chương 142

"..." Cũng bởi vì cô giận dỗi một chút mà anh mua cả tiệm hoa về tặng cô, chuyện này... Có phải quá khoa trương rồi không?

Phụ nữ đều thích hoa, mặc dù mồm thì kêu lãng phí, nhưng lúc nhận được hoa, vẫn cảm động đến chết người.

Hye Sun chụp ảnh hoa là liệt trong phòng khách, đăng lên Facebook, dưới bài viết có vô số bình luận hâm mộ.

Liền ngay cả Clara Lee cũng bình luận xuống dưới, "Trời ạ! Hâm mộ quá đi mất, ước gì ông xã của mình cũng như thế này nhỉ?"

Hye Sun hiện tại mỗi lần nhìn thấy Clara Lee bình luận bên dưới bài viết của mình, đều có một loại cảm giác một lời khó nói hết, nhưng lại không định lộ mặt, tránh cho Clara nhìn cô không hợp mắt, ở sau lưng lại bày trò phá hoại.

Jimin tựa vào trên gối, nhìn Hye Sun cầm điện thoại xem bình luận hỏi, "Vui vẻ đến như vậy sao?"

Trên mặt Hye Sun xuất hiện nụ cười kiêu ngạo: "Bọn họ xem ảnh đều hâm mộ em chết đi được!"

Jimin cưng chiều nói: "Nếu em thích, ngày nào anh cũng mua tặng em."

"..." Hye Sun nhìn anh một cái, "không cần, quá lãng phí! Lần sau đừng như vậy! Muốn làm em hết giận không bằng dẫn em đi ăn đồ ăn ngon, như vậy em sẽ càng vui vẻ hơn."

Anh cười một tiếng, "em chừng nào mới có thể thay đổi bản tính ham ăn đây?"

"Ai bảo em là một con hàng ham ăn đây?" Hye Sun để điện thoại xuống, ôm cổ của anh, âm thanh thân mật, " chú ơi..."

"Ừ?" Anh ừ dài một tiếng, là cố ý kéo dài âm thanh, mang theo mấy phần bất mãn.

Tặng cô cả một nhà hoa, còn bị gọi là chú?

Hye Sun hiểu ra ý nghĩ của anh, vội vàng đổi lời nói, "ông xã!"

"Ừm." Anh lúc này mới hài lòng đáp một tiếng.

Hye Sun ngửi thấy trên người anh có mùi thơm thoang thoảng, cảm thấy trong lòng của mình tràn đầy đều chứa người đàn ông này, "Ngay từ đầu cùng lúc cùng anh kết hôn, em chỉ là vì học phí. Cũng chưa hề nghĩ tới mình càng ngày càng tham lam, lại muốn cả đời ở bên cạnh anh."

Không phải là bởi vì anh có tiền, mà là bởi vì, ở bên cạnh anh, cô thật sự cảm thấy vô cùng ấm áp.

"..." Park Jimin nói: "Coi như ta cả đời anh không đứng lên nổi, em cũng không ngại sao?"

Thái độ hôm nay của Oh Se Young, làm cho Park Jimin nhớ lại, còn thấy buồn cười.

Nếu không phải là Oh Se Young nói, anh cũng không biết, giá trị bản thân mình bây giờ, đã rơi xuống thấp như vậy.

Ngay cả một người đã từng ở trước mặt anh dùng mọi cách lấy lòng, đều xem thường anh như thế.

Cái thế giới này, thật đúng là thực tế! Thực tế đến mức làm cho lòng người nguội lạnh...

Hye Sun ngẩng đầu lên, hôn lên má anh, "Coi như anh cả đời đều không đứng lên nổi, em cũng muốn ở bên anh. Mặc kệ người khác thấy thế nào, nghĩ như thế nào, ở trong lòng em, anh là tốt nhất."

Nhất là hôm nay thấy thái độ của Oh Se Young, làm cho cô rất muốn, rất muốn ở bên cạnh anh, yêu anh, chăm sóc cho anh cả đời.

Ông xã của cô tốt như vậy...

Dựa vào cái gì mà người phụ nữ xấu xa kia dám ghét bỏ anh?

Park Jimin nhìn cô, luôn cảm thấy cô ấm áp giống như mặt trời nhỏ, "Ở trên đời này, chắc chỉ có em mới ngốc như vậy thôi?"

Hye Sun ủy khuất: "anh còn nói em ngốc?"

"Ngốc chết đi được." Anh trở mình, ép cô dưới thân thể anh, đặt nụ hôn sâu lên đôi môi nhỏ nhắn của cô, cái lưỡi nóng bỏng, linh hoạt quấn quýt với lưỡi cô một cách tham lam, rất lâu, mới lên tiếng, " Sunnie."

"Ừ?"

"... Đừng bao giờ rời bỏ."

Thanh âm của anh khàn khàn, một câu nói, mà làm cho Hye Sun hốc mắt trở nên ươn ướt, cô đáp "Được."

Cô sẽ không bao giờ rời xa anh, dù vì bất cứ lý do gì.

Anh cả đời này không đứng lên nổi cũng không liên quan, cô sẽ bên cạnh anh, cả đời làm tiểu bảo bối của anh, làm cô vợ bé nhỏ của anh.

Câu trả lời của cô càng kích động hơn, nụ hôn của anh sâu hơn, cuồng nhiệt và nóng bỏng, từ môi, trượt xuống xương quai xanh, xuống chút nữa... Hận không thể ở trên người cô lưu lại dấu vết của anh.

Môi của anh giống như là có ma lực, làm toàn thân cô mềm nhũn, cô nhỏ giọng kháng nghị, "đừng... a..."

"Ngoan nào!" Tối nay Park Jimin rất cường thế, không phải là bình thường làm nũng mà có thể qua kiếp này.

"Như vậy sẽ có em bé đấy, em chưa muốn mang thai." Hye Sun hiện tại không muốn sinh con, cái ý nghĩ này rất rõ ràng.

Lời cô nói, làm cho Park Jimin nhớ tới cái gì đó, anh ôm cô, trở mình, mở ra ngăn kéo của tủ đầu giường, từ bên trong lấy ra một thứ đã sớm chuẩn bị xong.

Nhìn thấy anh lấy ra thứ đó, Hye Sun sửng sốt một hồi, cảm giác thế nào cũng thấy anh đã lên kế hoạch từ sớm để làm thịt cô.

Khó trách lại tặng cô nhiều hoa như thế, căn bản chỉ là bước đầu tiên...

Người đàn ông này, thật là xấu bụng, từng bước đều là tính toán!

Park Jimin đem món đồ kia nhét vào trong tay cô, "thế này được chưa?"

Lúc hỏi, ánh mắt của anh vô cùng ôn nhu, gương mặt tuấn tú ở dưới ngọn đèn chợt hiện ra cho cô không mở mắt nổi.

Cảm giác bị một mỹ nam đè ở dưới thân, còn không ngừng phóng điện là cảm giác gì.

Hye Sun lúc phản ứng lại, mới phát hiện mình đã quỷ thần xui khiến mà gật đầu một cái.

"Vậy Chúng ta bắt đầu đi!" Park Jimin đặc biệt nghiêm túc, rất nhanh Hye Sun đã bị anh phá giải các phòng tuyến trên người, quần áo của cô rơi đầy trên sàn nhà bên cạnh giường...

"..." Ai tới nói cho cô biết cô mới vừa đáp ứng cái gì vậy!

Ngay từ đầu, nhìn gương mặt yêu nghiệt của anh, Go Hye Sun đã nghĩ, có bị mắc lừa thì mắc lừa đi! Đây là chồng cô, cô muốn ngủ thì ngủ, cũng không thua thiệt gì.

Nhưng rất nhanh cô liền hối hận!

Tư thế này, góc độ này, bầu ngực tròn đầy của cô đều phơi bày dưới ánh đèn chói lọi, hai điểm đỏ sẫm hết sức thẹn thùng…

Park Jimin thoáng cười khẽ, tay chậm rãi vươn qua thân thể cô, sờ tìm nút ấn bên giường, tắt đèn trong phòng…

Trong phòng tối đi, ánh đèn nê-ông của biệt thự bị rèm cửa dày nặng chắn bên ngoài, một mảnh thế giới tối đen.

Đã không còn ánh đèn, tri giác bỗng trở nên nhạy cảm.

Cô cảm nhận được nhịp tim nặng nề, hơi thở dày đặc của anh.

“Tiếp tục đi…” Sự khích lệ của anh khiến cô quên mất mình đang ở đâu, như bị ma ám, dùng đôi môi thăm dò lẫn nhau.

Môi run run lướt qua hai mắt khép hờ, khóe miệng cong lên thành một đường, cuối cùng ngậm lấy vành tai anh, đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo quanh trong tai anh mà miêu tả.

Động tác tuy trúc trắc, thế nhưng, đối với đàn ông mà nói, đã đủ để khiêu gợi lên tình cũng dục của anh.Cô cảm giác được thân thể Park Jimin căng cứng rõ ràng, cô càng được cổ vũ, bàn tay đưa đến trước ngực anh, mở từng nút một, cởi bỏ áo anh…

Park Jimin… không cự tuyệt, cũng không hùa theo.

Da thịt cùng da thịt chạm nhau, nhiệt độ cơ thể giao hòa, tiếng hít thở dày đặc của anh trở nên hỗn loạn…

“ Bảo bối…”

Cô không nhìn thấy vẻ mặt anh, nhưng vẫn có thể từ giọng nói của anh mà tưởng tượng ra ánh mắt anh giờ phút này có bao nhiêu trầm mê.

Nhẹ nhàng quấn quýt, tay cô luồn vào trong tóc anh, môi như có như không chạm vào chóp mũi, bờ môi anh… Cô cố tình không dùng lực, để cho xúc giác vừa ngứa vừa tê dại hành hạ lẫn nhau…

Hye Sun hôn lên môi anh, cô vừa định dùng đầu lưỡi thăm dò thì Jimin đột nhiên ôm lấy cô, hôn cuồng nhiệt…

Càng hôn càng mất khống chế, anh xoay người một cái đem cô đặt dưới thân.

Anh tựa lên trán cô, hô hấp dồn dập mà nóng bỏng phả lên mặt cô, tuy rằng trong bóng tối không nhìn rõ đối phương, thế nhưng, cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nồng cháy của anh.

Anh tách chân cô ra, cấp tốc xông vào.

Hai tiếng ngâm khẽ giao nhau, một màn cảnh xuân vô hạn…

Một làn gió nhẹ xâm nhập qua khe hở cửa sổ, ánh sáng mong manh xuyên qua bức màn khẽ lay động, chiếu lên bóng người đang quấn lấy nhau trên giường.

Trong phòng chỉ còn lại tiếng rên rỉ mờ nhạt, tiếng hôn môi, còn có tiếng va chạm khi mạnh khi nhẹ…

Khi mọi thứ đều chấm dứt, Go Hye Sun kiệt sức nằm trên người anh, mái tóc đen nhánh xõa trên ngực anh.

Thân thể ướt sũng mồ hôi của cô mềm nhũn, không thể cử động nữa, chỉ có thể để mặc anh lưu lại trong cơ thể mình.

Hye Sun thiếu chút nữa ngủ thiếp đi,nhưng lại bị anh làm cho thanh tỉnh.

Ba giờ sáng, cô muốn vào phòng tắm, cầu khẩn nửa ngày, anh rốt cục mới chịu bỏ qua cho cô.

Cô tiện tay với chiếc áo sơ mi của anh mặc vào rồi đi phòng tắm, cảm giác chân đứng không vững,bước đi run lẩy bẩy.

Toàn thân Go Hye Sun rã rời, nhất là vùng eo như muốn đứt ra. Cô đứng ở phía dưới xối nước vòi hoa sen, một bên hướng về phía tên cầm thú trên giường thầm chửi rủa tên cầm thú chết tiệt.

Cô không muốn được tặng hoa, cũng không muốn ông xã cầm thú này nữa!

Ai muốn người đó đến lấy đi!

Nếu cứ tiếp tục như vậy, không chừng ngày nào đó cô bị kiệt sức mà chết.

Tắm xong đi ra, Hye Sun nhìn thấy Jimin ngồi dựa vào đầu giường, còn chưa ngủ.

Hye Sun nhìn anh như vậy, trong lòng lộp bộp "ông xã...anh còn chưa ngủ à?"

anh không phải là... Còn chưa ăn đủ đấy chứ?

Nhưng mà cô đã chống đỡ không nổi nữa rồi!

"Chờ em." Ánh mắt của Hye Sun như ánh trăng bàng bạc, biểu tình trên mặt thoạt nhìn có một loại cảm giác thanh tâm quả dục, cùng mới người vừa ở trên giường hành hạ cô, hình như là hai người khác nhau.

Nhưng mà, nghĩ đến vừa rồi Hye Sun lại vô cùng e dè, cô hiện tại chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, "Nếu không em ra ghế sa lon ngủ đi?"

Ngủ ghế sa lon?

Park Jimin nhìn cô, cơ hồ là giọng ra lệnh: "Ngoan, ra đây!."

Thanh âm của anh giống như là có ma lực, lại cộng thêm gương mặt đó, quả thật làm cho người ta không có chút sức đề kháng nào.

Hye Sun khóc không ra nước mắt, bò lên giường, cầu khẩn nói: "em thật sự rất buồn ngủ. Sắp bốn giờ rồi."

Jimin nhìn bộ dáng tội nghiệp của cô, giúp cô đắp kín chăn, ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên trán cô, dịu dàng nói "Ngủ đi."

Hye Sun thấp thỏm bất an nằm một hồi, thấy anh thật không có hành động gì khác, mới trộm nhìn anh một cái. Phát hiện Park Jimin rất an tĩnh nhìn cô.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro