chương 152

Hye Sun rời ánh mắt qua chỗ khác, chối đây đẩy, "Cái đó... Không có... Không có gì."

Cô chỉ là muốn nhìn một chút, lúc đàn ông đến tháng trông sẽ như thế nào.

Jimin nhìn cô một cái, cầm sách, lên giường đi nghỉ ngơi.

Hye Sun ngồi trước máy tính, bận rộn rất lâu, bình thường có Park Jimin gọi cô, cô đều sẽ ngủ sớm một chút, hôm nay đến mười một giờ, vẫn còn chưa ngủ.

Jimin đọc được hơn nửa quyển sách, nhìn thấy cô vẫn còn ngồi ở đó, nhíu mày một cái.

Anh biết trong mắt Hye Sun, công việc còn quan trọng hơn so với anh, cho nên hôm nay không có mở miệng quấy rầy cô, nhưng hình như... mình không gọi cô ấy đi ngủ, ngược lại cô ấy lại càng thoải mái hơn đúng không?

Tiếp tục như vậy nữa, Park Jimin sâu sắc hoài nghi, bản thân mình sẽ bị cô ném ra ngoài chín tầng mây.

Anh nhẫn nại một hồi, rốt cuộc vẫn không nhịn được mở miệng, "Còn chưa ngủ sao?"

Thật sự giống hệt trẻ con, một chút tính tự giác cũng không có!

"Sắp rồi."

"Sắp là lúc nào?"

Nghe thấy âm thanh nghiêm túc của anh, Hye Sun vội vàng tắt máy tính, bò lên giường.

Hye Sun nhìn sang Jimin, nói: "Thân thể không thoải mái, sao không đi ngủ sớm đi?"

"Thân thể anh không thoải mái?" Jimin khó hiểu nhìn cô, lúc nào anh cảm thấy không khoẻ chứ?

" Jang Hyuk nói, đàn ông cũng giống phụ nữ, đều có vài ngày bứt rứt trong người,những lúc em đến tháng,chỉ cần ngủ là sẽ bớt khó chịu."

Jimin nghe xong giải thích của cô, chân mày run lên, nghiến răng nghiến lợi, thầm oán trong lòng: Jang Hyuk , lần này cậu chết chắc với tôi!

Hye Sun đưa tay ra, giúp anh kéo chăn, "Đi ngủ sớm một chút đi!"

Jimin bắt tay cô lại, âm thanh thanh lãnh, "Thân thể anh rất tốt."

"Ồ?" Hye Sun nhìn Jimin, "Vậy vì sao anh lại không vui?"

"..." Jimin nhíu mày một cái, đột nhiên phát hiện, Hye Sun đây là đang hố anh sao?

Anh nhìn cô một cái, thái độ lãnh đạm: "Trong lòng không thoải mái."

"Quả nhiên là em lại chọc giận gì anh rồi phải không?" Hye Sun tối nay thật sự là suy nghĩ cả một buổi tối mà không nghĩ ra.

Jimin nhìn Hye Sun một cái, ánh mắt trở nên ấm áp, "Không, ngủ đi!"

Nhưng hy vọng biết trong lòng của anh không thoải mái, làm sao có khả năng bỏ qua cho anh, "Nói cho em biết đi mà! anh không nói, em làm sao biết anh đang buồn cái gì, làm sao dỗ dành anh được?"

"em không cần dỗ dành anh làm gì." Jimin bình tĩnh nói, "Anh cũng đâu tức giận cái gì."

Là anh nhất thời xúc động quyết định cưới cô, lúc đó chẳng qua chỉ là lợi dụng cô đang túng bấn, biến cô thành vợ của mình.

Hơn nữa, Go Hye Sun làm của hiện tại, đã vượt xa những gì anh mong đợi lúc đầu.

Thật ra thì cũng không nên yêu cầu cô quá nhiều.

Hye Sun nói: "rõ ràng là có!... anh đúng là đồ quỷ hẹp hòi! Tức giận cũng không chịu nói."

Park Jimin nhìn cô, không biết nên nói gì: "..."

Hye Sun cầm bàn tay của anh, làm nũng nói: "Nói cho em biết? Nhanh lên, nói cho em biết nha nha nha!"

Jimin nhìn thấy cô làm nũng, không nhịn được cười một tiếng, "Thật sự không có."

Hye Sun thấy anh đã cười rồi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, ngữ khí bá đạo: "Đây là anh nói đấy nhé! Vậy thì không cho phép anh bơ em nữa."

Ánh mắt của cô thật ấm áp, làm cho Jimin không nhịn được gật đầu một cái, "Ừm."

"Chúng ta đi ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm đấy!" Giải quyết xong một vấn đề lớn, trong lòng Hye Sun nhẹ nhõm không ít.

Cô không thích nhìn thấy Park Jimin không vui, dù là chỉ là một chút, cô cũng sẽ cảm thấy không thoải mái theo.

Sáng hôm sau, cả nhà đã xuất phát đi suối nước nóng.

Hye Sun từng nghe qua tên khu nghỉ dưỡng này, nhưng chưa từng tới bao giờ.

Nơi này thanh sơn lục thủy, rất yên tĩnh, vô cùng thích hợp để nghỉ dưỡng.

Biết là bọn họ vừa tới, quản lí khu nghỉ dưỡng đặc biệt tới tiếp đón bọn họ, “Ông Park, bà Park!”

Thái độ vô cùng khách khí.

Trước khi bọn họ tới đã làm đặt phòng trước, hiện tại chỉ đưa chứng minh thư qua quét một cái, liền có thể lên phòng.

Hye Sun nhàn rỗi, không có việc gì làm,đi theo sau đẩy xe lăn cho Park Jimin. Eun Ji đưa cho bọn họ thẻ phòng, cô cùng Jimin liền trở về phòng của mình.

Căn phòng không coi là quá lớn, nhưng bài trí vô cùng đẹp mắt, vừa vào cửa, Jang Hyuk còn đang nói chuyện với Park Jimin, Hye Sun đã đi ra sân thượng, ngắm phong cảnh phía ngoài, đẹp chết đi được, hơn nữa hôm nay trời rất trong, nắng chiếu chan hoà.

Jimin ngồi ở một bên, cách một lớp thủy tinh nhìn Hye Sun dáng vẻ đang vô cùng vui vẻ, không nhịn được cười một tiếng.

Jang Hyuk nhanh chóng ra ngoài, anh ta cứ cảm thấy như có quả bom chuẩn bị nổ banh xác anh ta vậy.

Hye Sun đi vào, nói với Jimin : “Ông xã, nơi này đẹp quá đi mất!”

“Em thích, lần sau anh lại đưa em tới đây.”

Hye Sun cười xấu hổ cười, “Thật ra thì đây là lần đầu tiên em được đến những nơi như thế này.”

Cô lớn bằng tầm này rồi, duy nhất có một lần đi thi học sinh giỏi quốc gia được ở khách sạn ba sao ra, còn lại chưa bao giờ cô bước chân vào những nơi đốt tiền xa xỉ này!

Park Jimin cười một tiếng.

Hye Sun nằm xuống giường, còn lăn đi lăn lại, “Giường cũng thật thoải mái.”

“Giường nhà mình không thoải mái à?”

“Giường nhà mình cũng thoải mái.” Chỉ là bây giờ đang ở bên ngoài chơi, tâm tình đương nhiên thoải mái hơn nhiều.

Jimin nhíu mày, nhìn bộ dáng không chút đề phòng nào của cô, “ thoải mái như thế nào?”

“...” Hye Sun sửng sốt một hồi,mới phản ứng lại, trừng mắt nhìn anh một cái.

Bắt nạt cô đến nghiện rồi đúng không?

“Anh thật quá đáng!”

“Anh quá đáng ở chỗ nào chứ?” Jimin không hề tỏ ra xấu hổ một chút nào cả.

“Em đang nói với anh về cái giường ở nhà!”

“Chẳng lẽ không phải anh cũng chỉ nói về cái giường thôi sao?”

“...”

Hye Sun ngồi dậy, trừng mắt thêm cái nữa, “Không thèm để ý đến anh nữa.”

Jimin nhìn cô có vẻ tức giận, hơi dương khóe miệng lên.

Hye Sun không để ý tới anh, mở vali ra, lấy đồ đạc của mình và của Jimin ra.

Một lát sau, Jimin nghe thấy Hye Sun nói: “Ông xã, đồ bơi của anh đâu rồi?.”

Park Jimin nói: “Không mang, anh cũng không cần mặc.”

Hye Sun nghe anh nói, mới nhớ tới chân của anh như vậy, muốn đi bơi là chuyện không thể.

Jimin thấy cô ỉu xìu, nói: “Anh không sao, không cần lo lắng cho anh. Bên này phong cảnh không tệ, qua đây thư giãn một chút,là tốt lắm rồi.”

Anh biết cô rất yếu lòng, vừa nghĩ tới chân của anh không thể đi lại, trong lòng phỏng chừng lại đang lo lắng cho anh.

Hye Sun gật đầu một cái, “Ừm.”

Nhưng mà, trong lòng vẫn có chút khổ sở.

Bọn họ cùng đi ra ngoài chơi, nhưng anh lại chỉ có thể ngồi trên xe lăn... Nếu như mình đứng ở lập trường của anh, trong lòng sẽ khổ sở đến chừng nào?

Bởi vì không thể đi lại được mà trên đời này, có bao nhiêu điều thú vị đi chăng nữa cũng không liên quan đến mình.

Hye Sun treo quần áo ra treo vào tủ, lấy đồ bơi của mình để ở một bên, đằng nào tí nữa xuống dưới hồ tắm cũng phải mặc.

Park Jimin ngồi trên xe lăn, chủ động mở miệng: “Nếu biết anh không thể đi ngâm suối nước nóng, không bằng, em mặc đồ bơi cho anh xem một chút xem nào.”

Trong lòng Hye Sun vốn có chút bi thương, nghe xong lời này của anh, lại cảm thấy anh quá phúc hắc rồi, “Hôm qua không phải là anh nhìn thấy rồi sao?”

“Chưa nhìn rõ.”

“...”


Ahihi con số iu thích của mìnhhhh ❤ 17/9 là ngày sinh nhật của mình đó :3

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro