chương 73
Oh Hyejin từ trên giường xuống, nhìn Clara một cái, "Nói như vậy là quá đáng rồi đấy! Cậu cũng đâu có tận mắt thấy, làm sao có thể nói bậy bạ."
Trước bị Hansol bêu xấu qua một lần, Hyejin hiện tại rất ghét nghe được lời như vậy.
Clara cứng đờ, nhìn Hyejin một cái, không nghĩ tới bình thường thoạt nhìn lãnh đạm như vậy, Hyejin lại thay Hye Sun nói chuyện.
Hai người này quả nhiên là giống nhau, để cho người nhìn liền ghét.
Clara nói: "mình cùng Go Hye Sun bạn học cấp ba, cô ta là người như thế nào, mình so với cậu rõ ràng hơn."
"Vậy cô ngược lại là nói một chút, tôi là người như thế nào?" Hye Sun nhíu mày, tiếp Clara mà nói.
Cô đối với nhân phẩm của mình không thẹn với lương tâm, nếu có thẹn, thì phải là Clara Lee.
"Tôi lười để ý cậu!" Clara thấy hai người hợp lại nhằm vào cô ta, Hansol vừa giống như người ngu ngốc một dạng đứng một bên, không giúp được gì, trực tiếp đi ra khỏi phòng.
Dễ dàng như vậy liền bị tức giận bỏ đi?
Hye Sun nhíu mày, có chút ngoài ý muốn.
Như vậy thì rất không có ý nghĩa a!
Hansol vẫn đối với Hye Sun có ý kiến, trước cùng Hyejin lại có chút mâu thuẫn, thấy trong phòng chỉ có Hyejin cùng cô, rất nhanh liền đi ra ngoài.
Mới vừa tựu trường, sẽ tương đối bận rộn. Hye Sun cái này một bận rộn, liền bận đến thứ tư, mới nhớ tới cô nói qua là sẽ trở về thăm Park Jimin.
Cô mới từ trường học đi ra, lên xe buýt, liền nhận được điện thoại của cô của mình.
Nhớ tới lần trước nhận được điện thoại của cô, vẫn là Go mẫu để cho cô khuyên Hye Sun không được gả cho Park Jimin. Hye Sun nghe điện thoại, "Cô ạ."
"Sunnie." Cô nói: "Đã lâu không gặp, cô không yên tâm về cháu, nên gọi điện thoại, cháu bây giờ thế nào rồi?"
"Tốt vô cùng." Có thể đi học, đối với cô mà nói cũng rất tốt, hơn nữa, còn có anh cưng chiều cô, chiếu cố cô, cảm giác mình quả thực là đang sống ở Thiên Đường.
Cô nói: "cháu sống tốt cô cũng an tâm."
Hye Sun hỏi: "Cô gọi điện thoại tới, có chuyện gì không ạ?"
Bởi vì Go mẫu trước quá mức, thế cho nên Hye Sun hiện tại nghe được âm thanh của cô, so với nghe được âm thanh của Go mẫu còn thân thiết hơn.
Cô ở bên kia nói: "Mẹ cháu ở chỗ này của cô, cháu muốn nói chuyện với mẹ cháu không?"
"..." Cô vừa nói như thế, Hye Sun liền hiểu, cô ấy gọi điện thoại cho cô, hoàn toàn là ý của mẹ mình.
Nhưng Hye Sun vẫn là không có vội vã cúp điện thoại.
Hye Sun nói: "Mẹ cháu lại đi làm khó dễ cô rồi hả?"
Biết cô bình thường đối với mình rất tốt, thấy mình nghe lời cô, mẹ lại tìm cô ấy.
Cô tiếp lời: " Sunnie, mẹ cháu cũng là vì tốt cho cháu. Chỉ bất quá bà ấy ít học,tư tưởng không có như thế toàn diện. Mẹ cháu khoảng thời gian này cũng rất lo lắng cho cháu, mỗi ngày không ăn được cũng không ngủ ngon, cháu nói chuyện với mẹ cháu một chút đi!"
Bình thường Hye Sun căn bản không nghe điện thoại của Go mẫu, Go mẫu cũng không có cách nào, mới đến tìm người thay bà ta cầu tình.
Hye Sun nói: "Được, cô đưa điện thoại cho mẹ cháu đi ạ"
Rất nhanh, trong điện thoại liền truyền đến Go mẫu ôn nhu yếu mệnh âm thanh, " Sunnie, là mẹ, là mẹ đây!"
Thái độ Hye Sun rất là lãnh đạm: "mẹ còn nhớ mẹ là mẹ của con sao?"
Từ lần trước, bà ta như vậy đối với Park Jimin, Hye Sun cho tới bây giờ không có cùng Go mẫu gọi qua điện thoại.
Go mẫu nói: "Lần trước là mẹ không tốt, là mẹ sai rồi."
"Có lời gì mẹ cứ nói đi! Không cần phải nói những thứ này làm gì." Đối với tính cách của mẹ mình, Hye Sun vẫn là rất hiểu rõ.
Mẹ của cô tâm tư lớn như cậy, tìm đủ mọi cách để làm hòa với mình, tuyệt đối không chỉ là muốn cùng chính mình nói xin lỗi đơn giản như vậy.
Go mẫu nói: "Đây không phải là vì con sắp kết hôn rồi sao? Mẹ chỉ muốn hỏi một chút... Lễ vật đám hỏi, nhà bọn họ tính thế nào."
Mình dù gì cũng là gả con gái, không có khả năng cái gì đều không lấy được đi!
Hye Sun nghe xong lời Go mẫu nói, nhịn không được bật cười, "Cho nên mẹ quan tâm vẫn là cái này a!"
Ở đâu là quan tâm con gái của họ !
Bà ta quan tâm, rõ ràng là tiền của Park gia, rất sợ Park gia không cho bà ta lợi ích gì.
Nghe giọng nói của Hye Sun, Go mẫu giải thích: "mẹ không phải là sợ nhà bọn họ bạc đãi con sao, con gả qua đó, liền sính lễ đám hỏi cũng không có, cái kia như cái gì? Nói ra còn có thể bị người khác chê cười."
"Cái này mẹ không cần quan tâm." Hye Sun nói: "con đã nói với bọn họ rồi,sính lễ đám hỏi không cần cho, con cái gì cũng không cần."
"Mày nói cái gì!" Giọng nói của Go mẫu, một cái trở nên kích động.
Hye Sun lại nói không muốn sính lễ đám hỏi?
Bà ta làm sao lại có con gái ngu xuẩn như vậy?
Park gia giàu có như vậy, sính lễ đám hỏi ít nhất phải cho một hai trăm triệu đi!
Hye Sun không có nghe Go mẫu nói nhiều, trực tiếp cúp điện thoại.
Cô biết, nếu như không cúp điện thoại, tiếp đó, lại tránh không khỏi Go mẫu không ngừng một hồi lải nhải.
Go mẫu cũng đang định khuyên nhủ Hye Sun, kết quả, không có chờ mình mở miệng, điện thoại liền bị cúp không thương tiếc.
Bà ta giận đến sặc tiết, chỉ quay sang cô của Hye Sun nói: "cô xem xem, làm sao lại có loại con gái như thế này? Thật là không nghe lời."
Bà ta vốn còn muốn, Hye Sun đến Park gia đi, mình làm sao cũng có thể nhận được Sính lễ đám hỏi.
Nếu có thể lấy được một cái biệt thự lớn, sau này Go Doosung kết hôn, cũng có thể tìm cô gái tốt hơn.
Dầu gì, có vài trăm triệu trong tay, Doosung mấy năm này học phí cũng coi như có chỗ dựa rồi! Nhưng Hye Sun lại không hiểu chuyện, không có chút nào vì em trai lo nghĩ, thật tức chết bà ta rồi!
Cô khuyên nhủ: "Không có coi như xong đi, Sunnie cũng là nghĩ cho chị, nếu như người ta đưa sính lễ đám hỏi, chị không phải là còn phải vì Sunnie chuẩn bị của hồi môn sao. Bây giờ trong nhà hai đứa bé đang đi học, chị có thể lo số tiền này sao?"
"Liền như vậy?" Go mẫu kích động nói: "Làm sao có thể tính rồi hả? Không phải là con gái của cô, cô đương nhiên không nóng lòng."
Bà ta nghĩ qua, Park gia cho sính lễ đám hỏi, bà ta từ bên trong tùy tiện cầm một vài chục triệu mua của hồi môn cho Hye Sun là được, còn lại đều là của bà ta.
Cho nên, cái này lễ vật đám hỏi là nhất định phải lấy cho bằng được.
Nói xong, bà ta cũng không đoái hoài tới ở chỗ này cùng cô của Hye Sun nói nhảm, trực tiếp ra ngoài, chuẩn bị đi vào nội thành một chuyến.
-
Park Jimin hôm nay ở công ty, lúc Hye Sun gọi điện thoại tới, bọn họ đang họp, là Jang Hyuk nhận.
Jang Hyuk nói địa chỉ, Hye Sun trực tiếp đi qua.
Công ty rất lớn, đến đại sảnh, Hye Sun lần đầu tiên tới có chút lạc đường, cô đi tới quầy lễ tân, "chào cô, cô cho tôi hỏi Jang Hyuk ở đâu, tôi đến tìm anh ấy có việc."
Nữ tiếp tân nhìn Hye Sun một cái, bình thường qua lại công ty, tìm Jang Hyuk, phần lớn ăn mặc toàn hàng hiệu, nhưng, Hye Sun lại ăn mặc rất phổ thông, nhìn một cái, liền nhìn ra chính là một sinh viên nghèo.
Nữ tiếp tân nói: "cô muốn gặp Jang Hyuk sao? Có hẹn trước không?"
"Tôi có gọi điện thoại cho anh ta rồi."
Nữ tiếp tân hỏi tiếp, giọng khinh thường: "Tên."
Hye Sun ghi danh, cô ta tra xét một cái, không có tra được, nhất thời cảm thấy Hye Sun là tên lừa đảo, không nhịn được liếc Hye Sun, "Không có tên của cô."
"Cô nói cho tôi biết phòng làm việc của anh ta ở đâu là được,tôi có thể tự đi tìm." Hye Sun cảm giác mình có thể tới.
Nữ tiếp tân kia nghe xong lời của cô, không nhịn được cười trào phúng, "Muốn gặp trợ lý Jang có rất nhiều người, loại phụ nữ trơ trẽn như cô tôi cũng thấy nhiều rồi. Anh ấy cũng không phải là người coi muốn gặp là có thể gặp!"
Mỗi ngày đều phải ứng phó những loại người như thế này, thật là phiền chết rồi!
Hye Sun lấy điện thoại di động ra, đang chuẩn bị gọi cho Jang Hyuk, kết quả, Jang Hyuk đã xuống tới rồi, " Hye Sun."
Anh ta nhìn thấy Hye Sun, đi tới.
"Anh làm sao biết tôi đến?" Hye Sun nhìn lấy Jang Hyuk, không nghĩ tới anh ta tới kịp thời như vậy.
Anh ta lúc này không phải là đang rất bận rộn sao?
Jang Hyuk nói: "Sợ cô lạc đường, tôi xuống xem một chút."
Hơn nữa, cô là bảo bối của Park tiên sinh, anh ta sao có thể mặc kệ ném cho người khác?
Chỉ có tự mình đến tiếp, anh ta mới yên tâm.
Hye Sun nhìn nữ tiếp tân ở một bên đã ngẩn người, cô ta đại khái cũng không nghĩ tới, Jang Hyuk sẽ xuất hiện ở nơi này.
"Trợ lý Jang." Cô ta chột dạ nhìn lấy Jang Hyuk, không có nghĩ tới cô gái đứng ở trước mặt mình lại thật sự quen biết Jang Hyuk.
Xong rồi xong rồi, cô ta cảm giác mình hôm nay chọc phải họa lớn rồi.
Chủ yếu là bình thường những người phụ nữ kia ăn mặc trang điểm xinh đẹp đến tìm Jang Hyuk, Jang Hyuk đều là cự tuyệt, làm sao đến nơi này cái thoạt nhìn một cô gái nhìn bình thường lại thành ra thế này!
Jang Hyuk nhìn lấy Hye Sun, quan tâm nói: "Từ trường đến đây xã lắm phải không?"
"Không xa." Hye Sun nói: "Ngồi vài chặng xe buýt là đến."
"Đại tiểu thư của tôi, cô muốn trở về thì phải nói với tôi một tiếng, tôi cho người đi đón cô là được." Đưa đón Hye Sun chuyện này, đều là do anh ta phụ trách.
Nếu để cho Park tiên sinh biết, anh ta cảm giác mình kiểu gì cũng bị mắng.
Hye Sun nói: "Như vậy sao được chứ! Anh bận rộn như vậy..."
Jang Hyuk nói: "Bận rộn đi nữa cũng không thể mặc kệ cô? Đi, đi lên trước đi!"
Nữ tiếp tân kia len lén chạy tới, ở trước mặt giúp bọn họ nhấn nút thang máy.
Cô ta nhìn Hye Sun, "Chuyện mới vừa rồi thật xin lỗi, tôi không biết cô là bạn của trợ lý Jang."
Nét mặt của cô ta đặc biệt lúng túng.
Dù sao cô ta mới vừa còn nói, Jang Hyuk không phải người bình thường có thể gặp, mà bây giờ, chỉ thấy Jang Hyuk dỗ dành Go Hye Sun như dỗ dành tiểu tổ tông vậy.
Cô ta nếu là lúc này không xin lỗi, quay đầu Hye Sun vừa lên đi, cùng Jang Hyuk tố cáo, mình không phải sẽ chết chắc sao?
Hye Sun nhìn cô ta một cái, cười một tiếng, "Không có việc gì."
Nếu như cô mỗi chuyện như thế này cũng phải đi so đo, có thể sẽ tức chết lâu rồi!
Jang Hyuk hỏi: "chuyện gì vậy?"
Hye Sun nói: "Không có gì."
Jang Hyuk nhìn về phía bộ dáng chột dạ của nữ lễ tân, rất nhanh liền hiểu chuyện gì xảy ra.
Anh ta nói với nữ lễ tân kia: "cô ngày mai không cần đi làm nữa."
Nữ lễ tân nghe được lời của Jang Hyuk, giống như ngũ lôi oanh đỉnh " Jang tiên sinh, tôi thật sự không phải cố ý, chẳng qua là tôi mới vừa rồi không biết cô gái này là bạn của anh, nên mới cư xử như vậy."
Jang Hyuk nhìn lấy cô ta, "cô ấy có phải bạn của tôi hay không, cô cũng không được đối xử với cô ấy như vậy. Lễ tân là bộ mặt của công ty, nếu như bộ mặt công ty chúng ta bị cô bôi nhọ như thế này, người khác còn dám tới sao?"
Jang Hyuk nói một trận, giáo huấn nữ tiếp tân kia không đất dung thân.
Cô ta cúi đầu, muốn giải thích, chỉ nói ấp a ấp úng một chữ "Tôi..."
Âm thanh liền bị thang máy dừng lại âm thanh cắt đứt. Jang Hyuk dẫn Hye Sun tiến vào thang máy, đem nữ tiếp tân kia ở lại ngoài cửa.
Hye Sun nhìn lấy bộ dáng của Jang Hyuk, nói: "Tôi đột nhiên phát hiện anh thật là hung dữ a!"
Jang Hyuk xoa xoa mi tâm, "Ai bảo bọn họ làm việc không đáng tin cậy."
Cũng còn may Park tiên sinh không biết chuyện này, nếu không, liền anh ta đều giống như ai đó cũng bị giáo huấn!
Cho nên, loại chuyện này vẫn nên xử lý nhanh gọn, đỡ cho cho anh ta gây phiền toái.
Hai người lên trên, từ thang máy đi ra, Hye Sun đi theo Jang Hyuk, vòng vo qua hai cửa, đến cửa phòng họp.
Mới vừa tan họp, trong phòng họp lớn như vậy, chỉ có Park Jimin một mình.
Anh đang nhìn chằm chằm máy tính, âm thanh của Hye Sun đột nhiên vang lên, "chú ơi, tôi về rồi này!"
Jimin ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước, nơi Hye Sun đang đứng.
Đây là... Ảo giác sao?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro