chương 44

Cô dùng chính là câu trần thuật, nhưng mà, Jimin anh nghe vào trong lỗ tai, liền cảm giác rất không đúng.

Cái này tiểu nha đầu, cô thật không phải là đang ác ý câu dẫn anh sao?

Hye Sun thấy Jimin không lên tiếng, coi như anh đã đồng ý, đưa tay, liền cởi quần của anh.

Hye Sun trừ lúc trước từng gặp bạn nhỏ ba tuổi nhà hàng xóm ở ngoài, còn chưa từng thấy qua thân thể của đàn ông. Nghĩ đến cô chờ chút liền có thể nhìn thấy nơi riêng tư của anh, trừ có chút khẩn trương, lại không giải thích được còn có chút... Mong đợi?

Nhân chi sơ tính bản sắc, ai bảo cô cũng là một người hiếu kỳ!

Hye Sun tay mới vừa đưa ra, còn chưa có đụng vào quần của Jimin, liền bị bàn tay của anh bắt được.

Jimin nhìn lấy cái ý nghĩ muốn lột quần anh của cô, "anh tự mình làm được."

"..." Bị cự tuyệt Hye Sun sửng sốt một chút, nhìn lấy Jimin, "Tôi giúp chú không tốt hơn sao?"

Anh không có tiện, cô chỉ là muốn giúp anh một chút.

Khặc, mặc dù cũng muốn nhân cơ hội nhìn lén, nhưng cái này thật không phải là mục đích của cô.

Jimin nhìn lấy cô đơn thuần chút nào không làm bộ biểu tình, thái độ cũng rất kiên định: "Đi ra ngoài đi!"

Thời khắc này Park Jimin nhìn qua đặc biệt cao lãnh.

Hye Sun còn chưa quá yên tâm, "Tự chú có thể sao?"

Jimin nhìn cô một cái, "Chiếu cố mình, anh vẫn là làm được."

Từ vừa mới bắt đầu cái gì đều cần người khác hỗ trợ, hiện tại chẳng qua là tắm rửa loại chuyện này, anh đã có thể tự mình làm rồi.

Năng lực của con người là vô hạn...

Trọng yếu hơn chính là, nếu để cho Hye Sun lột quần của anh, anh thật tại không tưởng tượng nổi hình ảnh như vậy.

Nhất là anh hiện tại, đã có chút không khống chế được thân thể của mình.

Lại giữ cô ở lại, anh không dám chắc mình còn có thể làm gì..

Anh dù gì cũng là một người đàn ông, làm sao có thể đủ tùy tùy tiện tiện liền hủy ở trên tay cô?

Hye Sun thấy anh là thực sự nghĩ để cho mình đi, đem đồ cần dùng để ở một bên, nói: "Tôi đi ra ngoài đây?"

"Ừm."

Hye Sun đi ra cửa, đi giúp Jimin trải giường chiếu, nhớ tới mới vừa tự mình làm cái gì, mặt đột nhiên nóng lên.

Cô chẳng những giúp anh tắm rửa, muốn cởi quần của anh?

Mẹ ơi, đây thật là cô sao?

Xấu hổ chết mất!

Trong nháy mắt, trong lòng cái kia cổ kính biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, Hye Sun cảm giác dũng khí của mình, đột nhiên không biết chạy đi nơi đâu rồi.

-

Jimin tắm xong, đi ra ngoài, nhìn thấy Hye Sun nằm ở trên giường, ôm lấy gối, chính đang vì mình mất mặt hành vi cảm thấy ảo não.

Anh ngồi ở một bên, nhìn lấy Hye Sun, "em đang làm gì?"

Hye Sun nghe được âm thanh, bận rộn bò dậy, phát hiện mình nhất thời không nhịn được, có chút thả bay tự mình rồi.

Nàng nhìn anh, "chú tắm xong rồi?"

"Ừm."

Jimin bình tĩnh nhìn cô một cái, trong ánh mắt còn có chưa hoàn toàn lui bước cảm xúc mạnh mẽ.

Rõ ràng là vì muốn nhìn cô có thể làm tới mức độ nào, kết quả, lại là anh bị vẩy tới muốn ngừng cũng không được, thật đáng chết!

Jimin trong lòng một mảnh ảo não, anh nhìn lấy Hye Sun, cao lãnh nói: "Trễ lắm rồi, em đi ngủ đi!"

"Tôi đến giúp chú." Hye Sun đi tới, tay mới vừa vặn đến gần Jimin, liền bị tay anh bắt được, không lại cho cô đến gần cơ thể của anh.

Nếu không, anh tối nay không cần ngủ nữa rồi!

Hye Sun nhìn lấy anh đột nhiên rất sợ mình đến gần, hỏi: "chú, không phải là chú... Xấu hổ rồi đi?"

Những lời này để cho Jimin có chút xù lông, xấu hổ, anh sẽ xấu hổ sao? Đùa gì thế?

Anh nhìn lấy Hye Sun, " Anh bảo em đi ra ngoài đi."

Ngữ khí trở nên rất là nghiêm túc.

Hye Sun lại cảm thấy anh càng giống như là chột dạ, cô nói: "Tôi đi ngủ trước đây."

Thấy cô rốt cuộc chịu đi, Jimin phát hiện chính mình lại thở phào nhẹ nhõm.

Hye Sun sau khi đi ra, đem cửa cũng đóng lại, theo trong khe cửa sắp xếp một tấm mặt, nhìn lấy anh, "chú, ngủ ngon."

Cô nói, còn đối với anh lộ ra một cái chiêu bài thức mỉm cười, vô cùng thân hòa lực cái loại này.

Trong đầu của Jimin, trong nháy mắt liền nổi lên hai chữ: Yêu Tinh!

Cũng chính là cô vận khí tốt, gặp được anh, nếu không... Nếu là gặp phải người khác, đã sớm bị người ta ăn sạch sẽ.

Sáng sớm ngày thứ hai, cơ hồ là một đêm không ngủ Jimin rất sớm liền thức dậy.

Anh lúc dậy, phát hiện Hye Sun đã dậy rồi, cô đeo tạp dề làm bếp, chính ở trong phòng bếp làm điểm tâm, rất nghiêm túc.

"Dậy sớm như vậy?" Jimin có chút ngoài ý muốn.

Hye Sun quay đầu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn viết đầy tìm tòi nghiên cứu, nhìn anh một cái, nói: "chú đã tỉnh? Tôi không ngủ được, lại có chút đói, liền muốn làm chút đồ ăn."

Hye Sun ngủ cũng không được khá lắm, cô mơ một giấc mơ, mơ thấy Go mẫu tìm tới cửa, đem cô mang về nhà, nằm mơ thấy Park gia bởi vì quan hệ của mẹ, muốn đem cô đuổi đi.

Cô cảm thấy rất khủng hoảng...

Tỉnh lại phát hiện thời gian còn sớm, nhưng vẫn là bò dậy.

Vừa vặn làm một cái bữa ăn sáng, anh sáng sớm dậy liền có thể ăn rồi.

Jimin nhìn lấy Hye Sun, ánh nắng sáng sớm vẩy vào trên mặt của cô, để cho cô cả người nhìn qua sinh động sáng ngời.

Cô đem ăn đặt lên bàn, nói với anh: "chú, ăn điểm tâm đi? Đúng rồi, chú còn chưa rửa mặt, chờ tôi một chút..."

Sau đó rất nhanh liền đi phòng vệ sinh, lấy khăn và cốc.

Cô ở trong chậu rửa mặt vắt khăn mặt, đưa tới cho anh.

Jimin nhìn lấy Hye Sun, không có cầm tới khăn lông, trực tiếp nắm tay cô.

Hye Sun sửng sốt một chút, nhìn lấy Jimin, cười nói: "Để cho chú rửa mặt, nắm tay tôi làm cái gì?"

"Những chuyện này không phải là đều có người làm sao?" Anh vẫn nắm tay cô.

Tay Hye Sun rất thon dài, nhưng lòng bàn tay có chút thô, đều là bình thường công việc thời điểm mài không ra được tinh tế kén.

"Tôi thức dậy sớm, không có chuyện gì làm." Hye Sun nói: "Mỗi ngày ở chỗ này hết ăn lại nằm, mọi chuyện đều ném cho dì Han cũng không tiện."

Không hề làm gì cả, liền để Jimin anh nuôi mình, trong lòng Hye Sun lại rất bất an.

Mỗi lần vừa nghĩ tới ngay cả mình ruột thịt ba mẹ đều không thể dựa vào, cô cũng không dám lại dựa vào bất luận kẻ nào.

Jimin nhìn Hye Sun một cái, phát hiện trên mặt của cô, luôn có một loại không thuộc về cái tuổi này tỉnh táo cùng trầm chín, cho dù những ngày qua tại Park gia một mực được cưng chiều, cô cũng không có bị làm cho mơ mộng, một mực kiên trì ra đi làm thêm.

Cô là một người không có cảm giác an toàn!

-

Ở trong nhà ăn uống xong bữa sáng, bọn họ liền đi Park gia.

Hye Sun có nghĩ qua, ba mẹ của Jimin thái độ đối với chính mìn chán ghét, ghét bỏ, lạnh lùng.

Nhưng mà, lúc cô và Jimin vào phòng khách thời điểm, hết thảy vẫn là không có biến, còn là trước kia bộ dáng.

" Hye Sun đến rồi?" Dì Han mỉm cười.

Biết Hye Sun bọn họ hôm nay sẽ tới, dì Han liền không có quá khứ cho Jimin cùng Hye Sun nấu cơm.

Ba mẹ của Park Jimin đều ở trên ghế sofa, hai người đang thảo luận cái gì, nghe được lời của dì Han, ngẩng đầu lên nhìn lấy Hye Sun, "Ngồi đi!"

Ánh mắt rất là thân thiện, cũng không có bất kỳ trách cứ Hye Sun ý tứ.

Hye Sun cái này cả đêm nỗi lòng lo lắng, đột nhiên rơi đánh bộp xuống.
Ăn cơm, Hye Sun đi sân phía ngoài đi vào trong đi, nghĩ hóng mát một chút, vừa vặn gặp Jeon JungKook.

Ngày đó hắn đưa Clara Lee đến, Hye Sun liền chưa từng thấy qua hắn.

Tóc hắn cắt ngắn rồi, nhưng vẫn là như thế anh tuấn đẹp trai. Hye Sun nhìn lấy hắn, đột nhiên có một loại cảm giác, Park Jimin lúc trước giống như hắn như vậy tuổi thời điểm, cũng là bộ dáng này sao?

Sạch sẽ, sạch sẽ, còn mang theo một loại hình dung không ra được thanh lãnh.

Dù sao cũng là Hot Boy trường học.

Thấy JungKook đi tới, Hye Sun ngẩng đầu lên, giả trang đang ngắm phong cảnh, không nhìn thấy hắn.

Hắn đi tới bên cạnh cô, lại ngừng lại, "nắng như vậy, cô ở nơi này làm cái gì?"

"..." Hye Sun nhìn hắn một cái, hiếm thấy nghe thấy hắn bình tĩnh như vậy mà nói chuyện với mình, mà không giống là trước một bộ muốn cùng cô đánh nhau bộ dáng.

Hye Sun nói: "Tôi thích."

Tốt cho một câu tôi thích.

JungKook ở lại bên cạnh cô, tạm thời không có định rời đi. Hắn nhìn lấy cô, lúc trước cô với hắn ngồi cùng bàn, mỗi ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, hắn không cảm thấy cô đẹp cỡ nào.

Nhưng là gần đây, lại phát hiện, Go Hye Sun thật giống như, càng ngày càng xinh đẹp rồi.

JungKook ổn định suy nghĩ của mình, hắn nhưng cho tới bây giờ không phải là như vậy nông cạn, nói với cô chuyện chính, "Nghe nói mẹ cô ngày hôm qua náo loạn một trận?"

Hắn dù sao cũng là cái nhà này một thành viên, biết những chuyện này cũng không kỳ quái.

Hye Sun lãnh ngôn lạnh nhạt mà nói: "Ông ngoại bà ngoại cậu cũng không có giận tôi, làm sao, cậu còn muốn tới truy cứu trách nhiệm của tôi?"

Hye Sun bây giờ đối với JungKook không có cảm tình gì.

Luôn cảm thấy JungKook giống như Clara, đều là tận dụng mọi thứ muốn tìm cô phiền toái cái loại này.

JungKook nói: "Tôi không có nhàm chán như vậy, chẳng qua là, nhìn trong quá khứ về mặt tình cảm, muốn nhắc nhở cô một câu."

"Nhắc nhở?" Hye Sun cảm thấy buồn cười, "Trong miệng chó còn có thể phun ra ngà voi?"

Mặt của JungKook đen sẫm, "cô có thể nói chuyện cẩn thận hay không?"

Hắn tự cho là mình hôm nay đã rất khách khí.

Cô lại như vậy không thân thiện, lễ phép căn bản cũng không có?

Hye Sun khẽ hừ một tiếng, nhìn lấy hoa cỏ, không để ý đến hắn nữa.

JungKook nói: "cô liền không muốn biết, tại sao mẹ cô bộ dáng kia, bọn họ còn nguyện ý tha thứ cô sao?"

"Tôi không biết."

"Bởi vì cậu hiện tại không thể đứng lên, cũng không thể sinh con, cho nên chỉ cần có người nguyện ý gả cho cậu, vô luận đối phương cái dạng gì, ông ngoại bà ngoại cũng sẽ không ngại. Bất quá, cô biết không có thể sinh con là khái niệm gì sao? Có nghĩa là cô một khi gả cho cậu ấy, cả đời đều phải thủ tiết sống.

Oh Se Young là vị hôn thê của cậu, bọn họ đính hôn lâu như vậy, đều ẩn núp không nguyện ý gả, cũng chỉ có ngươi kẻ ngu này, mới nguyện ý làm loại chuyện ngu này."

Nhất là Hye Sun còn cảm giác mình nhặt được tiện nghi tựa như.

Mặc dù cậu đối với cô thật là không tệ, nhưng là, thấy thế nào nàng cũng là thua thiệt, cho nên, hắn quả thực không nhịn được nhắc nhở cô một câu.

Hắn dù sao đối với Hye Sun còn có một chút cảm tình, cho dù là đến bây giờ, vị trí của cô, cũng so với Clara Lee không giống nhau.

Ánh mắt của Hye Sun, nguyên bản vẫn nhìn chằm chằm vào cái bóng dưới đất, nghe xong lời của JungKook, ngẩng đầu lên nhìn lấy hắn.

JungKook nói: "Không cần cảm tạ tôi, chúng ta dù sao cũng là bạn ngồi cùng bàn."

Hye Sun khẽ cười một tiếng, "cậu biết tôi hiện tại đang suy nghĩ gì sao?"

"Nghĩ cái gì? Cho là tôi là vì để cho cô lần nữa trở lại bên cạnh tôi, mới nói cho cô điều này sao, cô yên tâm, tôi đối với cô không có hứng thú."

Cho dù có, hắn cũng không muốn lại tiếp nhận cô.

Lần trước hắn đã cho cô cơ hội, là chính cô không quý trọng.

Hắn cũng không phải là dễ nói chuyện như vậy!

Bất quá, nếu như, cô khóc tới cầu xin hắn, hắn có lẽ, sẽ cân nhắc một chút..

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro