chương 193

Hye Sun ngáo ngơ, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, "Vui thì có vui, nhưng mà... Chắc không phải hôm nay anh mới đi lại được có phải không?"

Nhìn dáng vẻ của anh chắc là đã sớm đi lại được rồi, nhưng lại... Không hề nói cho cô biết.

Anh rốt cuộc có biết, hai ngày trước cô hy vọng đến nhường nào có một ngày anh có thể đứng lên?

Có thể khi đó, ở trong mắt cô, Park Jimin có thể đứng lên, nhưng đó cũng chỉ là giấc mộng không thành.

Nhưng anh thì sao?

Rõ ràng đã có thể đứng dậy rồi, còn giả vờ.

Park Jimin nhìn cô, không lên tiếng, chỉ giả ngu.

Hye Sun nhìn thấy anh như vậy, nói: "Anh thật là xấu xa!"

"Thế hôm nay em còn muốn đi học nữa không?" Jimin cưng chiều nhìn cô.

Ánh mắt của anh như thể đang nói, nếu cô còn nói tiếp anh không ngại để cô hôm nay nghỉ học ở trên giường.

Hye Sun nói: "em phải đi."

"Mặc quần áo vào." Anh lấy quần áo của cô tới, giúp cô mặc vào.

Hye Sun cài cúc áo, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Jimin, nói: "hay anh đi lại mấy bước cho em xem đi."

"..."

Park Jimin nhìn cô, tỏ ra bất đắc dĩ, vì để cho cô yên tâm, xoa xoa đầu của cô, nói: "anh thật sự đã bình phục rồi, có thể đi lại bình thường. Sau này coi như không cần xe lăn, cũng có thể đi được."

Anh biết, cô còn chưa tin.

Dù sao hết thảy những thứ này, đối với cô mà nói, quá mức đột ngột.

chẳng qua anh cảm thấy, bộ dáng này của cô thật đáng yêu.

Hye Sun nhìn Park Jimin, trong ánh mắt tràn đầy hoài nghi.

Sau khi mặc quần áo tử tế, cô xuống giường, đi đánh răng, cứ một lúc, lại nhìn lén anh.

Park Jimin nhìn thấy bộ dáng này, chỉ có thể lắc đầu, bận rộn chuyện của mình.

-

Dì Han mỗi sáng đều sẽ chuẩn bị xong bữa ăn sáng, hôm nay cũng giống như vậy.

Hye Sun thu dọn xong, đeo balô từ trên nhà đi xuống, đi vào phòng ăn, chào hỏi dì Han, "cháu chào dì ạ."

Dì Han cười một tiếng, nói: "Tối hôm qua cháu nói muốn miến xào, dì làm cho cháu rồi này, cháu ăn thử xem ngon không."

"Cảm ơn dì ạ." Hye Sun ngồi xuống.

Một giây kế tiếp, Park Jimin cũng đi theo xuống.

Dì Han thấy anh đi xuống, còn tưởng là Jang Hyuk, kết quả nhìn một cái, phát hiện có gì không đúng lắm, tại sao lại là Park Jimin ?

Park Jimin bình thường đều là ngồi lên xe lăn, hiện tại xe lăn không thấy đâu, trong nháy mắt làm cho người ta cảm thấy kì quái.

Jimin bình tĩnh đi tới, ở bên cạnh Hye Sun ngồi xuống, cưng chiều nhìn Hye Sun , "Ăn từ từ thôi."

"Em sắp không kịp rồi."

Dì Han còn sững sờ ở một bên, nhìn hai người nói chuyện mới dám xác nhận, người trước mắt là Park Jimin.

"Jimin, cậu..."

Dì Han nhìn Park Jimin, ngay cả nói chuyện cũng trở nên lắp bắp.

Park Jimin ngồi ở một bên, nói với dì Han " miến của tôi đâu?"

Dì Han ngây ngất gật đầu, "Đây, tôi lấy cho cậu ngay."

Bà có chút hoang mang rối loạn mà đi vào phòng bếp, cảm giác cũng giống Hye Sun lúc mới biết, còn cho là mình đang nằm mơ.

Mãi đến khi mang ra, đặt ở trước mặt Park Jimin, mới hỏi một câu: "cậu có thể đi lại được rồi?"

Phải biết tối hôm qua, Park Jimin vẫn còn ngồi trên xe lăn.

Park Jimin  "Ừm."

"Tôi..." Dì Han mừng đến không biết phải nói gì, "Tôi đi gọi điện thoại báo cho lão phu nhân."

Bà quả thực không có cách gì kiềm chế nội tâm kích động của bản thân, quá khó tin rồi.

Cùng với anh ở chung một chỗ, cô chẳng những không cảm thấy có gì là khổ, mà còn rất hạnh phúc là đằng khác.

Cô muốn ở bên anh cả đời!

Coi như cả thế giới đều cười chê vì cô lấy một người tàn tật như trước kia, cô cũng chẳng cần để ý đến.

Bởi vì trong lòng cô, anh đã sớm là người thân quan trọng nhất của cô.

Huống chi hiện tại, anh đã...

-

Ở trường, Oh Se Young vẫn ra vẻ người tốt: "Nếu có gì cần giúp, nhớ đến đến tìm cô."

"Em biết rồi."

Mặc dù ghét đối phương, nhưng ở trong trường học, Go Hye Sun vẫn duy trì lịch sự, tránh đắc tội với Oh Se Young.

Hye Sun nói với cô ta xong liền rời đi.

Cô mới vừa đi ra, Hansol liền đi tới, "Cô Oh ơi."

Se Young thấy là Hansol, mỉm cười gật đầu.

Oh Se Young và Kwon Hansol cũng không thân lắm, nhưng lúc nói chuyện với Hansol, cô ta vẫn lịch sự mỉm cười.

Ở trường học, Oh Se Young trong mắt người khác tới bây giờ đều là hình tượng hoàn mỹ vô khuyết.

Mỗi lần nhìn thấy Se Young cười, trong lòng Hansol luôn cảm thấy rất vui vẻ.

Người bình thường giống như mình mà Oh Se Young còn để ý đến thì đã là điều rất hạnh phúc rồi.

Hansol nhìn Se Young, nói: " Go Hye Sun kia vô cùng xấu xa, cô tốt nhất nên cách xa cô ta một chút, tránh để cô ta lại bất lịch sự với cô ạ."

Hansol sợ Se Young bị Hye Sun bắt nạt.

Se Young cười một tiếng, nói: "Không có chuyện gì, Sunnie là một người rất tốt, em cũng đi học đi! Cố gắng lên nha."

"Cảm ơn cô khích lệ ạ." Nghe được Oh Se Young khích lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hansol trở nên đỏ bừng.

Sau khi Oh Se Young rời đi, Kwon Hansol còn trồng cây si đứng nhìn chằm chằm bóng lưng của Se Young.

-

Go Hye Sun vào phòng học nhìn thấy Clara Lee một mình ngồi ở trong góc, cô ta gầy đi rất nhiều, trên mặt đã không còn sự kiêu ngạo ban đầu.

Lee gia bán cho Park gia mảnh đất kia đã chọc giận đến Oh gia.

Vào tháng trước, Oh thị dồn công ty nhà họ vào đường cùng, Lee gia tuyên bố phá sản, tất cả mọi thứ trong nhà nhà nếu không bị ngân hàng niêm phong thì cũng đều bị bán hết để trả nợ, vậy mà vẫn chẳng thấm thoát vào đâu.

Đã từng cho là mình có xuất thân tốt, nhà có điều kiện, nhưng bây giờ trở nên trắng tay, nợ nần chồng chất.

Lúc tan tiết, Hye Sun đi vệ sinh, nhìn thấy Hansol đang nói chuyện với Clara Lee.

Lúc trước Hansol ở trước mặt Clara, là một con chó bám đuôi xu nịnh, nhưng giờ phút này lại một mặt ngạo mạn, "Nghe nói bây giờ cô phải đi tìm việc làm thêm rồi sao?"

Clara Lee cúi đầu xuống, không lên tiếng.

Hansol khinh miệt nhìn Clara, " Lee đại tiểu thư lúc trước không phải là rất chanh xả sao? Nhà cô không phải nhiều tiền lắm sao! Không sợ trời không sợ đất! Còn nói xấu cô Oh. Sao bây giờ cô lại sa sút thành như vậy rồi hả?"

Nghe Hansol nhắc tới Oh Se Young, tay Clara Lee siết chặt lại.

Clara Lee không nói gì.

Từ khi nhà cô ta phá sản, một tháng này, cô ta trải qua cảm giác từ chín tầng mây rơi xuống địa ngục.

Lúc trước cô ta suốt ngày mua túi sách giới hạn, quần áo hàng hiệu, đủ loại phung phí, luôn cảm thấy mẹ mình cho quá ít tiền.

Nhưng mà bây giờ, chỉ là một bữa cơm bình thường cũng là cả một vấn đề với cô ta, hàng ngày cô ta đều phải chui rúc vào khu ổ chuột ẩm thấp bẩn thỉu.

Hye Sun nhìn thấy một màn này, đi vào.

Cô là tới đi vệ sinh.

Hansol thấy là Go Hye Sun, sửng sốt một chút, vốn không yên lòng, hiện tại cô ta sợ Go Hye Sun nhất.

Nhưng lại nghĩ tới Go Hye Sun và Clara Lee có ân oán, biết Go Hye Sun sẽ không giúp Clara Lee, cũng không kiêng kỵ gì nữa.

Cô ta cười cợt nói: " Go Hye Sun, mau đến xem đi! Cô biết không, hai ngày trước tôi đi dạo phố, thấy cô ta đang bán hàng trong một cửa hàng nhỏ như cái lỗ mũi đấy"

Clara Lee có kết cục như ngày hôm nay là xứng đáng, nhưng mọi người có cảm thấy Hansol não tàn cũng rất đáng ghét không?

Mọi người đã thấy thỏa mãn với kết cục này của Clara Lee chưa nào?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro