee còn bị nhốt ở trong phòng nghỉ.
Cô ta nhìn đồng hồ đeo tay, đã bị nhốt ba giờ, trong lòng kìm nén lửa giận.
Vừa tức vừa đói.
Không gọi được điện thoại để cầu cứu, lại không có biện pháp gì, chỉ có thể ở nơi này nhẫn nại.
Thật lâu sau cửa được mở ra, cô ta vội vàng đứng lên, xuất hiện ở cửa, là Park Eun Ji.
Eun Ji đi vào, chị vô cùng ôn nhu, nhìn cô ta một cái làm cho Clara không dám càn rỡ.
Clara nhịn xuống một bụng lửa, "dì."
Eun Ji nhìn Clara một cái, đi tới, thái độ lịch sự, "Xin lỗi, chồng tôi có một số việc, quên cháu ở nơi này."
Eun Ji thái độ vô cùng lễ độ, làm cho người đối diện cảm thấy, Jeon Junghyun cũng không phải cố ý.
Có thể trong lòng Clara Lee đã rõ ràng, coi như Jeon Junghyun có việc, thật sự quên, nhưng đem cô ta nhốt ở chỗ này, lại là chuyện gì xảy ra?
Hết thảy các thứ này rõ ràng là cố ý.
Cô ta không nhịn được cười một tiếng.
Park Eun Ji nhìn cô ta, "cháu cười cái gì?"
Clara nói: "Bởi vì cháu không hiểu, tại sao các người đều như vậy, che chở cho Go Hye Sun. Rõ ràng cô ta... Cô ta lúc trước ở trường cùng Jeon JungKook qua lại, cháu nói đều là sự thật."
Chuyện này, Park Eun Ji mới vừa ở bên ngoài có nghe Jeon Junghyun nói qua, cũng biết tại sao chồng chị lại đem Clara Lee nhốt ở chỗ này.
Nghe được tin Jeon JungKook cùng Go Hye Sun từng yêu nhau, làm cho Park Jimin nhớ tới lần đầu tiên Hye Sun tới nhà, JungKook nhìn thấy Hye Sun thái độ vô cùng khác thường.
Chị lúc đó không hiểu, tại sao JungKook nhìn thấy Hye Sun lại kháng cự và lạnh lùng như vậy, nhưng mà bây giờ, chị hiểu được rồi.
Trong lòng có chút đau lòng cho con mình.
Đừng quên vote và cmt để tui còn có tiền mua gạo thịt về nấu " Xôi thịt " Cho mọi người ăn nhé! =)))))))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro