chương 125

Hye Sun thấy JungKook đi rồi, thở phào một cái, không biết tại sao, đồng thời đối mặt Jimin và JungKook cùng một lúc, cô lại đặc biệt hồi hộp.

Luôn có cảm giác Jeon JungKook chính là một trái bom hẹn giờ, không biết lúc nào sẽ đột nhiên nổ tung xác cô.

Tay của Jimin đột nhiên đưa qua, nâng cằm cô nhìn về phía anh, " nhìn chằm chằm người đàn ông khác như vậy, anh sẽ ăn giấm đấy."

"..." Hye Sun nhìn Jimin, hỏi "Cậu ta tìm anh có chuyện gì vậy?"

Nhìn mặt cô có vẻ lo lắng, Jimin  nở nụ cười, "em sợ à?"

"Em sợ cái gì chứ?" Hye Sun khảng khái nói: "Không thẹn với lương tâm, thì có gì phải sợ! Lúc trước ở trường cấp ba, ngay cả tay em cậu ta còn chưa được cầm đấy."

Khi đó còn trẻ con, hai người đều rất đơn thuần.

Ở ngay trước mặt bạn học, thậm chí ngay cả dũng khí nhìn thẳng đối phương cũng không có.

Jimin nhìn Hye Sun, đáy mắt mang theo tia sáng nhàn nhạt.

Ánh mắt của anh tựa như cười mà không phải cười, làm cho Hye Sun không nhịn được cau mày, "em nói thật, anh như vậy là không tin em phải không?"

"Anh tin em." Jimin nở nụ cười.

Anh rất thích nhìn thấy cô vì anh mà bối rối như vậy!

Anh không bao giờ có ý định so đo chuyện cũ của cô, nhưng nghe cô giải thích, vẫn vô cùng vui vẻ.

Hye Sun bị ánh mắt của anh nhìn đến mặt nóng ran, "anh đi vào thư phòng đi,để em còn ăn."

Jimin nói: "Kệ nó, để cho nó chờ đi."

Jeon JungKook làm sao quan trọng bằng bảo bối nhà anh chứ?

"..." Hye Sun không nhịn được cười một tiếng, "làm gì có ai như anh? Đó là cháu trai gọi anh là cậu đấy! Để xem chị Eun Ji xử lý anh như thế nào."

Mặc dù ở trong lòng của chị, Jeon JungKook địa vị không bằng Park Jimin, nhưng dù sao cũng là con ruột của chị ấy!

"Chờ anh trở lại." Jimin nắm lấy tay cô,rồi mới rời khỏi phòng ăn.

Jang Hyuk đẩy Park Jimin tiến vào thư phòng, nhìn thấy JungKook đang đứng ở bên cạnh bàn, nhìn ảnh chụp Hye Sun trên bàn.

Chẳng qua là ảnh chụp, nhưng, từ trong mắt của hắn, vẫn là có thể nhìn thấy chấp niệm của hắn đối với Go Hye Sun.

Một màn này, làm cho Jang Hyuk không khỏi lau mồ hôi một cái.

Mở miệng nhắc nhở, " JungKook thiếu gia."

Thật là oan nghiệt!

Cậu và cháu yêu cùng một người.

Mặc dù nói, chuyện của JungKook và Hye Sun đều đã qua, nhưng chuyện này khó tránh được sẽ không trở thành cái gai ở trong lòng Park Jimin.

JungKook quay đầu lại, nhìn Jimin.

Park Jimin mặc áo phông rộng, nhưng mà, trên người lại không có một chút cảm giác bình dị gần gũi nào cả.

Trên thực tế, anh chỉ dễ gần lúc ở trước mặt Hye Sun mà thôi.

Jimin nhìn JungKook một cái, đưa tay ra, nhìn như lơ đãng đem ảnh trên bàn úp xuống. Lãnh đạm thờ ơ lên tiếng, "tới đây có chuyện gì?"

"Chuyện cháu đánh nhau ở trường, là cậu cho người xử lý phải không?"

Đại học Fire nổi tiếng nghiêm khắc với sinh viên, hắn và Go Hye Sun đánh nhau, lại không bị kỉ luật.

"Ừm."

JungKook khó hiểu nói: "cậu không phải ghét nhất gây sự đánh nhau sao? lần đầu tiên cháu ở trường học đánh nhau, lúc trở về, bị cậu phạt chạy hai giờ."

Jang Hyuk ở bên cạnh bưng trà đi tới, đưa cho anh.

Park Jimin nâng ly lên, nhấp một ngụm, mới ung dung trả lời JungKook "Họa là vợ của cậu gây ra, đương nhiên là cậu phải dọn dẹp cho mợ của cháu rồi!"

Park Jimin lúc nhắc tới ba chữ "vợ của cậu", trong giọng nói tràn đầy một loại kiêu ngạo tự nhiên

Nghe ra từ lời nói của anh, người anh bênh vực che chở, chỉ có Go Hye Sun, còn đứa cháu Jeon JungKook không có quan hệ gì tới chuyện đó.

JungKook nghe xong rất muốn hộc máu mồm, "Cậu, cháu là cháu của cậu đấy."

"Ồ?" Jimin nhìn hắn một cái, biểu tình lãnh đạm thờ ơ, phảng phất căn bản không nhớ anh còn có một đứa cháu lớn như vậy, "Cho nên?"

Nhìn thế nào JungKook cũng cảm giác mình bị cho ra rìa.

Hắn kháng nghị nói: " khi cháu còn bé chú rất yêu thương cháu. Lên cấp một rồi cấp hai đều là cậu kèm cháu học."

Cho tới nay, Jeon JungKook đều là bảo bối trong nhà.

Bởi vì hắn nhỏ nhất, tất cả mọi người đều thương yêu hắn, đương nhiên, Park Jimin cũng giống vậy.

Lại không nghĩ rằng, có Go Hye Sun, hắn bị cho ra rìa ngay lập tức.

Jang Hyuk nghe thấy JungKook nói vậy, không nhịn được run lên.

Thật ra thì, không kể đến đoạn tình cảm của JungKook và Hye Sun thì cũng sẽ không có gì đáng nói.

Park Jimin lãnh đạm nhìn hắn một cái, phảng phất như nhìn một kẻ ngu ngốc, "Không nhớ rõ lắm."

"..." Nhìn thấy bộ dáng lạnh nhạt của người cậu thân yêu của mình, JungKook mất hứng. Hắn nói: "Thật ra hôm nay cháu tới đây còn có một chuyện khác tìm cậu."

"Chuyện gì?" Jimin lãnh đạm nhìn hắn, phảng phất như thể chuyện JungKook chuẩn bị nói chẳng liên quan gì đến anh

JungKook nói: "cháu muốn đến đây ở nhờ."

Đây là đang trả thù anh vừa rồi không thèm để ý đến hắn sao?

Park Jimin phản ứng như thế nào ư?

Ngay lập tức lãnh đạm từ chối, "Không được."

Anh và Hye Sun ở chỗ này đang rất tốt, không cần có thêm một con kỳ đà cản mũi.

JungKook cương quyết: "cháu không biết, cháu nhất định phải ở lại đây. Nhà cháu xa trường quá."

"Vậy thì ở ký túc xá của cháu ý."

"Cậu thiên vị!" JungKook xị mặt, "mợ cũng học cùng trường với cháu, mợ được ở đây, cháu cũng muốn ở đây."

Jang Hyuk trợn to hai mắt, cũng đã lâu lắm rồi không thấy Jeon JungKook nũng nịu!

Hắn lúc trước chính là chúa làm nũng trong nhà.

Còn tưởng rằng hắn trưởng thành rồi thì không giống như trước kia nữa chứ!

Park Jimin đưa mắt nhìn JungKook, "Nghĩ hay nhỉ ? Có tin cậu cho người ném cháu ra ngoài luôn không?."

Tiểu tử này lại dám so sánh với vợ anh sao?

Không tự lượng sức!

JungKook nói: "vậy cháu sẽ nhờ bà ngoại."

Ba mẹ Park Jimin cũng không biết hắn cùng với Hye Sun từng yêu nhau, cộng thêm lúc trước, Jimin lại rất thương yêu JungKook.

JungKook muốn tới ở nhờ, Jimin cũng không lý do gì để cự tuyệt.

Jimin nhíu mày lại, " Jeon JungKook, cháu đang uy hiếp cậu sao?"

Lá gan cũng lớn đấy.

Người nhà cũng không biết quan hệ của JungKook và Hye Sun trước kia, cho nên, Jeon JungKook lấy cái bí mật này tới uy hiếp anh!

JungKook lập tức xuống nước: "Dĩ nhiên không phải uy hiếp. Cậu là cậu của cháu cơ mà!"

"..." Jang Hyuk cảm giác mình sắp nổi hết da gà lên rồi.

JungKook thiếu gia, cậu đừng dùng cái giọng buồn nôn này nói chuyện nữa được không?

Jimin nhìn bộ dáng nũng nịu này mà cảm thấy rùng mình, "Muốn tới cũng được, nhưng cháu mà dám có ý đồ với vợ của cậu thì đừng trách cậu băm cháu thành thức ăn nuôi cá."

...

Hye Sun ăn uống xong, từ dưới nhà đi lên, nhìn thấy dì Han đang thu dọn phòng mới, khó hiểu hỏi: "Có người muốn tới ở sao dì?"

" JungKook nói muốn tới ở đây, dì giúp thằng bé thu dọn một chút."

Go Hye Sun "..."

Jeon JungKook ? Tới nơi này ở?

Hắn uống lộn thuốc à?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro