chương 147

Oh Se Young không chút chột dạ phản công: "Cô chẳng qua lo cho cuộc sống của mình sau này, không muốn tuổi xuân bị chôn vùi bên cạnh một phế nhân, cái này cũng có lỗi sao?"

Dưới cái nhìn của cô ta, Go Hye Sun bắt đầu quá phận rồi.

"Được rồi." Hye Sun nói: "Cô cảm thấy như thế là tốt rồi."

Cô không phải là người trong cuộc, không có cách nào đi chỉ trích Oh Se Young, chẳng qua là cảm thấy không đáng thay Park Jimin.

Hye Sun cũng không muốn đôi co với Se Young, xoay người rời đi, Se Young gọi với theo: " Sunnie."

"..."

"cô biết khả năng cô không có tư cách nói như vậy, nhưng mà... cô cảm thấy, là một cô gái, em hãy tỉnh táo một chút, tự ái một chút. Hiện tại, em có lẽ cảm thấy không có vấn đề gì, chờ sau này thời gian dài, em sẽ phát hiện, vì tiền, hy sinh thanh xuân, không đáng giá bao nhiêu."

"..."

Thì ra trong mắt Oh Se Young, việc mình lấy Park Jimin lại là việc không tỉnh táo, không có lòng tự trọng, đang bán rẻ thanh xuân của bản thân.

Hye Sun không nhịn được dương khóe miệng lên, cảm thấy châm chọc!

Hye Sun cùng với Park Jimin ở chung một chỗ, ban đầu thật sự là vì tiền, Oh Se Young nói như vậy, cô cũng không cảm thấy tức giận, cũng không có gì phải ủy khuất.

Nhưng mà, Oh Se Young như thế nào đi nữa, cũng không thể kéo ông xã của cô vào việc này?

Dù sao thì suýt nữa Oh Se Young đã lấy anh!
-

Taehyung đứng ở bên cạnh JungKook, nhìn thấy Oh Se Young vẫn dây dưa không dứt với Go Hye Sun, nhổ nước bọt nói: "Người phụ nữ này muốn làm cái gì? "

JungKook nói: "Đại khái là bị bệnh mà không phát hiện ra."

"Có cần đi giúp Hye Sun không?" Taehyung có chút lo lắng.

Oh Se Young cùng bọn họ không phải cùng một đẳng cấp, sợ Go Hye Sun thua thiệt.

Dù thế nào,cô ta cũng lăn lộn nhiều hơn so với Go Hye Sun, Nếu cô ta thật sự muốn bắt nạt Go Hye Sun, Go Hye Sun làm sao phải là đối thủ của Oh Se Young?

JungKook không tỏ thái độ, trực tiếp đi ra.

Taehyung nhìn thấy bóng lưng của JungKook, không yên tâm,nghĩ hay là gọi cho Park Jimin.

Park Jimin đang ký tài liệu, nhận được điện thoại của Taehyung, "alo, chú Park ạ, Oh Se Young ở trong trường học cứ dây dưa không dứt với Go Hye Sun, chú xem thế nào đi ạ!"

Taehyung còn chưa nghe thấy bên kia trả lời, điện thoại liền cúp máy.

Taehyung nhìn chằm chằm điện thoại một hồi, có chút mơ hồ, Park Jimin thật là lạnh lùng!

-

Go Hye Sun về nhà, dì Han đã làm xong bữa ăn tối, Park Jimin vẫn chưa trở về, chỉ có Go Hye Sun và Jeon JungKookở nhà.

Hye Sun hướng về phía dì Han hỏi: " hôm nay Jiminie không trở lại dùng cơm sao dì?"

Dì Han cười nói: "Hôm nay nó phải tới bệnh viện kiểm tra, chắc cũng sắp về rồi."

"Vậy ạ!" Hye Sun cũng biết, Jimin định kỳ đều phải đến bệnh viện làm kiểm tra.

Nhưng mà, anh không trở lại cùng cô ăn cơm, cô lại có chút nhớ anh.

Hye Sun an tĩnh ăn cơm, không nói gì, JungKook nhìn thấy dì Han  đã đi ra ngoài, mới mở miệng, "Hôm nay tôi nhìn thấy mợ cùng Oh Se Young cùng ăn cơm chung."

Hye Sun nhìn JungKook một cái, nói: "Ừm."

JungKook không muốn quản chuyện của cô, nhưng, vẫn sợ cô bị Oh Se Young bắt nạt, "mợ cách xa cô ta một chút. Tránh cho bản thân bị thua thiệt cũng không biết!"

"tôi biết rồi!"

"Mợ còn có cái gì phải cân nhắc?" JungKook nói: " Oh Se Young không giống hai kẻ ngu ngốc như Kwon Hansol và Clara Lee đâu."

Oh gia có thể trụ vững ở thành phố Fire, ban đầu Oh Se Young có thể trở thành vị hôn thê của Park Jimin, lại cộng thêm cô ta dám đá Park Jimin, đều bởi vì nhà bọn họ có chỗ dựa.

Liền ngay cả Jeon JungKook, cháu của Park Jimin cũng không có cách nào động đến Oh Se Young.

Lại cộng thêm người phụ nữ kia tâm cơ sâu cực kì, lúc ban đầu muốn lấy Park gia cả nhà họ Park đều bị cô ta lừa gạt chứ nói gì đến Go Hye Sun.

Cho nên, hắn rất lo lắng Go Hye Sun sơ ý một chút thôi liền sẽ rơi vào bẫy của Oh Se Young.

Hye Sun nhìn JungKook, không thể tin được, "Cậu đang... Quan tâm tôi sao?"

Cũng không biết là ai ngày nào cũng tranh sủng với cô!

"Tôi lúc nào không quan tâm mợ chứ?" JungKook xụ mặt xuống sắc.

Hắn vì sao lại dọn tới nơi này ở, còn không phải là bởi vì cô bị bệnh, lo lắng cho cô sao!

JungKook hiện tại cũng không phải ngày nào cũng ở nơi này, có lúc vẫn ở lại ký túc xá, có lúc sẽ về nhà ở, nhưng lúc nào hắn có lời muốn nói với Hye Sun thì sẽ tới nơi này.

JungKook nói xong, làm Hye Sun bị đứng hình ba giây.

Cảm giác tên này gần đây đúng là bị bệnh rất nghiêm trọng rồi! Làm cho người ta không hiểu hắn đang suy nghĩ gì.

JungKook thấy Hye Sun lúng túng cúi thấp đầu, cũng không nhắc lại đề tài này.

Hắn nhìn Hye Sun, đột nhiên cảm giác lòng của mình đau cực kỳ.

Hắn cùng thân phận bây giờ của cô, nói đến chuyện cảm tình, có phần quá buồn cười.

Chẳng qua là, hắn yêu cô sâu đậm như vậy, yêu đến ngây ngốc, cô lại không hề biết gì?

Hye Sun không muốn ở lại chỗ này đơn độc đối mặt với Jeon JungKook, liền ăn cơm thật nhanh để trở về phòng.

-

Oh gia..

Trời vừa tối, Oh Se Young dừng xe ở cổng, từ trên xe bước xuống, quản gia thấy cô ta, vội ra đón, "Tiểu thư trở về rồi ạ."

"Ừm." Se Young khẽ mỉm cười, đèn trong sân phảng phất đều vì vậy ảm đạm phai mờ.

Quản gia nhìn cô ta, nói: "Đang có khách tới nhà."

"Khách nào?" Se Young hỏi: "Ai vậy?"

Cô ta đi tới cửa, bắt đầu đổi giày, nghe thấy quản gia nói: "Là Park Jimin."

"..."Tay Oh Se Young cầm giày tay run một cái, Park Jimin tới làm gì?

Không phải nói không có ý nghĩ xa vời nào đối với cô ta nữa sao, không phải rất coi thường cô ta sao?

Người đàn ông này... Quả nhiên vẫn còn muốn níu kéo cô ta! ( bớt ảo tưởng đi má, tức dễ sợ)

Nghĩ tới đây, Se Young cả người đều không bình tĩnh nổi, cô ta đổi dép, nói với quản gia: "Tôi đi lên phòng trước! Đừng nói cho bọn họ biết tôi đã về."

Người cô ta không muốn nhìn thấy nhất chính là Park Jimin !

Lúc trước bố cô ta hẹn gặp như thế nào anh cũng không chịu gặp, hiện tại lại tự mình chạy tới nhà, mục đích quá rõ ràng.

Chỉ là suy nghĩ một chút, cô ta nổi da gà toàn thân.

Mặc dù Park Jimin thật sự rất đẹp trai, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện anh tàn phế thì cô ta đã thấy ghê tởm.

Quản gia nhìn Se Young, mặc dù không hiểu ý của cô ta, nhưng vẫn gật đầu một cái.

Se Young cởi ra giày thả lại tủ giày, vừa vặn bà Oh đi tới, "Bảo bối, con về rồi à."

Bà Oh nói rất lớn, người trong phòng khách cũng đều nghe được.

Se Young nghe thấy tiếng mẹ cô ta, còn chưa kịp ngăn cản,Ông Oh đã mở miệng, " Se Young , con qua đây, chào hỏi Park tổng đi."

Mặc dù ban đầu Park Jimin thiếu chút nữa trở thành con rể Oh gia, nhưng bây giờ, hai nhà quả thật không có quan hệ gì rồi, cho nên, ông Oh gọi Park Jimin là Park tổng.

Oh Se Young đi tới, nhìn thấy Park Jimin, toàn thân cứng đờ.

Nhưng vì nể mặt mũi của bố mình, cô ta vẫn cười cười, hữu hảo nói: " Jimin, anh tới nhà của em làm cái gì?"

Park Jimin nhìn cô ta một cái, thái độ lãnh đạm.

Ông Oh nói với Se Young : "con ngồi xuống, nói chuyện với Park tổng đi."

Ông Oh bây giờ đối với Park Jimin rất khách khí.

Lần này đặc biệt gọi Oh Se Young trở lại, chính là muốn cùng Park Jimin lôi kéo một chút quan hệ.

Hai nhà là nhiều năm qua lại, không cần phải làm cho quan hệ trở nên kém như vậy.

Se Young không muốn nói chuyện với Park Jimin, lên tiếng từ chối, "Con hơi mệt mỏi, con muốn trở về phòng nghỉ ngơi một chút."

Đùa, chẳng may anh ta hiểu lầm mình có ý gì với anh ta thì làm sao bây giờ?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro