chương 192
Vào giờ phút này, Hye Sun còn đang say giấc thì một nụ hôn ấm áp dán lên môi của cô, anh ôm cô, tùy ý đòi hỏi sự ngọt ngào từ bờ môi cô.
Một hồi lâu, Hye Sun mở mắt ra, phát hiện mình đang bị Park Jimin hôn.
Park Jimin thích dùng cách này nhất để gọi cô dậy vì anh có thể thoải mái hưởng thụ.
Hye Sun mờ mịt nhìn anh một cái, rất ngoan ngoãn mà đưa tay ôm lấy anh, mặt chôn ở lồng ngực của anh, áo sơ mi trên người anh vô cùng thoải mái.
Park Jimin ôm cô trong lòng, cảm giác hiện tại chỉ muốn ăn sạch cô ngay lập tức.
Nhưng thời gian không còn kịp nữa rồi.
Anh nói: "Còn không chịu rời giường?"
"Mấy giờ rồi?" Hye Sun nhắm mắt lại, thật sự muốn ngủ một lúc nữa.
Park Jimin nhìn đồng hồ rồi nói lại với cô, nhìn cô vợ nhỏ trước mặt đầu yêu thương, ôn nhu xoa xoa đầu cô, "Buổi trưa cùng nhau ăn cơm nhé?"
Hye Sun trầm mặc một hồi, mới trả lời: "Không cần đâu, anh bận rộn như vậy. Đi lại phiền lắm."
"Không sao." Park Jimin nói: "Anh bảo người tới đón em."
Trừ cuối tuần ra thì bọn họ cũng đã lâu không cùng nhau ăn cơm trưa rồi, có lúc ngay cả cơm tối cũng tách ra ăn.
Anh bận rộn, cô cũng bề bộn nhiều việc.
Coi như là vợ chồng cũng không thể lúc nào cũng ở chung một chỗ.
Nhưng, chỉ cần có thời gian, Park Jimin vẫn sẽ tận lực đem thời gian để dành cho vợ yêu của anh.
Hye Sun đáp ứng: "Được rồi."
Park Jimin đi giúp cô lấy quần áo cầm tới.
"Giơ tay lên." Hye Sun nghe anh nói, ngoan ngoãn nhấc tay, anh tùy tiện đem quần áo ngủ của cô cởi ra.
Cởi quần áo ngủ xong, trên người cô cũng chỉ còn lại có một cái quần lót.
Hye Sun có chút mát mẻ, mở mắt ra, mang theo mấy phần phòng bị mà nhìn lấy anh.
Park Jimin nhìn thấy ánh mắt của cô, biết cô đang suy nghĩ gì, đem quần áo đưa cho cô, "Giúp em mặc quần áo thôi mà. Em nhìn anh như vậy làm cái gì?"
"..." Hye Sun nhìn thấy anh đưa đồ lót tới, có chút quẫn bách, trong nháy mắt hoàn toàn không còn cảm giác buồn ngủ, "Em... Em tự mặc được."
Cô tất nhiên không phải là trẻ con, coi như là vợ chồng, nhưng mà để cho anh giúp mình mặc quần áo, cô vẫn cảm thấy có chút thẹn thùng.
Cô cầm đồ lót, trốn vào trong chăn mặc vào.
Toàn bộ quá trình, Park Jimin vẫn nhìn chằm chằm vào cô.
Rõ ràng cách chăn, anh chẳng nhìn thấy gì cả, nhưng Hye Sun vẫn cảm thấy, vẫn như bị anh nhìn thấu qua chăn.
Mặt của cô nóng lên: "Anh đừng nhìn em như vậy nữa."
"Anh có nhìn thấy gì đâu." Park Jimin tỏ ra vô tội.
Bà xã xấu hổ phải làm gì?
Hye Sun nói: "Vậy anh đừng nhìn em."
Anh nhìn thấy cô cúi đầu xuống, không dám đối mặt với mình, anh bật cười, "Ở trước mặt chồng mình còn xấu hổ như vậy? Trên người của em có chỗ nào mà anh chưa từng nhìn thấy đâu?"
"Anh mà còn nói nữa em sẽ không để ý tới anh." Cô thẹn quá hóa giận uy hiếp.
Park Jimin cười một tiếng, "Được, không nói."
Cô rất dễ xấu hổ..
Mỗi lần nhìn thấy cô như vậy, anh đều cảm thấy rất thú vị.
Jimin đứng lên, nói: "nhanh chóng mặc quần áo tử tế đứng lên đi."
Sau đó anh liền tiến vào phòng tắm.
Hye Sun ngồi ở trên giường, nhìn bóng lưng của anh, không sai, anh đứng dậy đi vào đó!
Giống như người bình thường đi vậy... Đi vào!
Park Jimin gần đây thừa dịp Hye Sun không chú ý đều sẽ lén đi như vậy, trong nhất thời, liền quên béng chuyện này.
Dù sao ai có thể đi lại, còn muốn ngồi trên xe lăn?
Anh đứng ở trước gương, cầm bàn chải đánh răng của Hye Sun, giúp cô lấy kem đánh răng, nghe thấy Hye Sun nói: "Anh có thể đi lại được rồi?"
Park Jimin hơi sững sờ "..."
Hình như anh... Vừa quên mất chuyện này.
Anh đứng ở trước bồn rửa mặt, còn chưa nghĩ ra phải chữa cháy như thế nào, đã thấy Hye Sun còn chưa mặc xong quần áo, mới mặc được đồ lót đã nhảy xuống giường chạy tới.
Đứng ở cửa không dám tin nhìn anh, "anh đi được thật rồi?"
Mẹ ơi!
Đây không phải là mơ chứ, hay còn chưa tỉnh ngủ?
Hye Sun trợn tròn mắt, cả người đều giống như đang nằm mơ mà nhìn Park Jimin.
Jimin nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc này của cô, thấy không gạt được, cũng không gạt nữa.
Anh bình tĩnh nói: "Làm sao, em không vui à?"
Làm sao lại không vui cho được?
Hye Sun bây giờ chỉ có thể dùng " vui đến phát rồ" để hình dung tâm tình của mình.
Cô nhìn chằm chằm Park Jimin, chỉ thấy anh vẫn đứng đó mở nước.
Thấy cô đứng ngây ra như tượng, anh lên tiếng: "Đi mặc quần áo vào rồi đánh răng đi."
Mặc dù nói hiện tại trời đã không quá lạnh, nhưng, cái bộ dáng này của cô chẳng may bị nhiễm lạnh thì sao?
Jimin vừa mới dứt lời, chỉ thấy Hye Sun trực tiếp nhào vào trong lòng anh.
Anh theo quán tính mà lui về phía sau, tựa vào bồn rửa tay, cảm giác thấy tay cô đang đặt bên hông của anh dùng sức, cả người cô run rẩy.
Khẩn trương, kích động, khó tin...
Mặc dù không nói gì, nhưng Park Jimin vẫn cảm nhận được tâm trạng của cô lúc này.
Anh có thể đứng lên, cô thật sự thật sự rất vui vẻ.
Anh nhìn người trước mặt thấp hơn mình nửa cái đầu cảm thấy có chút áy náy: "Gần đây anh đang nghĩ, tìm cơ hội nói cho em biết, nhưng mà, không tìm được cơ hội để nói. Xin lỗi! "
Hye Sun tựa vào trong lòng anh, mặt dán vào ngực anh, lúc nghe anh nói chuyện lồng ngực chấn động, có chút ủy khuất nói: "Anh bình phục mà không nói, anh thật quá đáng."
Anh rốt cuộc có biết vì chuyện của anh mà cô lo lắng bao nhiêu? Ba mẹ chị lo lắng bao nhiêu?
Anh thì hay rồi!
Nhất là, hai ngày trước cô đã cảm thấy không đúng lắm, anh không những không thừa nhận, còn cố ý nói dối cô.
Người đàn ông này thật là quá đáng, xấu xa!
Park Jimin nhìn bộ dáng hiện tại của cô, nhẹ giọng cười một tiếng, "Là anh không tốt, để cho em chịu ủy khuất."
Hye Sun tựa sát vào anh, bĩu môi, "anh vốn dĩ đã không tốt, đặc biệt không tốt! Bây giờ em không thèm thích anh nữa"
Jimin cười một tiếng, bế cô lên, "Em đã nói thế thì anh phải làm thêm vài chuyện xấu, không lại có tiếng mà không có miếng, em nói xem phải không?"
"..." Hye Sun nhớ tới trên người mình bây giờ chỉ mặc quần áo lót, vô cùng xấu hổ, còn không phải là vì nhìn thấy anh đứng lên được mà quá kích động sao.
Bị anh bế lên, Hye Sun có chút cảm giác không chân thật, chỉ có thể ngây ngốc nhìn gương mặt yêu nghiệt của người đàn ông yêu nghiệt trước mặt.
Cô đã sớm chuẩn bị tâm lý, coi như anh cả đời chỉ có thể ngồi trên xe lăn, cô cũng muốn ở bên cạnh anh, lại không nghĩ rằng anh lại... Có thể đứng lên rồi.
Ở sâu trong nội tâm của cô, kinh ngạc và kích động lặp đi lặp lại thay phiên nhau, rõ ràng bầu không khí đang cảm động như vậy, Jimin lại đặt cô lên giường, còn dám ghét bỏ nói: "Em nặng quá rồi đấy, anh sắp không bế nổi em nữa rồi! "
Hye Sun bắt tay anh lại, có chút xung động muốn đánh người.
Tâm tình kích động cũng vì vậy hồi phục một chút, suy nghĩ cũng rõ ràng không ít.
Cô nhìn Jimin, hỏi: "Anh bình phục hoàn toàn rồi sao?"
"Còn cần một thời gian nữa." Park Jimin nói tiếp: "nhưng mà đi lại thì không thành vấn đề."
Anh nhìn Hye Sun đang trong ngực mình, hỏi " Em có vui không?"
Các sắc nữ có muốn ăn thịt không?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro