chương 63

Hye Sun đem balô buông xuống, đi tới, ở trước mặt anh ngồi xuống, nhìn anh, không vội nói chuyện.

Lại phát hiện ánh mắt của Jimin vẫn nhìn chằm chằm vào mặt của cô, nhìn đến cô có chút ngượng ngùng, cô không nhịn được sờ soạng một cái khuôn mặt của mình, "Tôi có phải là bị cháy nắng rồi không?"

Con gái đều thích chưng diện, Hye Sun cũng giống vậy. Bất quá cũng may Hye Sun không dễ bị bắt nắng, cùng lúc trước khi đi huấn luyện quân sự chênh lệch cũng không lớn.

Anh nhìn lấy coi,cũng không vội nói chuyện.

Không biết tại sao, cô vừa xuất hiện ở trước mắt, anh liền cảm giác trong cái nhà này đều trở nên náo nhiệt.

Thấy Jimin không mở miệng, Hye Sun nhíu mày một cái, " hai mươi ngày không gặp, chú không nhớ tôi sao?"

"Tại sao phải nhớ em?"

Đối mặt với khuôn mặt đang giả bộ của Park Jimin, Hye Sun thật sự muốn phỉ nhổ.

Liền không trông cậy vào anh nói cái gì dễ nghe rồi!

Cô bày ra dáng vẻ vô tội, "Vậy cũng tốt, tôi đi tìm dì Han tìm đồ ăn ngon. Ngược lại chú cũng không muốn gặp lại tôi..."

Cô nói xong, liền đứng lên, muốn đi ra ngoài.

Park Jimin nhìn lấy cô, rốt cục vẫn không kiềm chế được, mở miệng, "quay lại đây đi."

Nghe được Jimin mở miệng, nguyên bản Hye Sun đang định đi ra ngoài, mới lại vui rạo rực mà chạy tới, lần này, cô không có ngồi đối diện anh, mà là trực tiếp đi tới phía sau anh, từ phía sau ôm lấy anh, cằm tại trên vai anh cọ xát hai cái, "tôi biết chú rất nhớ tôi mà, không phải sao?"

Park Jimin: "..."

Anh cảm thấy hiện tại con gái bây giờ thật là không có chút dè đặt nào, nhưng mà, hết lần này tới lần khác lại thích bộ dáng này của cô, thích đến không khống chế được rồi.

Hye Sun cũng không để ý anh không trả lời mình, tự nhiên nói lên ý nghĩ của mình, " gần một tháng không gặp, thật sự rất nhớ,rất nhớ chú! Thường xuyên nằm mơ đều mơ thấy chú, nghĩ tới hôm nay được trở về, tôi tối hôm qua một đêm đều không ngủ đấy!"

Jimin cười một tiếng, "anh nhìn em thì là nhớ đồ ăn đến không ngủ được thôi, nhớ gì anh, đừng chém!"

Bị phơi bày Hye Sun nhất định không thừa nhận, "Rõ ràng tôi chỉ nhớ mình chú thôi, thức ăn gì chứ."

Jimin đưa tay, "ra đằng trước nào."

Hye Sun chuyển tới trước mặt, bị Jimin một tay kéo gần vào trong ngực. Cô nhìn anh, gần anh như vậy, lại cảm thấy có chút khẩn trương.

Nhớ tới hôm nay mình ở bên ngoài phơi một ngày, ra một thân mồ hôi, Hye Sun nói: "Tôi còn chưa tắm rửa đâu, bẩn cực kì. Nếu không tôi trước đi tắm đã?"

Jimin nhìn lấy cô có chút xấu hổ mà tránh né ánh mắt, biết cô là muốn kiếm cớ trốn. Cảm thấy buồn cười, mới vừa chủ động buông lỏng tay ra một chút?

Anh ở bên tai của cô nhẹ nhàng thì thầm, "Mới vừa rồi ai nói nhớ anh?"

Bởi vì anh lúc nói chuyện khoảng cách quá gần, Hye Sun cảm giác mình bên tai đều đỏ lên.

Cô không dám nhìn ánh mắt của Jimin, chỉ dám nhìn lên cái kia cúc áo trên áo sơmi màu đen của anh, "Dĩ nhiên là tiện mồm nịnh chú vài câu thôi, chú tưởng thật à?"

"Anh không ngại em tiếp tục nịnh anh đâu." Jimin tiếp tục thanh âm khàn khàn, cùng anh có thể đem người nhìn thấu ánh mắt, để cho Hye Sun rất muốn tránh.

Nhưng mà, người cô liền ở trong ngực anh, có thể hướng nơi nào tránh?

Cô dứt khoát nhìn về phía anh, bên ngoài mạnh bên trong yếu mà nói: "chú ơi, chú sao lại chiếm tiện nghi của tôi rồi?"

Jimin nhìn lấy cô, cũng không gấp trả lời, ngón tay thon dài đột nhiên nâng cằm Hye Sun lên, cúi đầu xuống, hôn lên môi của cô.

Cái này không thể trách anh!

Anh rõ ràng đã cố gắng kiềm chế.

Nhưng mà, theo trong miệng Hye Sun nói ra được mỗi một câu nói, đều giống như đang câu dẫn anh.

Làm cho anh không thể không tự thể nghiệm mà giúp cô chặn lại một cái miệng nhỏ nhắn này...

Nụ hôn của anh rất mềm mại, rất ôn nhu...

Mặc dù từng có mấy lần kinh nghiệm, nhưng Hye Sun vẫn là khẩn trương đến nhắm hai mắt lại, đôi tay không biết đặt ở đâu.

Anh nhẹ nhàng cầm tay cô đặt vòng sau cổ anh, khoảng cách của hai người, trong nháy mắt trở nên vô cùng thân mật.

Hye Sun  tinh tế cánh tay ôm cổ của Jimin, cái động tác nho nhỏ này, lại làm cho nội tâm của cô xảy ra thay đổi rất lớn.

Lúc trước luôn cảm thấy anh đối với cô rất tốt, cho nên cô thích anh, ỷ lại vào anh...

Mà bây giờ, người cô đang ôm này cùng cô gắn bó như môi với răng, nội tâm lại có một loại biến hóa kỳ quái.

Jimin hôn xong Hye Sun, còn không quên bổ sung một câu: "Đây mới gọi là chiếm tiện nghi của em."

Tay Hye Sun đặt ở cổ anh còn không có buông ra, ôm anh, gò má phát nóng, nhưng cũng không nghĩ như vậy nhận thua, nhỏ giọng kháng nghị nói: "vì sao chỉ có chú được chiếm tiện nghi của tôi? Tôi cũng muốn chiếm tiện nghi của chú! Nếu không, chú cũng cho tôi hôn một cái?"

Park Jimin: "..."

Trong lòng của của anh đang tan vỡ, anh mỗi lần nghĩ phải trừng phạt cái nha đầu này, kết quả mỗi lần đều bị cô hành hạ ngược lại!

Anh còn muốn nói gì đó, cửa lại gõ, Jang Hyuk lên tiếng, "Park tiên sinh."

" vào đi." Jimin mở miệng, Hye Sun vội vàng từ trong ngực anh rời đi, đứng qua một bên.

Jang Hyuk đi vào, nhìn hai người một cái, nói: "thì ra phu nhân ở chỗ này!"

Hye Sun nói: "Tôi thấy Jang tiên sinh bận rộn, liền tự mình tới tìm chú ấy. Chú ơi, tôi đi tắm trước, tý chú xuống ăn cơm nhé."

Mặc dù lúc chỉ có cô cùng Park Jimin, cô rất to gan, bất quá, ở trước mặt Jang Hyuk, Hye Sun vẫn là rất e dè.

Sợ bị Jang Hyuk nhìn ra cái gì, Hye Sun rất nhanh liền chạy.

Hye Sun sau khi rời khỏi đây, Jang Hyuk nhìn về phía Jimin, phát hiện ánh mắt của Park Jimin, so với bình thường sáng rỡ rất nhiều.

Quả nhiên Go Hye Sun trở lại một cái, hết thảy tất cả đều không giống nhau.

Anh hỏi: "Cơm tối chuẩn bị xong chưa?"

"Dì Han đang chuẩn bị ạ."

"Bảo bà ấy chuẩn bị thêm vài món ăn ngon." Biết Hye Sun là con hàng ăn uống, khẳng định thèm rất lâu rồi.

Thấy Park Jimin giọng nói chuyện, đều trở nên ôn hòa, Jang Hyuk cười một tiếng, nói: "tôi biết rồi."

Lúc trước Go Hye Sun ngày ngày ở đây, anh ta không hiểu được Hye Sun trân quý như thế nào, vừa rồi Hye Sun biến mất hai mươi ngày, trở lại, Jang Hyuk mới biết, có Hye Sun ở đây, thế giới tươi đẹp đến mức nào.

-

Hye Sun trở về phòng, đem mình ngâm trong bồn tắm, thả lỏng một chút.

Khoảng thời gian này thật sự là quá cực khổ, huấn luyện quân sự đi giày không được thoải mái, khiến cho người ta cảm thấy lòng bàn chân đều sắp bị mài thủng.

Ngâm dưới nước như vậy, quả thực là muốn bao nhiêu thoải mái có bấy nhiêu thoải mái.

Vừa nằm xuống, liền không nhịn được nhớ tới vừa mới ôm Park Jimin, còn có nụ hôn kia...

Khặc!

Cô cảm giác mình càng ngày càng không đứng đắn rồi, nhất định là bị anh ảnh hưởng!

Hye Sun tắm xong, nghĩ là đang trong phòng của mình, sẽ không có người khác, trùm khăn tắm liền đi ra ngoài, kết quả, nhìn thấy Park Jimin lại đang sừng sững trong phòng của cô.

Anh mặc áo sơ mi đen, ngồi trên xe lăn, nhìn thấy Hye Sun, khăn tắm rất ngắn, chỉ có thể miễn cưỡng che kín ngực cùng mông, bả vai cùng chân đều lộ ở bên ngoài.

Cô lại mới vừa tắm xong,vài giọt nước đọng lại trên làn da trắng mơn mởn, quả thực là tạo nghiệt!

Hye Sun lúc này nhìn thấy Park Jimin, lúng túng đến ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp, "chú... Sao chú lại ở đây?"

Hơn nữa, đến cũng không lên tiếng.

Trên mặt Park Jimin rất nghiêm túc, mặt tỉnh bơ như không thấy gì, "em quên đồ ở dưới phòng khách, anh mang lên cho em."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro