chương 198

Oh Se Young chỉ coi bà Park đang sĩ diện, cố ý nói như vậy.

Hay hoặc là nói, chuyện Park Jimin bị thương, làm bà Park kích thích quá lớn, thế cho nên hiện tại não không tỉnh táo nữa rồi.

Ye Ji Won nói: "Đây là thật, mình lừa cậu làm cái gì?"

"Được, cứ coi như cậu nói thật đi." Se Young cợt nhả nói: "buổi chiều mình ra sân bay rồi."

Hôm nay cô ta đến thủ đô.

Mẹ nuôi của Oh Se Young, là cô ruột Min Yoongi, lần này cô ta đến đó là muốn tạo quan hệ với người nhà họ Min.

Về phần Park Jimin, sớm đã không có quan hệ gì với cô ta nữa.

Park Jimin cố tung tin đồn này, cố ý lấy đi thứ mẹ cô ta thích nhất, không phải là muốn cô ta chú ý sao?

Thật là buồn cười.

Ji Won nói: "cậu thật sự không để ý chút nào sao?"

Nhìn phản ứng của Oh Se Young, Ji Won vội thay cô ta.

Se Young nói: "Ba mình hôm qua mới cùng anh ta ăn cơm, anh ta còn ngồi trên xe lăn, làm sao có thể liền đứng lên được? Cũng không biết cậu lấy đâu ra tin nhảm này."

Ye Ji Won : "..."

Oh Se Young vừa nói như thế, Ye Ji Won cũng bắt đầu nghi ngờ.

Chẳng lẽ mình nghe lầm thật?

Đang lúc này,bà Oh đi tới gọi, hai người cùng đi ra cửa.

Cả nhà họ Oh đang ngồi ăn sáng, nghe Ye Ji Won nói Park Jimin đã bình phục, lão Oh cười một tiếng, "Không có khả năng đấy. Hôm qua chú còn cùng cậu ta ăn cơm, cậu ta vẫn còn ngồi xe lăn cơ mà"

Không có khả năng trong một đêm mà bình phục được?

Bà Oh nghe xong, cũng nở nụ cười, cảm thấy Ye Ji Won có chút đáng yêu, " Ji Won , cháu nghe tin đồn nhảm ở đâu thế? Đừng có đùa mọi người nữa. Nếu Park Jimin bình phục thật thì cậu ta còn có thể đối tốt với cô vợ nhỏ kia như vậy sao?"

Ở trong mắt bọn họ, Park Jimin đối tốt với Go Hye Sun, chẳng qua chỉ vì chân của anh tàn phế nên mới có thể để Go Hye Sun ở trong lòng.

Nếu không, một Park Jimin cao ngạo như vậy, làm sao có thể lấy một con bé nhà quê tầm thường, không có học thức?

Ye Ji Won bị cả nhà này cười chê, cũng không xác định Park Jimin rốt cuộc có bình phục thật hay không.

...

Hye Sun ngồi ở bên cạnh Park Jimin, hạnh phúc ăn bữa sáng bà Park làm, nghe bà Park nói chuyện với Park Jimin: " Jimin, tin con bình phục, có nói cho Min gia biết không?"

Thủ trưởng Min đối với sức khỏe của Park Jimin rất quan tâm, chuyện tốt như vậy, tự nhiên muốn nói.

Park Jimin nói: "Chưa vội, trừ người nhà ra, con không muốn nói cho người khác biết."

Vốn anh cũng không định nói với người nhà, chứ đừng nhắc tới bảo sẽ nói với người ngoài.

Park Jimin hiện tại lại cảm thấy ngồi trên xe lăn cũng rất tốt, ít nhất thanh tịnh.

Anh nhìn bà Park một cái, nói: "Mẹ, nếu người khác nghĩ con chưa bình phục thì cứ để cho bọn họ coi là vậy đi."

"Ồ."

Bà Park biết Park Jimin có tính toán của anh, cũng không gặn hỏi thêm.

Ăn xong bữa sáng, mỗi người một việc, đều rời khỏi biệt thự Serendipity.

Buổi chiều Ye Ji Won tới Park gia.

Bà Park nhìn thấy Ji Won, nói: "Ngồi đi."

Bà Park tỏ ra tươi tỉnh, một phần vì quan hệ giữa hai nhà Ye - Park, hai là bởi vì Park Jimin đã bình phục.

Ji Won muốn hỏi về tình trạng sức khỏe của Park Jimin, mới hỏi, "cháu nghe nói, anh Jimin đã bình phục rồi ạ?"

Bị người nhà họ Oh làm hoang mang, Ye Ji Won không kịp chờ đợi muốn xác nhận.

Bà Park nhìn thấy ánh mắt hiếu kỳ của Ye Ji Won, nhớ tới Park Jimin nói phải khiêm tốn một chút, thuận miệng phủ nhận nói: "Không đâu, cháu nghe ai nói vậy?"

Ye Ji Won : "..."

Cô ta là nghe mẹ mình nói vậy, bây giờ xác minh, chẳng qua là mẹ cô ta nghe lầm?

Từ Park gia đi ra, Ji Won lại gọi cho Oh Se Young, Se Young hỏi: "Như thế nào rồi? Hỏi được gì không?"

Cô ta biết Ye Ji Won là đến Park gia hỏi dò tin tức.

Ji Won buồn bực nói: "Không, hình như là nghĩ sai rồi."

"Mình đã nói rồi mà." Oh Se Young cười một tiếng, cảm thấy Park Jimin cố tình tung ra những thứ này câu dẫn sự chú ý của cô ta thật vô vị.

Park Jimin có thể sinh con?

Park Jimin có thể đứng lên sao?

Tung tin đồn nhảm nhí này tưởng mình sẽ tin sao?

Oh Se Young thật sự cảm thấy Park Jimin có chút buồn cười.

Cùng Ye Ji Won nói chuyện điện thoại xong, Oh Se Young liền lên máy bay.

-

Lúc xuống máy bay, mẹ nuôi phái người tới đón cô ta.

Oh Se Young mặc dù rất thực tế, nhưng cùng người khác sống chung cô ta rất hiểu phải lấy lòng đối phương như thế nào, cho nên, cô ta rất được mẹ nuôi của mình cưng chiều.

Ở cạnh mẹ nuôi hai ngày cô ta mới nhìn thấy Min Yoongi.

Min Yoongi mới vừa từ quân doanh trở lại, trên người còn mặc đồ rằn ri, tư thế hiên ngang.

Đi vào cửa, nhìn thấy Oh Se Young ngồi trên ghế sa lon, sửng sốt một chút.

Se Young hôm nay mặc một chiếc váy hoa đào, nhìn rất thanh nhã. Cô ta nhìn thấy Min Yoongi, nở nụ cười, "Anh Yoongi lâu lắm rồi em không gặp anh."

Min Yoongi thấy cô ta nghiêm túc hỏi, "Cô tôi đâu?"

"Mẹ nuôi đi đánh bài rồi." Se Young âm thanh rất ôn nhu, cùng với lúc đối mặt với Park Jimin, là hai thái độ khác nhau một trời một vực.

Min Yoongi nghe xong, trực tiếp xoay người.

Anh ta vừa muốn đi, đã nghe thấy Se Young cười nói: "Em đáng sợ như vậy sao? Nhìn thấy em là muốn chạy."

Min Yoongi không quay đầu lại, nói thẳng: "tôi đang bận."

Ý muốn tránh Oh Se Young rất rõ ràng.

"Mới bao lâu không gặp mà chúng ta đã xa lạ tới mức này rồi sao?" Se Young có chút thương tâm nói, "Lần trước anh đến Thành phố Fire mà không chịu ra gặp em."

Nói tới chỗ này, Se Young đứng lên, thành tâm mời: "Buổi tối ăn với em một bữa cơm, được không?"

Min Yoongi cười một tiếng, "Tôi thật sự rất bận."

Nụ cười khách sáo mang theo sự giả dối, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Se Young đi tới trước mặt Min Yoongi, nhìn anh, nụ cười trên mặt vô cùng mê người, "Bận cái gì? Bận đi xem mắt sao? Nghe mẹ nuôi nói, người nhà anh đang tìm vợ cho anh, em đưa anh ra ngoài nhìn một chút?"

Min Yoongi nhìn Oh Se Young, cuối cùng không nhẫn nại được nữa nói, "Cô Oh, xin cô tự trọng một chút."

Min Yoongi nhìn ra được Oh Se Young đang suy nghĩ gì, lúc trước khi cô ta lấy lòng Park Jimin cũng chính là như vậy.

Khi đó Min Yoongi cảm thấy lúc cô ta cười hút hồn làm sao.

Nhưng mà bây giờ...

Oh Se Young đã không phải là người mà anh ta thầm mến nữa rồi.

Se Young nói: "Em không tự trọng chỗ nào chứ?"

"..." Min Yoongi không nói gì, trực tiếp rời đi.

Oh Se Young nhìn bóng lưng của anh ta, có chút bất đắc dĩ.

Vốn lấy này tới, cô ta còn ôm hy vọng, kết quả, cô ta đã chủ động tấn công như vậy, lại chỉ nhận lại kháng cự bài xích từ Min Yoongi.

Sau mấy ngày, ngày cả hôm sinh nhật mẹ nuôi sinh, Min Yoongi cũng chưa từng xuất hiện.

Anh ta tỏ thái độ rất rõ ràng với Oh Se Young.

Lúc trước khi còn thích thầm Oh Se Young, Min Yoongi chưa từng nghĩ muốn ở bên cô ta, bây giờ càng chưa hề nghĩ tới.

-

Buổi tối, Go Hye Sun cùng Park Jimin ở bên ngoài ăn cơm, cô nhìn Park Jimin, nói: "Hôm nay em đi tiệm sách, thấy sách của em bày ở kệ sách bán chạy nhất đấy."

Có thể nhìn thấy sách của mình xuất hiện ở trong tiệm sách, cô có cảm giác rất thành công.

Park Jimin gắp thức ăn cho cô, nói: "em cố gắng như vậy, nhất định sẽ ngày càng nổi tiếng thôi."

Park Jimin gắp tiếp cho Hye Sun rau cải, cô kháng nghị: "em muốn ăn thịt."

_______

Đăng nốt chương này là tối đa của bộ truyện phần 1. Tui sẽ đăng tiếp phần 2 tiếp theo của truyện này nhé ! Luôn theo dõi tui và đem bỏ vào thư viện của mình để nhận thông báo về thông tin truyện nha. Love u💜

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro